Chương 2044: Chết chóc lan tràn khắp nơi (1)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1650 chữ
- 2022-02-12 03:40:25
Đẩy cửa tiệm cơm ra, gặp gió đông lạnh buốt lùa tới, tôi khẽ rụt cổ lại.
Tôi vô tình quay đầu lại thì thấy bóng lưng của một nhâ8n viên phục vụ. Anh ta nhanh chóng đi vào bếp tiệm cơm, không thấy đâu nữa.
Cảm giác quái lạ đang bao trùm trong lòng tôi càng trở nên mãnh liệt hơn.
Tôi bất chợt hiểu ra, đó là cái cảm giác về cái chết mà Meditation đã nói.
Ngay khoảnh khắc hiểu ra điều này, những ảo ảnh ảo thính ấy đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
A lô? À. Gọi nhầm số rồi.
Lúc ra khỏi cửa, gã dập mạnh cánh cửa để trút giận, tóc trên đầu lại rớt xuống vì chấn động.
Tôi nhìn thấy từng sợi tóc trắng lộ ra trên đầu gã.
Tòa lầu khoa Nhi của bệnh viện ấy đã xuất hiện trong tầm mắt tôi, trên màn hình còn có bạt ni lông xanh lam được cảnh sát giăng lên để chắn tầm nhìn, bảo vệ hiện trường.
Hiện giờ phóng viên vẫn chưa biết rõ sự tình, báo cáo thương vong đều chỉ là những con số mơ hồ.
Bản tin trưa của đài địa phương đang giới th5iệu về hoạt động triển lãm gần đây ở Dân Khánh, không có tin tức xã hội nữa.
Tôi đổi đài, cuối cùng đã xem được bản tin liên quan đến chính chúng tôi.
Gã đứng dậy, hát nghêu ngao, nhìn những người xung quanh vừa trả lời lại mình, vừa nói chuyện điện thoại.
Gã ra khỏi phòng làm việc chật chội ấy, rẽ vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Gã nhanh chóng bị mặt gương thu hút sự chú ý.
Tôi cũng chăm chú nhìn cái gương.
Mặt gã đã biến thành mặt của người khác.
Một người đàn ông trung niên lạ, bộ dạng hốc hác, tựa như mắc bệnh hiểm nghèo.
Ở cửa tiệm cơm, vẫn có thể nhìn thấy màn hình tivi,3 có điều góc nhìn không đúng, tôi chỉ nhìn thấy một đứa bé mặc đồng phục học sinh, không biết trên bản tin đang phát gì.
Tôi nh9ấc tay lên, nhìn vào lòng bàn tay, cảm giác kì lạ ấy cứ lượn lờ trong lòng.
Họ chỉ là đều chọn lựa con đường mà mình muốn đi.
Không có sự lựa chọn là những người bình thường kia.
Ông thật sự không nhớ tôi là ai à? Ôi trời, thiệt tình… ông bị sao thế hả? Trước giờ thật sự không nhìn ra, ông là người như thế đấy. Trời đất ơi, thiệt tình… hứ… chậc… vẫn chưa nhớ ra?
Giọng nói ở đầu dây bên kia đang có chút bực tức, lớn tiếng thở dài mấy lần, rồi hỏi lại lần nữa.
Tóc đỏ và màu nhuộm đỏ dính đầy tay khiến gã ngoác mồm chửi đổng.
Cái quái quỷ gì đây! Mịa bà! Phai màu, còn rụng tóc nữa! Đám khốn nạn đó…
Gã hậm hực đi ra, không về lại phòng làm việc, mà lấy một chiếc áo khoác lông trong phòng khách mặc vào, đi ra ngoài.
Nghe ra thì đây là chiêu trò của bọn lừa đảo qua điện thoại.
Nhưng tôi đã cảm nhận thấy sự phân vân của người trong cuộc.
