Chương 2071: Tuyệt mật (4)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1956 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Tôi gần như không còn gì để nói.
Sự tình liên kết lại với nhau, đã hình thành một vòng tròn khép kín. Đối với thế giới hiện thực, có lẽ không 8phải là một dấu hiệu tốt.
Hai người hình như lại sắp cãi nhau.
Tôi vì những lời của Diêu Nhiếp mà chìm vào suy tư.
Tư duy của ông ta, tư duy của Ông Trời, cũng chỉ giới hạn ở linh hồn.
Điều họ muốn làm, là tiêu diệt hồn ma.
Đây là vấn đề mà những manh mối tôi đang nắm bắt được không thể giải đáp.
Diệp Chính Nhất than vãn:
Chúng tôi đâu có sống ở thời đại ấy, ai mà biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và Liễu Triệt tại sao lại đoán chắc rằng thế giới sẽ trở nên tồi tệ, để phải tốn nhiều tâm huyết như vậy mà đến tìm cậu.
Nếu mọi chuyện, mọi vật trên đời thực sự do một vị thần nào đó sáng tạo ra, thế thì, vị thần đó không những tạo ra con người, mà còn tạo ra những quái vật đầu tiên. Đây là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau. Nhưng giữa đường, quái vật gần như đã tuyệt chủng, con người thì phá vỡ chướng ngại, có được năng lực của quái vật.
Tôi cảm thấy hơi lúng túng.
Điều này lại khá mâu thuẫn với thắc mắc trước đây của tôi.
Linh hồn và người có năng lực không phải do Ông Trời tạo ra sao? Cả Ông Trời nữa, đó hẳn là thứ tương tự như linh hồn đúng không? Nó chắc là do ý thức của vô số người tập hợp lại mới được sinh ra chứ?
Tôi lập tức phản bác.
Ừ, đúng vậy. Khác nhau ở chỗ, một bên là bẩm sinh, bên còn lại…
Diệp Chính Nhất nói:
Tôi nói đến đây, chắc cậu cũng đã đoán ra rồi chứ?
Ông Trời.
Tôi đã nghĩ ra Diệp Chính Nhất muốn nói gì.
Nếu nguồn gốc của quái vật là ở thế giới tương lai, vậy ý nghĩa tồn tại của chúng cũng không khó đoán.
Vẫn còn chỗ chưa thông…
Trong đầu tôi tựa như đã bị đóng cục, cứ cảm thấy những chuyện này vẫn chưa được giải thích rõ ràng sau khi nghe qua trình bày của Diệp Chính Nhất:
Vấn đề lớn nhất là lập trường! Lập trường của Ông Trời! Nếu con ma đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn, linh hồn đầu tiên cũng là ngoài ý muốn, vậy những chuyện xảy ra sau đó phải hiểu thế nào đây?
Tôi thấy chuyện này quá dễ hiểu.
Diêu Nhiếp đột nhiên nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang anh ta.
Liễu Triệt có phát minh ra phép thuật thay đổi thời gian không?
Tôi nhìn sang Diệp Chính Nhất.
Điều mà Liễu Triệt, hoặc Diệp Thanh muốn làm, chính là phá vỡ cục diện luẩn quẩn này.
Có điều cuối cùng thì3 mọi chuyện đều đổ lên đầu một kẻ ngoài cuộc là tôi.
Ngẫm kĩ lại, tình hình khi Liễu Triệt còn sống thực sự quá tệ. Hồn ma vừa mới xuất hiện, mọi người còn xa lạ. Có lẽ Liễu Triệt đã phát hiện ra, xác định hồn ma là căn nguyên phá hoại thế giới, thậm chí có khả năng, khi ấy ma vương ở thế giới tương lai đã đến thời đại đó thông qua cửa ra vào dị không gian rồi. Mạc Vấn đã mất kí ức, đoạn kí ức ấy có thể chính là kí ức đi qua cửa ra vào, kí ức liên quan đến thế giới tương lai. Liễu Triệt sau khi xác định được điểm này, đã tìm đủ mọi cách, nhằm tiêu diệt hồn ma.
Có điều, chưa có người có năng lực, chưa có linh hồn, người sống đều là người bình thường.
Tôi gật đầu.
