Chương 2078: Nhìn về phía trước (7)


Diệp Chính Nhất nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội.

Từ Thiên Thành chau mày hỏi:
Tôi nói này, rốt cuộc ý ông là sao?



Nghĩ8a trên mặt chữ đó.
Diệp Chính Nhất vẫn tỏ vẻ đầy vô tội.

Nói là phép thuật thì…
Diệp Chính Nhất thở dài:
Cậu không biết đó thôi, chứ thời đại của tôi, vẫn chưa có khái niệm người có năng lực như thời nay.


Ông với người đàn ông trong video, năng lực đều bị chính mình giới hạn, biến thành phép thuật chỉ có thể vẽ người đẹp?
Tôi cảm thấy ức chế.

Nếu không phải vậy, tôi đã có thể tạo ra thần linh chân chính rồi.
Diệp Chính Nhất hình như cũng có chút bất mãn.
Tôi bất chợt không muốn chấp nhận lời đề nghị của Diệp Chính Nhất nữa.

Phải xem đối tượng mẫu. Nếu là người đẹp thì còn dễ. Nếu xấu thì tôi không thể phát huy được thực lực chân chính của mình.
Diệp Chính Nhất xìu mặt xuống.
Khóe miệng tôi khẽ giật một cái.
Tôi thầm giật mình, liền nhớ đến những ma nữ bị lột da mặt kia. Chưa kể số lượng của họ, mà họ còn có ý thức thu nạp những ma nữ khác, tạo thành một đội ngũ vừa mạnh vừa to lớn. Nhưng hiện giờ họ đang ở đâu thì tôi không rõ.
Nếu Diệp Chính Nhất có cách khống chế họ…
Đây cũng là một cách hay.

Ông đừng có nói láo nữa. Tình hình hiện tại rốt cuộc như thế nào, 3ông rất rõ đúng không? Mau mau nghĩ ra một cách đi chứ.
Diêu Nhiếp đã khá sốt ruột.
Từ Thiên Thành chắc là sao cũng được. Mẹ9 và cha dượng của cậu ta đã chết, còn cha ruột đang như thế nào thì tôi không rõ. Nhưng bây giờ cậu ta chạy ngược chạy xuôi, có thể n6ói đều là vì Diêu Nhiếp.
Diêu Nhiếp thì đang lo lắng cho vợ cũ. Cứu được đối phương một mạng là toàn bộ tâm nguyện của anh ta5.
Trong những ma nữ ấy hẳn phải có người rất xinh đẹp khi còn sống, nhưng đã bị lột mất da mặt, còn đẹp nổi thế nào nữa?
Hơn nữa Diệp Chính Nhất cần mẫu, tôi biết đi đâu tìm những ma nữ ấy cho ông ta?
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy nản lòng.

Nếu vậy… ông khống chế những người trong tranh như thế nào? Làm sao ông có thể thêm hàng lậu vào?


Chỉ là một chuỗi sáng tạo trong nghệ thuật thôi mà. Vẽ da, vẽ xương, vẽ tâm. Điều tôi muốn, hễ đặt bút xuống đều sẽ thành thật. Ví dụ như mỹ nhân, một người đẹp hung ác, lòng dạ hiểm độc, nhưng một khi tôi đặt bút vào, lòng tràn đầy những suy nghĩ chân thiện mỹ thì có thể khiến cô ta biến thành cô gái hiền lương nhất trên đời.
Diệp Chính Nhất giải thích.

Đây thực sự là phép thuật của ông sao?
Tôi ngờ vực.
Lòng tôi rối bời, một lần nữa cảm thấy tạo hóa đang bỡn người ta.
Có lẽ không thể nói là tạo hóa bỡn người, mà chỉ vì khi ấy thời cơ chưa đến, Diệp Chính Nhất cũng không phải gã đó (Liễu Triệt).
Từ đây có thể thấy, Diệp Thanh bảo đã tốn rất nhiều thời gian mới tìm được tôi, Liễu Triệt đầu thai chuyển kiếp nhiều lần như thế, mới có được một
Diệp Thanh