Thôi đừng nhắc nữa. Vừa có tuổi một cái thì không còn nhanh nhạy nữa. Tôi cũng ở trong nhà suốt, lạc hậu với xã hội rồi.
Ồ, từng nghe có người nói. Nghe ai đó nói rồi ý. Hiện giờ ông thế nào rồi? Giờ có rảnh không?
Mà thân thể gã thực sự đang co rút lại, vốn cao gần mét tám, đột nhiên rút lại chỉ còn khoảng mét bảy, đôi mắt lộ ra ngoài của gã cũng đã trở nên đục ngầu.
Gã thả tay xuống, khuôn mặt cũng đã biến đổi.
Không mấy chốc, ông ta tỏ vẻ bất chợt nhớ ra:
Là Đại Trương? Đại Trương đúng không? À, thật là, đúng là không nghe ra. Lâu rồi không liên lạc nhỉ. Đại Trương, Trương Dũng Kiến đúng không? Thật ngại quá, ngại quá. Thực sự đã lâu rồi không liên lạc, tốt nghiệp xong là thôi luôn. Sao ông có số của tôi vậy?
Trong lòng ông ta đã nảy sinh chút nghi ngờ.
Thì hỏi thăm. Trước đó có hỏi… Trong nhóm lớp mình có nói, rồi tôi ghi lại. Ông có trong nhóm đó chứ? Hình như tôi nhớ là ông có trong nhóm mà.
Người ở đầu dây bên kia càng nói càng lưu loát.
Ủa, 188231, đúng số này mà? Trương Dục, đúng không?
Ơ…
Nó vốn chỉ một làm một hồn ma già sống lâu năm thôi. Như ma vương, tự do thoải mái, muốn làm gì làm, hoàn toàn không cần gánh vác nhiều trách nhiệm quá.
Nhưng nó đã cưu mang linh hồn của những đứa trẻ ấy.
Trần Dật Hàm biết chuyện này và cả đội cảnh sát đặc nhiệm kia cũng biết. Nhưng sau đó Trần Dật Hàm lại không nhờ tôi nữa.
Không có ý cứu sống những người này à?
Cảm giác ấy hệt như vào cảnh mộng, nhưng cũng có chỗ khác.
Tôi vẫn là một người ngoài cuộc, nhưng lại có cảm nhận tương đồng với người trong cuộc ở một mức độ nhất định, ngoài ra, tôi còn cảm nhận thấy một cảm xúc mãnh liệt khác.
Tôi cảm thấy lòng bàn tay nhói đau, vết tích do Meditation để lại hình như đã sâu hơn.
Tôi đột nhiên nhìn thấy ảo ảnh, nghe thấy ảo thính.
Tôi đã nhìn thấy diện mạo của người đó, là một người đàn ông trung niên, khoảng tầm bốn năm mươi tuổi, đang mặc áo khoác lông rộng, một tay cầm di động, một tay xách túi thức ăn, hình như mới đi chợ về.
Ông ta đang đợi đèn xanh ở bên đường. Đèn xanh bật sáng, ông ta theo dòng người đi tới, bộ dạng bồn chồn.
Tôi đã nhanh chóng nhìn thấy một bóng người khác.
Người đàn ông tầm hai ba mươi tuổi ngồi trong văn phòng chật chội, đeo headphone, nhìn màn hình máy tính nói chuyện điện thoại.
Đi thẳng một mạch về nhà Gã Béo, hai người vẫn đang6 ngủ nướng.
Tôi đánh thức họ dậy, vừa mở túi thức ăn, vừa mở tivi lên xem.
Tựa như màu tóc đang bị phai, tóc cũng đã rụng xuống.
Gã chép chép miệng, thử vuốt mái tóc ngắn khá sành điệu lần nữa.
Trong gương, gã thanh niên ngả ngớn tầm hai ba mươi tuổi, nhuộm đầu đỏ đang biến đổi.
Gã ngơ ngác sờ sờ đầu mình, bàn tay nhanh chóng biến thành màu đỏ.