Tôi biết những chuyện này, nhưng bây giờ Diệp Chính Nhất nhắc đến, tôi mới bàng hoàng nhận ra mối liên hệ giữa ba dạng này.
Nếu làm được, chắc chắn anh ta đã làm từ lâu rồi. Con người không phải vốn có thói xấu như vậy sao? Học trò đứa nào không biết phải chăm chỉ học hành, mới có thành tích tốt? Nhưng được mấy đứa cố gắng phấn đấu? Luôn có những tên muốn chây lười. Lúc nhỏ đã có cái tính này, mai sau lớn lên thì không thể sửa đổi, thành quán tính mất rồi.
Diêu Nhiếp đưa ra một ví dụ:
Người lớn cũng vậy. Có người vừa hối hận, vừa tiếp tục làm. Có người đã thấy rõ rồi, vẫn dứt khoát làm theo ý mình muốn, chấp nhận hậu quả.
Anh ta còn chỉ Diệp Chính Nhất và Từ Thiên Thành, rồi lại trỏ vào ngực mình:
Ba chúng tôi chẳng phải đều như vậy sao?
Anh nói chính mình là đủ rồi, đừng lôi tôi vào. Hai anh là hai con ma háo sắc. Tôi chỉ thích thưởng thức gái đẹp thôi.
Từ Thiên Thành lập tức vạch rõ ranh giới.
Chú em à, bạn gái cậu quen còn nhiều hơn tôi đấy. Tôi hưởng thụ tình yêu, cậu hưởng thụ sắc đẹp phụ nữ. Trong này có phân cao thấp à?
Diêu Nhiếp vắt chân lên, trình bày ngắn gọn.
Vì anh ta không làm được đó.
Diêu Nhiếp nói ngay.
Nghe giống như những lời thừa thãi.
Lúc đó, con đường này khó khăn gập ghềnh, ngay cả cách cũng không tìm được.
Liễu Triệt là thiên tài trời phú, sáng tạo ra phép thuật, dẫn dắt cho linh hồn từ phép thuật ra đời, kể như đã nghĩ ra một cách.
Không đúng.
Anh ta luôn luôn muốn thay đổi thế giới.
Tôi bất giác nói ra điều mình đang nghĩ. Điểm này đều đã được chứng thực từ Huyền Thanh Chân Nhân vốn là truyền nhân và Mạc Vấn vốn là con ma mà Liễu Triệt nuôi, thậm chí là cả Liễu Triệt mà trước đây tôi đã gặp trong cảnh mộng.
Chuyện sức người chiến thắng thiên nhiên đã xảy ra vô số lần. Nhân loại vốn xem đó là kì tích, hiện tại đã xem đó là chuyện thường.
Giới quái dị cũng đã phát sinh chuyện tương tự sao? Phá vỡ ràng buộc của
thiên nhiên
bằng một hình thức khác.
Lòng tôi chợt rối rắm, có chút oán trách:
Tôi cũng không rõ. Bản thân anh ta đã là kỳ tài bẩm sinh nhỉ? Bắt đầu từ lúc anh ta còn là Liễu Triệt đã là kỳ tài bẩm sinh rồi. Sao anh ta không tự mình làm những chuyện này?
Nếu anh ta tự làm, không chừng thế giới đã thái bình an ổn từ lâu.
Diệp Chính Nhất không phản đối tôi:
Cậu nói không sai. Suy nghĩ như cậu mới chiếm đa số. Cho nên tôi đã nói, lý luận thứ nhất mới là chủ đạo, lý luận thứ hai vốn không nhiều người tin. Lý luận thứ hai vốn có khiếm khuyết từ lúc ra đời, đó là thông tin ghi chép liên quan ít hơn. Những quái vật ấy rốt cuộc xuất hiện khi nào, biến mất khi nào, hoàn toàn chưa có kết luận sau cùng. Nếu nghĩ những quái vật ấy đều là chuyện bịa đặt thì nghe cũng rất có lý.
Tôi mở miệng định nói điều mình thấy ở thế giới tương lai, muốn nói về Niên Thú.
