Chương 2059: Thư của người đã khuất (5)


Trên mặt người đàn ông thoáng hiện lên nét sợ hãi. Ông ta nhanh chóng nhắm mắt lại, điều chỉnh biểu cảm, hơi thở trở nên gấp gáp do câu nói vừa rồi8 cũng đã bình ổn trở lại.


Trong thư anh ta nói cho tôi biết, thiếu niên đó hình như đã thay thế bộ phận quản lý ở trạm trung chuyển, bắt 3đầu thống trị khu vực đó. Thống trị thực sự, nó đặt ra một luật lệ đặc biệt và dựa vào luật lệ này, bắt đầu thanh trừ người sống và hồn ma ở khu v9ực ấy. Luật lệ ấy tương đương với giới nghiêm ban đêm. Trước khi thiếu niên tìm đến nơi, anh ta đã nghe được vài cuộc nói chuyện của hàng xóm. Lúc6 đó anh ta đã không còn sống ở nhà cũ của mình nữa, tôi đã thuê cho anh ta một căn hộ gần thành phố, vì thời gian quá gấp, chỉ tìm được lầu chung 5cư, xung quanh đều có hàng xóm. Anh ta đã biết được chuyện cấm ra ngoài bên đêm thông qua các hàng xóm, báo và truyền thông.


Bà nội báo cho tôi biết bà vẫn bình an. Mọi chuyển đều ổn. Cha mẹ của bạn tôi cũng ổn cả. Những chuyện mà tôi và người bạn cùng nhau trải qua… cha mẹ cậu ấy cũng đã hồi âm, tôi chuyển thẳng cho cậu ấy chứ không xem. Đây là thói quen của chúng tôi. Tôi đã giao thư cho cậu ấy… cậu ấy…
Người đàn ông đột nhiên ứa nước mắt:
Đã rất vui, báo cho tôi biết, cha mẹ cậu ấy đã tìm được một cửa vào, một nơi tựa như nhà nhỏ của người bảo vệ rừng. Họ đã kết nối xong xuôi rồi, đã chào hỏi người quản lý ở đó. Lúc ấy chúng tôi cứ tưởng, chuyện của gã thiếu niên chỉ là trường hợp riêng biệt. Thế giới bao la như thế, trạm trung chuyển lớn như thế, bộ phận quản lý đông như thế… trong lòng dẫu bất an, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy. Trên thế giới này ngày nào không có người chết? Trên đời này luôn có người xấu, luôn có những kẻ gây ra những tội ác kinh hoàng không thể tin nổi… nhưng trên tổng thể, thì người tốt vẫn nhiều hơn, cuộc đời vốn có tính hướng thiện, hướng đến tốt lành… Những… chuyện như thế, chúng tôi đều chưa từng nghĩ đến… Cậu ấy… cậu ấy đi rồi… vốn đã hẹn sẽ cùng đi với tôi. Tôi hồi âm cho bà nội trước. Bà không nhắc đến chuyện này, chỉ có cha mẹ cậu ấy nhắc đến. Lúc đó tôi đã thấy ngờ ngợ rồi. Hôm đó tăng ca… thực ra có thể không tăng ca, nhưng tôi không nghỉ. Vì thế cậu ấy đã đi một mình… một mình cậu ấy… cậu ấy không quay về nữa… tôi… tôi đã nhận được thư của cậu ấy. Thư không có địa chỉ người gửi, không có tem… Cậu ấy… mời tôi đến chỗ ấy. Trong lá thứ đến cùng lúc, bà nội cũng bảo tôi qua đó…

Người đàn ông giàn giụa nước mắt nhìn lên ống kính:
Các vị có từng nghĩ, một ngày nọ, sẽ nhận được thư từ người thân đã khuất của mình không? Người thân đã khuất gửi tin về, vốn là một chuyện hạnh phúc… bắt đầu từ khi còn bé, tôi đã luôn mong mỏi… cho đến bây giờ…