thành công
, đều không phải là gạt tôi.
Chắc không phải là mọi ma vương.
Tôi lợi dụng trò nói thật hay mạo hiểm để xóa bỏ tính cách con người của Ông Trời ở thế giới hiện thực, biết đâu sẽ có thể lặp lại chuyện ấy ở thế giới tương lai.
Có điều trong thế giới tương lai hình như không hề tồn tại quy tắc tương tự, có thể tác động trực tiếp lên nhân cách của Ông Trời.
Diệp Chính Nhất tỏ vẻ đau khổ:
Sớm biết chuyện sẽ phiền toái như vậy, năm xưa tôi cứ ngoan ngoãn đầu thai thì bây giờ cùng lắm là buồn phiền vì không hiểu sao trên đời này lại xuất hiện nhiều ma đến thế mà thôi.

Ông ta không giống như đang nói dối.
Nhưng tôi đã nhìn lầm Diệp Thanh và nhóm Ngô Linh nhiều lần đến thế, nên giờ cũng không dám hạ quyết tâm quá nhanh.
Nghe ra, sao giống năng lực chứ không giống phép thuật nhỉ?
Sắc mặt của Diệp Chính Nhất lại xìu xuống.
Tôi lại nhận ra có gì đó bất thường, bực mình hỏi:
Ông nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc đó là gì?

Muốn kéo nó vào trò chơi, kéo nó vào quy tắc mà chính nó đặt ra, đâu có dễ dàng gì.

Suy nghĩ xong chưa? Nếu tôi còn đậu nữa thì điểm số sẽ bị trừ sạch đấy.
Từ Thiên Thành nhẹ nhàng nói.
Diêu Nhiếp nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi.
Tôi càng nghe càng thấy hãi hùng.

Có thể làm giả giống đến mức độ nào?
Tôi vặn hỏi.
Đây không phải là năng lực, mà chỉ là phép thuật, nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Tôi nhìn thẳng vào mắt của Diệp Chính Nhất, nói:
Tôi cần một lý do. Nếu ông có thể cho tôi lý do, tôi sẽ tìm cách khôi phục linh hồn phép thuật. Nếu không…


Nếu không, thì để linh hồn phép thuật tiếp tục biến mất, đúng không?
Diệp Chính Nhất nói:
Cậu làm vậy cùng lắm cũng chỉ làm chậm một chút thời gian linh hồn phép thuật xuất hiện thôi. Ma vương chưa bị tiêu diệt, con người sớm muộn gì cũng nhận ra vấn đề, sẽ cầu thần khấn Phật, sẽ cầu cứu những người như chúng tôi. Đến lúc đó, vật chứa của linh hồn phép thuật ở chỗ nào, đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Diệp Chính Nhất đề xuất một ý kiến:
So với đó, chi bằng khiến linh hồn phép thuật nằm trong tay của chính cậu. Liễu Triệt năm xưa cũng làm vậy, sau khi chuyển kiếp cũng làm như vậy, lần này cũng lại làm thế. Bây giờ cậu cũng có thể làm được mà.

Thực ra Diệp Chính Nhất nói rất có lý. Có điều trong lòng tôi lại phản kháng.

Tranh ông vẽ chỉ có thể biến thành thức thần. Năng lực thì sao? Theo như ông nói là tạo ra một vài nữ thị vệ, có thêm khả năng chiến đấu không?
Tôi hỏi.

Cũng có thể là ma nữ cực mạnh.
Diệp Chính Nhất lập tức đáp.
Có lẽ mọi người có năng lực nếu có cơ hội để có thể phát huy năng lực của mình lên mức cao nhất, thay đổi và cứu cả thế giới, nhưng họ đều dần dần đánh mất cơ hội ấy.

Nói cách khác, chỉ khi nào khôi phục linh hồn phép thuật thì năng lực của ông mới khôi phục. Năng lực khôi phục, cùng lắm ông cũng chỉ vẽ ra những mỹ nhân có một chút khả năng đặc biệt. Đúng không?
Tôi hỏi.
Diệp Chính Nhất gật đầu thừa nhận:
Cậu khỏi lo, tôi không có ác ý, không phải kẻ thù của cậu đâu. Thực ra đối với những chuyện này, tôi… chỉ muốn biết một sự thật, muốn biết nguyên nhân thực sự về cái chết của mình. Bị thằng cha Liễu Triệt bắt làm khổ sai, ban đầu tôi đã khá căm thù ông ta. Sau khi ông ta chết, tôi vẫn có ý trả thù. Nhưng sau đó, lại muốn theo đuổi người đẹp. Rồi sau đó nữa… tóm lại cứ như ma xui quỷ khiến. Tôi không có dã tâm kì quái ấy nữa.

