Chương 2048: Chết chóc lan tràn khắp nơi (5)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1595 chữ
- 2022-02-12 03:40:25
Tôi lập tức nhận ra ngay, người gọi đến là Meditation, còn thứ ở ngoài cửa không phải là thủ đoạn của Meditation.
Có hai nhóm, cùng 8nhắm đến Tiểu Điềm và đồng nghiệp của cô ta.
Đối với người đàn ông có thái độ nghiêng về phía ma vương này, đương nhiên tôi không có thiện cảm gì mấy, nghe thấy gã thần thần bí bí nói những lời này, tôi lập tức nhận thấy điều không lành.
Sau lưng gã, thân thể Lưu Anh Kiệt đột nhiên ngồi dậy.
Tôi nheo mắt lại, đối chiếu bóng người ấy với Lưu Anh Kiệt.
Họ chết rồi.
Người đàn ông kia nghẹn ngào nói, biểu cảm nửa khóc nửa cười:
Chết cũng không sao. Sau khi chết… Thực sự có thế giới sau khi chết tồn tại. Người ta sau khi chết, vẫn còn. Vẫn còn…
Một tiếng động vang lại, khiến người ta liên tưởng đến màn hình nứt vỡ.
Di động lăn mấy lượt, mặt chính ngửa lên, màn hình bật sáng đèn.
Hình ảnh hiện lên trên màn hình tivi nãy giờ không ai để ý tới đang nhảy.
Phim truyền hình đã chiếu xong một tập, quảng cáo chen vào bị cắt ngang, nữ phát thanh viên chương trình thời sự buổi trưa xuất hiện trên màn hình.
Những người đang đứng ngoài cửa đều bất động.
Đột nhiên, đôi mắt ấy nhướn lên, nhìn vào mắt mèo.
Tại sao không mở cửa hả?
Trong di động vẫn có tiếng nói vang ra:
Hai người… biết rồi?
Câu hỏi này, ẩn ý sâu xa, khiến người ta phải sởn da gà.
Hai giọng nói, một ngoài cửa, một trong di động vang ra, đều có khoảng cách với họ.
Hiện giờ nỗi sợ của họ, là nỗi sợ với điều chưa biết.
Trong di động lại vang ra tiếng nói:
Mở cửa đi, Trịnh Giai, Khương Tâm Điềm.
Thai phụ vội vung tay, ném di động văng xuống sàn nhà.
Tiểu Điềm bò đến bên chân thai phụ, ôm lấy hai chân cô ta:
Giai Giai à, xin lỗi. Tớ thực lòng xin lỗi. Tớ không biết… tớ cũng không biết sẽ như thế… Giai Giai…
Hai người chỉ khóc chứ không nói gì với nhau.
Không ai chạm vào, di động đổ chuông vài lượt thì tự động nhận cuộc gọi.
Cứu mạng! Đừng qua đây! Á! Áaaaaaaaa.
Tiếng phụ nữ la hét vang lên, sau tiếng thét, là tiếng
tút
máy bận – cuộc gọi đã bị ngắt.
Lần này thai phụ không né tránh, có điều ánh mắt đã trở nên căng thẳng hơn.
Họ đang ở bên ngoài.
Tiểu Điềm khẽ nói.
Ống kính quay lại cảnh anh ta xuyên qua bàn ghế.
Chúng muốn giết chúng tôi. Vô ích… vô ích thôi… người ta sau khi chết, vẫn có thể sống, vẫn có thể tồn tại… Sau khi chết, sau khi chết vẫn có thể… đây chính là ma. Đây chính là ma…
Giọng của gã đàn ông càng lúc càng quái dị, hệt như một người bị thần kinh.
Màn hình quả nhiên đã vỡ.
Nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục, còn có thể nhìn thấy tên
Sếp
và thời gian cuộc gọi đang tiếp tục nhảy.
Bầu không khí này không kéo dài bao lâu.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này trên màn hình hiển thị
Khương Tâm Điềm
.
Hai người nhìn sang điện thoại đều thấy cái tên ấy và đều sững người ra.
Làm xong, cô ta ngã quỵ xuống sàn.
Tôi nghe thấy tiếng lầm bầm của cô ta.
Tiểu Điềm không khỏi phải ôm chầm lấy thai phụ, cả hai đều sắp khóc đến nơi.
Hai người biết rồi à…
Còn Lưu Anh Kiệt thì lại biểu hiện giống người bình thường. Thoạt nhiên chết đi, thoạt nhiên biến thành ma nên anh ta vẫn đang trong trạng thái vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Hình ảnh lại bị nhiễu một thoáng, phát quảng cáo, đoạn mở đầu phim truyền hình đã vang lên…
Tiểu Điềm và bà ta mắt chạm mắt trong một giây. Cô ta cúi người xuống, theo phản xạ run rẩy một lát.
Tiểu Điềm ngoảnh lại nhìn thai phụ, lùi lại, đến cạnh thai phụ.
Tôi nghe thấy tiếng nói thều thào của Tiểu Điềm.
Tôi… cũng chết rồi sao? Tôi đã, chết rồi?
Tiểu Điềm và thai phụ có lẽ chẳng nghĩ ngợi nhiều đến thế, nhưng cùng một người, cùng 3một giọng nói, lại phát ra từ hai nơi khác nhau, nói những lời khác nhau, trong đó chắc chắn là có một người giả, điều này không còn nghi n9gờ gì nữa.
