Chương 2073: Nhìn về phía trước (2)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1245 chữ
- 2022-02-12 03:45:36
Tôi chợt nhớ đến Diệp Thanh, nhớ đến những chuyện khiến tôi vừa bế tắc vừa bực tức.
Cũng may, Diêu Nhiếp không phải mẫu người ưa suy nghĩ lu8ng tung như tôi. Ngậm ngùi một thoáng, anh ta đã chuyển sự chú ý qua hành động thiết thực.
Này người anh em, cậu có cách nào không? Năng l3ực của cậu là gì? Có thể bảo vệ vợ cũ của tôi không? Ví dụ như, phân thân, màng lưới bảo vệ…
Diêu Nhiếp bắt đầu tưởng tượng.
Anh nhịn nổi không?
Từ Thiên Thành lại bắt đầu đâm chọt.
Diêu Nhiếp mặc kệ, nói tiếp:
Vấn đề là tôi có thể làm được gì? Tôi đã chết rồi, đã thành ma nhiều năm như thế… có âm khí còn đỡ, hiện giờ âm khí cũng mất rồi. Ông cũng không làm được gì đúng không?
Câu cuối cùng là hỏi Diệp Chính Nhất.
Không còn âm khí, thủ đoạn của đối phương cũng chỉ nhiêu đó thôi. Cậu đọ sức với đối phương thử đi, lấy sự nhẫn nại khi dụ dỗ phụ nữ ra mà dùng… Nói về khả năng tẩy não, tôi thấy cậu sẽ không thua bất kì con ma nào cả.
Diệp Chính Nhất có chút bỡn cợt nói, còn than vắn thở dài:
Tôi thì xong rồi. Một lão già vô dụng. Năm xưa nếu không nhờ tài năng này của cậu thì cũng chỉ lén lén lút lút mà vẽ hình ảnh người ta thôi.
Chủ đề của họ đã trở nên thiếu đứng đắn.
Không khí vốn nặng nề đã có thay đổi.
Nhưng chuyện như thế, tôi chỉ làm được mỗi lần ấy.
Meditation đã biến mất, nhưng dấu ấn nó để lại ít nhiều vẫn còn tác dụng, duy trì được bao lâu thì chưa biết. Sử dụng thế nào, tôi cũng chưa nắm rõ.
Diêu Nhiếp rất thất vọng.
Diệp Chính Nhất nói lời dỗ dành:
Tôi thấy hay là cậu cứ ngoan ngoãn mà làm một linh hồn bảo hộ đi. Thế đạo đã như vậy, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện cua gái nữa. Bảo vệ người vợ cũ ấy là được rồi. Cậu cũng đã làm liên lụy người ta, những cô bạn gái kia đều là quá khứ rồi. Cô ấy còn thay cậu chăm sóc cha mẹ cậu đến cuối đời, cậu đừng có phụ người ta chứ.
Anh ta phụ từ lâu rồi. Giờ chỉ là bù đắp thôi.
Từ Thiên Thành chen vào một câu.
Diêu Nhiếp không phản bác:
Làm linh hồn bảo hộ cũng không sao…
Nhưng họ đều không thể nói.
Chắc là họ muốn dẫn dắt tôi đi điều tra sự thật ấy.
Có điều, tôi không có chút đầu mối nào cả.
Tôi thấy rất ghét cái kiểu nói chuyện này, thở hắt ra một hơi:
Khi nãy ông nói, ông cũng từng làm linh hồn từ phép thuật?
Không phải bản thân tôi, là một kiệt tác của tôi.
Diệp Chính Nhất tỏ vẻ khá tự hào:
Đó là bức tranh mỹ nhân mà tôi đã kết hợp tất cả những người đẹp tôi đã gặp. Khà khà…
Bức tranh ấy thành linh hồn?
Tôi hỏi.
Lòng tôi vẫn đang trăn trở về sự thật liên quan đến Liễu Triệt. Trực giác của tôi cho rằng đó mới là then chốt của mọi chuyện. Bất kể là tiêu diệt ma vương và Ông Trời của thế giới tương lai, hay nghịch chuyển cả thế giới, thì bí mật mà cả Diệp Chính Nhất cũng không biết, mới là nhân tố mang tính quyết định.
Tôi nhìn Diệp Chính Nhất, vốn nghĩ ông ta không biết, nhưng giờ lại thấy hơi nghi ngờ.