Chuyện ấy bắt đầu bằng một bản tin xã hội. Cảnh sát địa phương đã phát hiện xác chết trong thùng rác. Sự tình vẫn phải truy ngược về chuyện trạm trung chuyển trước đó, một khoảng thấy gian ngắn trước đó, đã xuất hiện người chết đầu tiên rồi. Là một người vô gia cư, được phát hiện đã chết trong thùng rác, thi thể co quắp, chắc là sau khi giết chết đã đem xác bỏ vào thùng rác. Cảnh sát đã bắt đầu hành trình điều tra phá án. Trên thực tế, thi thể của người đó lúc được phát hiện, cảnh sát cũng từng điều tra theo hướng ấy, nhưng kết luận sau cùng lại là đột tử. Sau vụ đó, những chuyện tương tự liên tiếp xảy ra, người chết trước là vô gia cứ, sau đến những người đi lại một mình. Cảnh sát nhận định đây là giết người hàng loạt. Sau sự kiện ở trạm trung chuyển thì sự tình mới trở nên điên cuồng hơn. Những người đi cùng nhau trong đêm, những thanh niên đi bar, họ đã mất tích ngay trong bar. Chưa hết, người trên đường về nhà cũng mất tích luôn. Đến khi tìm được thì đã thành xác chết. Bạn của họ đã nhìn thấy một số dấu hiệu. Họ đều bảo đã nhìn thấy một thiếu niên kì quặc. Nửa đêm nhìn thấy người như vậy là đã hơi bất thường, nhưng bất thường hơn nữa là, thiếu niên ấy còn đứng ở cách đó không xa, mỉm cười với họ, rồi nó biến mất. Ngay sau đó, trong nhóm liền có người mất tích. Địa phương bắt đầu lan truyền tin đồn có ma.


Sau khi nghe được một loạt các sự kiện như thế, anh ta đã cảm thấy bất an. Anh ta đoán thiếu niên mà những người ấy tận mắt nhìn thấy chính là thiếu niên anh ta đã gặp. Cảnh sát địa phương đã đưa ra cảnh báo không được ra ngoài vào ban đêm. Cũng không phải bắt buộc thực hiện, chỉ kêu gọi người dân đừng ra khỏi nhà sau 10 giờ đêm. Sau đó thì, cảnh sát tuần tra đã trở thành người bị hại tiếp theo. Đồng nghiệp của người đó, một cảnh sát tuần tra khác lại tự nhiên phát điên, được đưa vào bệnh viện tâm thần. Sự tình càng lúc càng nghiêm trọng. Thiếu niên đó cuối cùng cũng đã tìm đến tận nhà, gặp anh ta.


Lúc lâm vào ngõ cụt, cuối cùng tôi đã nhận được thư của bà nội.

Nói đến đây, vẻ mặt của ông ta không hề trở nên nhẹ nhàng bớt, trái lại còn chua chát hơn.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên vô định, tựa như đang nhìn thấy tình cảnh của ngày hôm đó.

Anh ta vừa chạy vừa ngoái đầu lại, thấy bác sĩ nằm trên đường, thân thể bắt đầu co giật. Thiếu niên đứng ngay bên cạnh bác sĩ, không trực tiếp ra tay, cũng không nhìn bác sĩ, mà nhìn anh ta. Bác sĩ ấy… quằn quại biến dạng từng chút một, cất lên tiếng rên rỉ đau đớn, từng chút, từng chút… chết đi…

Người đàn ông sụt sịt mũi, nói tiếp:
Anh ta đã chạy. Chạy về nhà, viết thư cho tôi, sau khi gửi đi, từ đó tôi đã lạc mất tung tích của anh ta. Tôi đến căn hộ ấy tìm nhưng anh ta đã không còn ở đó. Thư tôi gửi thư cho anh ta, cũng không thấy hồi âm. Giống như… chuyện đã xảy ra với bà nội và những người khác. Họ lần lượt mất liên lạc.


Tôi cảm thấy sợ hãi. Không biết xử lý gã thiếu niên này như thế nào. Năng lực của tôi không mang tính tấn công… tôi đã thử đi tìm tổ chức ấy, tìm người siêu năng lực đã chết, nhưng đều thất bại. Tôi tìm thấy dấu vết tồn tại của họ, thậm chí còn tìm được tài liệu ghi chép về những nhân viên của họ đã chết và mất tích. Họ tựa như… đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Giống như những người quản lý trạm trung chuyển.