Đây cũng giống như một mô tuýp của một truyện kinh dị kinh điển: Một đôi tình nhân cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, sau khi6 về đến khách sạn, người con trai ra ngoài một chuyến, khi về thì anh ta nói các bạn của bạn gái đã chết cả rồi, hiện trong khách sạn đều l5à ma, muốn kéo bạn gái chạy trốn. Một bên là bạn trai từng rời đi, nhưng có mang chứng cứ về, một bên là các bạn bè chưa từng tách ra. Cô ta rốt cuộc phải tin ai, đó là một mệnh đề khó giải.
Gã đàn ông lúc này cũng quay đầu lại.
Ống kinh lắc lư, đến khi ổn định lại thì đã nhắm thẳng vào Lưu Anh Kiệt.
Tiểu Điềm sững sờ, gục mặt xuống:
Xin lỗi… tớ, chỉ là… họ đến tìm, đến bệnh viện, còn gọi điện… cảnh sát hỏi tớ rất nhiều chuyện, nhắc đến cậu… Tớ không biết… không biết rốt cuộc gì mới là thật. Đầu tớ rối tung. Xin lỗi… tớ xin lỗi… hu hu… tớ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Sao lại như vậy… trước giờ vẫn bình thường mà. Mọi người đều đang đi làm, đột nhiên… tớ…
Thai phụ ngoảnh mặt qua chỗ khác, chùi nước mắt, không nhìn Tiểu Điềm.
Đây là một chọn lựa liên quan đến sống chết.
Tiểu Điềm và thai phụ hình như không cần trải qua chọn lựa như vậy.
Tiểu Điềm lấy hết can đảm, nín thở, đi về phía cửa.
Cô ta dè dặt thò đầu nhìn qua mắt mèo.
Giữa hai người cũng không phải hoàn toàn tin tưởng. Ít nhất thì thai phụ chưa hoàn toàn tin Tiểu Điềm.
Tất cả đều rơi vào thế kẹt.
Mặt anh ta chiếm hầu hết màn hình.
Bối cảnh rất tối, nhưng có thể nhìn thấy có một người đang nằm sau lưng anh ta.
Bản tin bất thường ấy bị cắt ngang, màn hình bị nhiễu khoảng một giây rồi phụt tắt. Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông.
Hình như anh ta đang nhấc tay lên, tự quay chính mình.
Trong màn hình có đến hai Lưu Anh Kiệt. Một thì đang nằm trên đất, mở mắt, thoạt nhìn khiến người ta nghi ngờ là xác chết. Còn lại là một cái bóng nửa trong suốt, nó nhìn sững thân thể mình một lát, mới ngoảnh đầu nhìn ống kính, rồi lại nhìn chính mình ở sau lưng.
Lưu Anh Kiệt đờ đẫn mất mấy giây mới nhảy dựng lên, ngã xuống đất.
Thai phụ bám vào tay vịn sofa, từ từ ngồi xuống, dựa lưng lên sofa. Nước mắt cô ta trào ra…
Cậu đến tìm tớ làm gì? Cậu đã đưa chúng đến… là cậu đã đưa chúng đến…
Thai phụ ôm mặt:
Làm sao bây giờ… tớ phải làm sao đây…
Thai phụ há miệng nhưng không nói được lời nào, cả tiếng hơi thở cũng không thể nghe thấy.
Cô ta vẫn đang cầm di động, tay còn lại ôm bụng bầu, không biết làm sao.
Giọng điệu ấy không bình thường, nhưng vẫn có thể nghe ra đó là giọng của Tiểu Điềm.
Sau tiếng thét sau cùng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động lạ khiến người ta ê cả răng.
Tiểu Điềm hỏi, nhưng không biết đang hỏi ai.
Tôi nhìn thấy Tiểu Điềm đang vô cùng bàng hoàng, cũng nhìn thấy thai phụ đã sững sờ.
Ngay khoảnh khắc này, tôi đã nhìn thấy tầm mắt của Tiểu Điềm.
Sau mặt kính mắt mèo hơi méo mó, có mấy người phụ nữ đang đứng. Những người khác đều chỉ nhìn thấy một chút bóng dáng, người đang đứng đầu thì để lộ trọn vẹn khuôn mặt. Mặt bà ta do mặt kính mắt mèo mà trở nên lồi ra. Trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm, đờ đẫn nhìn cánh cửa.
Tiểu Điềm tựa như đã bị câu hỏi này kích động, thình lình nhào tới, nhấn phím tắt máy.
Cô ta nhấn đến mấy lần, day chiếc di động di chuyển mấy centimét mới tắt được máy.
Đều là giả hết. Là ảo giác. Không được sợ. Không sợ sẽ không sao. Chúng sẽ bó tay. Chúng ta không sợ thì chúng sẽ không làm gì được.
Lặp đi lặp lại những lời này xong, Tiểu Điềm xoay đầu qua nhìn thai phụ:
Giai Giai, không được sợ. Tớ đã thoát ra khỏi tòa lầu đó rồi… chỉ cần không sợ là ổn thôi. Chỉ cần không sợ, chúng sẽ chịu thua. Chỉ cần chúng ta không sợ…
Miệng thì nói thế, nhưng sắc mặt cô ta lại đang tái mét.
Bây giờ là bản tin được chèn vào. Một trong những người sống sót được cứu ra trước đây, đã bị hại chết trong bệnh viện. Phương thức tử vong của người này rất kì lạ. Cổ đột nhiên bị đứt lìa…
Rè rè…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hai người họ đều nhìn qua chiếc di động trên đất theo bản năng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.