Gã bước vội xuống lầu, ra khỏi tòa lầu chung cư năm tầng.
Nơi này hình như là khu dân cư mới được xây dựng lên, cũng giống như làng đô thị, bố cục kiến trúc lộn xộn, không mấy đông người.
Gió lạnh chợt ùa đến khiến gã không khỏi phải rụt cổ lại.
Gã ho mấy tiếng, không ngừng ho, càng lúc càng ho dữ dội hơn.
Giờ đang rảnh. Hai đứa cháu đều đã đi học, tôi chỉ đưa đón sáng chiều, rảnh hơn trước nhiều.
Hai người họ chuyển qua tán gẫu.
Tôi cầm cái bánh bao mà thoáng thất thần, bất chợt lại cảm thấy suy nghĩ này của tôi chẳng qua chỉ là kết quả do mình tự tưởng tượng ra.
Người của Thanh Diệp sẵn lòng chết thảm, Hàn Vân sẵn lòng xóa bỏ tồn tại của mình.
Tôi nhìn thấy gã dùng tay bụm miệng mình, người từ từ khom xuống.
Đây không phải do ho.
Tay này trên căn bản là đã xong xuôi. Lần sau đã có thể khiến gã nhả tiền.
Gã đàn ông tháo headphone xuống, đưa tay lên búng tay một cái, nói với những người xung quanh.
Giọng của gã khác hẳn so với lúc nãy, không còn là giọng của đàn ông trung niên nữa, mà trẻ hơn rất nhiều.
Tôi đã xác định được đây là một đám lừa đảo, có điều không đông người lắm, có lẽ cũng chưa lừa được bao nhiêu tiền.
Tính đến hiện tại, tất cả đều không liên quan đến quái dị, tôi cũng không nhìn thấy hình bóng của Meditation.
Quanh gã còn có người, động tác hầu hết đều tương tự nhau.
Lát sau, người đàn ông ấy gác máy, gõ bàn phím mấy cái, thêm thông tin vào phía sau dãy số điện thoại ấy.
Đang thắc mắc, ngẫm nghĩ cảnh tượng huyền ảo kì lạ này sẽ kết thúc như thế nào thì cảm giác về cái chết lại trào lên trong lòng.
Gã đàn ông đang rửa tay trên bồn, còn ngẩng lên soi gương một lát, lắc lắc mái tóc màu đỏ.
Có có. Nhưng không biết dùng lắm. Tôi không biết dùng mấy cái internet rồi chat chít thời nay lắm.
Trước đây có như vậy đâu.
Tình cảnh tôi nhìn thấy lại thay đổi.
Người đàn ông nhận điện thoại tên Trương Dục kia đang vụng về gửi tin lên nhóm chat.
Tôi không biết Trần Dật Hàm có tính toán thế nào, có điều nhớ đến những đứa trẻ ấy, nhớ đến Hàn Vân, lòng tôi lại thấy ngậm ngùi.
Nhưng không đến nỗi đau lòng.
Tôi chưa lấy vợ, chưa có con, em gái đã đến tuổi trưởng thành rồi, bảo tôi nảy sinh cảm xúc mãnh liệt đối với trẻ con thì e là quá khó.
Huống hồ, người chịu tổn thất và có công lớn nhất trong toàn bộ chuyện này, phải tính cho Hàn Vân.
Tay tôi đang cầm bánh bao lên khựng lại.
Những người ấy còn thi thể nên tôi hoàn toàn có thể dùng năng lực để hồi sinh họ.
… Đại Trương?
Đúng vậy. Đại Trương trong cái nhóm Tiểu Trương Đại Trương ấy. Tôi không phải Tiểu Trương đâu, còn ông ấy là Đại Trương, Trương Dũng Kiến đó. Vốn dĩ chúng tôi rất thân nhau. Vừa tốt nghiệp là mất liên lạc. Lâu nay không biết ông ấy đã đi đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.