Tôi đưa ra nghi vấn liên quan đến năng lực của Diệp Chính Nhất, rồi lại rào đón trước sau, hỏi đến cấm kị kia. Đối với vấn đề trước, Diệp Chính Nhất biết gì nói đó, hễ nói thì không giấu giếm, còn đối với vấn đề sau lại giấu kín như bưng, cứ liên tục van nài tôi đừng có bận lòng với quá khứ, hãy nhìn về tương lai.
Tôi lắng nghe mãi và dần phát hiện ra bất thường.
Tôi nhìn Diệp Chính Nhất, chợt thấy vẻ mặt thành khẩn của ông ta, khóe mắt giăng đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt thì lại trong veo, tựa như nhân vật trong tranh của ông ta.

Ông có thể tạo ra ma nữ?

Mắt Diệp Chính Nhất lóe sáng một cái:
Cũng không hẳn là tạo ra. Cái này… nếu có đối tượng mô phỏng, tôi có thể làm được…. Phân thân, cậu hiểu không? Phân thân giống nhau hoàn toàn. Nhưng tôi có thể thêm vào bên trong một chút hàng lậu (đặc điểm). À, hiện thực và nghệ thuật…

Diệp Chính Nhất nửa úp nửa mở, hình như đang cố tình che giấu.
Còn Diệp Chính Nhất, không nhiệt tình giúp đỡ Diêu Nhiếp như Từ Thiên Thành, cũng không có nỗi lo lắng như Diêu Nhiếp. Rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì thì có trời mới biết.
Tôi đã gặp một Diệp Thanh, giờ tôi cũng đã dần bắt đầu thấy ghét trước thái độ của Diệp Chính Nhất. Có lẽ ông ta sợ cấm kị kia, không chịu nói thật, nhưng những chuyện này cứ xảy ra liên tục, vụ này nối tiếp vụ kia, khiến tôi không thể có cảm tình với người trong giới quái dị.
Cho dù đã chứng kiến người của Thanh Diệp cố gắng quên mình như thế nào, cũng đã chứng kiến hi sinh của nhóm chuyên gia như Huỳnh Thiên, Khổ Thiền, nhưng hiện giờ tôi không tài nào khống chế được tình cảm của mình.
Tôi dấy lên nghi ngờ. Không biết
tương lai
mà ông ta hay nói, có còn ám chỉ gì không.
Phải giải quyết thế giới tương lai à?
Xóa sổ Ông Trời ở đó, xóa sổ mọi ma vương?
Thái độ này không hề lý trí. Có cảm xúc, cũng không thể kích thích được năng lực của tôi.
Tôi hít thở thật sâu, bảo mình bình tĩnh lại.
Tôi thực sự sợ mình lại gặp phải một Diệp Thanh nữa. Mọi người giấu kín tất cả không chịu nói ra, nhưng sau lưng thực ra lại vô cùng điên khùng, khiến người ta không thể hiểu nổi anh ta đang muốn làm gì.

Đưa tranh cho tôi.
Tôi đưa tay về phía Diệp Chính Nhất:
Các người cứ đợi ở đây.


Diệp Chính Nhất liền đưa tranh cho tôi.

Lúc xuống xe, tôi có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Diêu Nhiếp.

Tôi lắng tai nghe ngóng, xác định họ không đi theo. Đến giao lộ, vừa rẽ, tôi liền lấy di động ra gọi cho Tí Còi, hẹn cậu ta gặp mặt ngay bây giờ.

Sau khi ngắt máy, phân vân một lát, tôi đã gửi tin nhắn cho Trần Dật Hàm.


Lát nữa phép thuật sẽ khôi phục. Anh chuẩn bị sẵn sàng đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.