Người đàn ông đưa tay đến, từ bên dưới ống kính lấy ra một túi đựng hồ sơ. Túi hồ sơ được vứt lên bàn, các lá thư bên trong được trải ra, phủ kín mặt bàn.
Tay người đàn ông run run, cầm lên một lá thứ trong số ấy, áp sát vào ống kính.

Thiếu niên không giới thiệu về mình, nhưng nhận ra thân phận của anh ta và yêu cầu anh chấp hành mệnh lệnh của mình. Dưới dẫn dắt của thiếu niên, anh ta gặp được những hồn ma khác đã được thiếu niên thu nhận làm tay sai, một trong số đó anh ta đã từng gặp mặt một lần trong sự kiện trạm trung chuyển. Họ đều bị bắt buộc sau 10 giờ tối đi tuần trên đường và giết sạch những người sống đang còn trên đường. Anh ta rất sợ.

Người đàn ông nói đến đây thì ngừng lại:
Trong thư anh ta đã bày tỏ ăn năn với tôi. Lần đầu tiên của anh ta trong thời điểm ấy, là khi gặp được một bác sĩ đang trên đường vội vã đến bệnh viện, anh ta nơm nớp lo sợ bám theo bác sĩ ấy suốt dọc đường, chần chừ không xuống tay. Cuối cùng anh ta đã bỏ cuộc, tha cho bác sĩ ấy. Hành động nhỏ này của anh ta không bị phát hiện, thế là lại có lần thứ hai… đến lần thứ tư, anh ta lại gặp phải bác sĩ ấy… bác sĩ được gọi đến bệnh viện gấp, để cấp cứu cho bệnh nhân… Anh ta vẫn có ý sẽ làm lơ, nhưng đã nhìn thấy gã thiếu niên đó. Lúc đó anh ta đã rơi vào sợ hãi tột độ, hoàn toàn không thể khống chế được linh hồn và tư duy. Lúc anh ta định thần lại thì đã đứng trước xe hơi của bác sĩ. Bác sĩ vì tránh anh ta đã xoay vô lăng, xe tông vào thùng rác ven đường, ngừng lại. Cảm giác sợ hãi của anh ta càng trở nên rõ rệt hơn, nhưng thân thể và tư duy đã có sự kiểm soát, đã có ý thức tự chủ. Anh ta còn nhớ mình đã đi về phía bác sĩ, đi về phía vị bác sĩ đang thảm hại bỏ ra khỏi xe… anh ta cũng nhớ khi nhìn thấy anh ta, bác sĩ con tốt bụng hỏi anh ta có gặp vấn đề gì không, cần giúp đỡ không. Anh ta có thể thấy rõ, cũng có thể cảm nhận được, bác sĩ đã sinh lòng nghi ngờ anh ta. Rõ ràng đã nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi anh ta có phải đang cần giúp đỡ không. Anh ta thực sự không thể xuống tay được. Nhưng lúc đó, anh ta cảm nhận thấy thiếu niên đang đứng ngay sau lưng mình, cầm tay anh ta lên. Anh ta lại trở nên không thể khống chế được cơ thể mình. Anh ta đã bóp cổ bác sĩ, đến khi bác sĩ sắp chết, cuối cùng anh ta đã phản kháng thành công, biến mất ngay tại chỗ, bỏ chạy thật xa…
Phụ đề đã phiên dịch những câu trong thư ấy:
Gia nhập với chúng tôi đi… Cùng nhau đi chết… Chết không có gì đáng sợ… Đến đây, chết thôi…



Mỗi ngày mỗi ngày, tôi đều nhận được những lá thư như thế. Từ bà bội, chú với dì, rồi từ những người chết trước đây từng liên lạc, từ… bạn bè của tôi… những người trước đây còn bảo, tôi phải sống và sống cho thật tốt, đột nhiên đều đã thay đổi…
Người đàn ông chợt lớn giọng:
Mới ngày hôm qua, tôi đã nhận được hàng chuyển phát nhanh. Một thùng giấy lớn… hệt như tình tiết trong phim kinh dị… bên trong, là cha mẹ tôi... thi thể… bị cắt thành từng mảnh… trên khuôn mặt, vẫn còn đọng nét sợ hãi… Tay họ còn đang cầm một lá thư, nội dung chỉ đúng một câu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.