Ánh mắt nhắm vào tôi ấy nhất định xuất phát từ một sự tồn tại cực mạnh. Như Diệp Thanh từng nói, sức mạnh kinh hồn ấy… Trước chính là đề tài cấm kị dễ gây chú ý là quá khứ từng bị thay đổi; trước đó nữa, hình như là quái vật Behemoth mà Diệp Thanh đã bắt được. Những thứ này cũng có thể liên kết với sự kiện lớn đã xảy ra trong quá khứ.
Đương nhiên. Không phải tôi nói rồi sao, mỹ nhân mà tôi vẽ ra tương tự như thức thần, là sinh mệnh do tôi tạo ra.
Diệp Chính Nhất khoe mẽ:
Vì quá đẹp, không những diện mạo đẹp, mà… đẹp đến từng lời nói, hành động, mỉm cười, chau mày…
Ông ta chìm vào hồi tưởng:
Người nhìn thấy đều sẽ quỳ sụp dưới váy nàng. Thực sự không thể áp chế được. Phép thuật của ai cũng không áp chế nổi. Không nỡ ra tay mà. Năm xưa, đó là kiệt tác người người ca ngợi đấy.
Không nhìn ra nha.
Từ Thiên Thành nói:
Đẹp thì đẹp, nhưng đâu có đến mức độ như ông nói.
Bức đó bị hủy rồi.
Diệp Chính Nhất xua xua tay, bực mình nói:
Do quá mạnh, linh hồn từ phép thuật đã tự động chuyển vào tranh của tôi. Thằng khốn Liễu Triệt trời đánh ấy, không thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tôi bị giết đã đành, mà ngay cả bức tranh cũng bị hủy.
Nếu bảo những9 suy nghĩ này thiết thực bao nhiêu trong mặt quái dị thì đúng là khó nói.
Tôi lắc đầu:
Năng lực của tôi không có tác dụng này.
Tô6i siết tay, nghĩ đến dấu ấn Meditation để lại cho tôi. Thứ này đã cứu em gái tôi một mạng. Khi ấy tôi gần như đã xuất hồn, lập tức có mặt bên cạnh 5em gái, giúp nó đuổi cái chết đi. Từ lúc đó đến giờ, tôi vẫn chưa liên lạc với nó.
Nếu làm được gì thì khi nãy tôi đã hiện thân rồi. Trốn ở ngoài làm gì? Chuyện này không phải đã nói với các cậu rồi sao?
Diệp Chính Nhất nói ra chuyện này một cách vô tư.
Điều ông ta nói rõ ràng là chuyện lúc trước họ nấp ở bên ngoài, đợi tôi xử lý Văn Tĩnh xong.
Từ Thiên Thành xem xong video liền đi tìm hai người này, không, tìm hai hồn ma này nhờ giúp, phản ứng rất nhanh nhạy. Khổ nỗi, hai hồn ma đều đã bị phế. Sau cùng Từ Thiên Thành quay về, anh ta là người sống duy nhất, còn phải mạo hiểm vào nhà, để hai con ma đợi ở bên ngoài. Đây cũng có thể xem là mai phục tập kích, nhưng nếu xảy ra chuyện thật, hai hồn ma này làm được gì cũng khó nói.
… Hết cách rồi. Chấp nhận số phận thôi.
Diệp Chính Nhất đột nhiên nói, vỗ vỗ vai tôi:
Trời có sập xuống thì người nào cao sẽ đỡ thôi.
Tôi không phải người cao ấy.
Tôi lập tức phủ nhận.
Bây giờ không phải, nhưng chắc chắn cậu có thể vươn cao.
Diệp Nhất Chính thuận miệng đáp lại, nghe không thật lòng chút nào.
Thế thì, cấm kị mới hình như là chỉ thẳng vào một sự kiện lớn cốt lõi, mà đã phát sinh trong quái khứ.
Có thể là nguyên nhân hồn ma ra đời, là nguồn gốc của sự vật quái dị.
Diệp Chính Nhất có phải đã điều tra ra được nguồn gốc đó giống như Liễu Triệt? Diệp Thanh có lẽ cũng biết.
Chuyển thế nào đó của Liễu Triệt đã ra tay à?
Tôi thầm suy đoán.
Cũng chính là kiếp trước của Diệp Thanh…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.