Nếu nói, Diệp Thanh là chuyển thế của Liễu Triệt, điều Liễu Triệt muốn là thay đổi thế giới ngay từ lúc ban đầu, cũng chính là thay đổi lịch sử, thì năng lực của Diệp Thanh sao lại là khuếch đại sự vật quái dị chứ? Mà năng lực tôi sở hữu, phải là năng lực anh ta muốn có chứ! Dù không tính đến những rắc rối lúc Liễu Triệt còn sống thì Diệp Thanh mất người thân mất bạn bè, tràn ngập tâm lý muốn trả thù ma quỷ, đúng ra anh ta cũng phải có khao khát mãnh liệt muốn hồi sinh người thân mới phải. Những khao khát này chất chồng lên nhau, vẫn phải khoanh vùng ở một loại năng lực nào đó liên quan đến thời gian mới đúng.
Trong này đã nảy sinh trục trặc, hay vẫn còn ẩn chứa bí mật mà chúng tôi chưa biết?
Sự chú ý của tôi đã quay lại trên người Diệp Chính Nhất. Lý luận thứ hai mà ông ta nhắc đến là lý luận lần đầu tiên tôi được nghe.
Bất kể là ma, người có năng lực hay linh hồn thì nguồn gốc của sức mạnh đều đến từ ý chí của bản thân. Điểm này hẳn cậu biết chứ?
Diệp Chính Nhất đặt câu hỏi như một thầy giáo.
Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì đây là một hệ thống, bản chất sức mạnh là tương đồng. Nhưng trên thế giới này trước khi xuất hiện hình thái sinh mệnh như ma, hình thức tồn tại như linh hồn, xuất hiện nhà năng lực thì còn có một loại sức mạnh vượt trội con người, đó là yêu quái.
Diệp Chính Nhất đưa ra một loạt ví dụ:
Yêu quái, quái vật, quái thú, yêu tinh núi, thần thú, dị thú… đủ thứ cách gọi, nhưng đặc trưng của chúng thì giống nhau, đều bắt nguồn từ động vật, có sức mạnh bẩm sinh, không liên quan đến ý chí, mà chỉ đơn thuần là vốn có cơ bắp khỏe mạnh. Điều này cũng không thể cho là hoàn toàn chính xác, trong truyền thuyết liên quan đến những quái vật ấy, luôn nhắc đến những năng lực đặc biệt của chúng, một số năng lực tương tự với nhà năng lực, đều có liên quan đến cái này.
Ông ta gõ gõ vào thái dương của mình.
Hai hệ thống, nhưng nguồn gốc thì như nhau.
Tôi lập tức nói.
Diệp Chính Nhất đáp:
Liễu Triệt rốt cuộc đã phát minh ra bao nhiêu phép thuật, bao nhiêu thành công, bao nhiêu thất bại, đều không thể khảo chứng. Ông ta là người ở thời đại nào cũng khó mà xác định. Thời kỳ có những truyền thuyết về những quái vật kia, thời kỳ ma xuất hiện, thời kỳ linh hồn và nhà năng lực xuất hiện, đều rất khó để tìm hiểu.
Tôi nghe đến đây thì đã có nhận định riêng.
Nhưng sự thật rốt cuộc là gì, hiện giờ tôi cũng đã nảy sinh nghi ngờ.
Niên Thú không chừng đã chạy qua đây từ thế giới tương lai. Diệp Thanh có thể bắt được một con quái vật có ngoại hình giống Behemoth, nhốt trong phòng nghiên cứu thì còn có những quái vật khác chạy qua đây cũng không có gì lạ. Đâu có ai quy định chỉ ma vương với người sống mới có thể đi qua những cửa ra vào ấy.
Tôi lại bắt đầu cảm thấy bực tức.
Diệp Chính Nhất hình như không để ý đến tâm tr9ạng của tôi, tiếp tục chuyện ông ta vừa nói:
Lý luận thứ nhất khi nãy tôi đã nói là suy đoán không có cơ sở hay có chứng cứ xác thực thì tôi không b6iết, nhưng lý luận này lưu truyền rất rộng. Nhiều năm như thế đã có thay đổi, nhưng cũng chỉ thay đổi rất nhỏ nhặt. Còn lý luận thứ hai, người tán th5ành tương đối ít. Lý luận ấy cho rằng, trên thực tế ma cũng là người có năng lực.
Tôi có năng lực trở lại quá khứ, thấy rõ lịch sử, nhưng bất kể đã gặp phải hồn ma nào, linh hồn nào thì đều không thể đưa tôi đến thời điểm ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.