Chương 2087: Ma trong tranh (9)


Diệp Chính Nhất biết chuyện của nhóm ma nữ đó cũng không nằm ngoài dự liệu của tôi.

Ông ta đã ở Dân Khánh, theo dõi sát sao8 Thanh Diệp, rất có khả năng cũng phát hiện ra nhóm ma nữ ấy.
Tí Còi đột nhiên lên tiếng:
Bút máy được không?

Tôi ngạc nhiên quay qua nhìn cậu ta.
Có vẻ ông ta đã lấy lại tinh thần, bây giờ đang nói thật hay xạo, cũng không chắc được.
Diệp Chính Nhất đổi giọng tha thiết:
Tôi đoán là cậu cảm thấy số lượng họ đông, lại di chuyển theo dòng nước, hơn nữa thực lực cũng không yếu, nên muốn lợi dụng họ. Nhưng cậu phải hiểu rõ một chuyện. Họ không giống như tôi. Tôi chỉ làm một kẻ sống chờ chết. Tôi từng hoạch định một chút về tương lai, nhưng tôi thực sự không có năng lực hành động. Hiện tại làm được đến mức độ như này là đã quá lắm rồi. Họ không phải… họ là ma vì muốn trả thù mới ở lại nhân gian. Chắc chắn họ vẫn chưa trả thù xong. Chỉ cần một trong số họ vẫn chưa tìm ra kiếp sau của kẻ thù thì họ sẽ không dừng lại. Họ vẫn còn tỉnh táo, có trí khôn. Họ hoàn toàn là một nhóm nhỏ có tổ chức, sức lực cực kỳ mạnh. Những chuyện ma vương này nọ, họ hoàn toàn không quan tâm. Trong đầu họ chỉ có trả thù thôi. Nếu có ma vương đưa ra điều kiện, không chừng họ sẽ đồng ý giúp cho ma vương.


Tôi đã mua một cây bút máy. À… bút tiên dùng để gọi hồn.


Bút máy, bút tiên?
Diệp Chính Nhất lặp lại hai từ này.
Trong ruột bút có thể lờ mờ nhìn thấy một khoảng màu đỏ, hình như cây bút này trước đó luôn được rót mực đỏ vào.
Tôi không cảm thấy bất kì hơi thở lạ nào trên cây bút.

Đem ra coi thử xem.
Diệp Chính Nhất gật đầu.
Tí Còi chạy vèo vào phòng, nhanh chóng mang ra một hộp đựng quà.
Diệp Chính Nhất khẽ liếc nhìn nhưng không ngăn lại, chỉ nói:
Đều bị cậu biết tỏng cả rồi, tôi cũng không còn chọn lựa khác. Cậu không cần phải đề phòng tôi như thế.


Không đề phòng một chút, sao tôi yên tâm được?
Tôi lạnh lùng nói.
Tôi không hề cảm thấy Diệp Chính Nhất đã buông xuôi hoàn toàn.
Lúc tôi vạch mặt ông ta, chắc chắn ông ta đã có chút chán nản, thậm chí còn cam chịu. Nhưng vừa trải qua khoảng thời gian không dài, ông ta đã bình tĩnh trở lại. Dù gì cũng là ma già tồn tại lâu năm như thế, còn chứng kiến không ít sự kiện lớn, nên cho dù ý chí ông ta yếu đuối bẩm sinh, nhưng cũng đã luyện được đôi phần kiên trì.

Chúng có sợ hãi.
Tôi nhớ đến cảnh mộng mình đã nhìn thấy. Có thể chắc chắn người dẫn đường, Tống Tạng đều có cảm xúc sợ hãi. Người dẫn đường thì khỏi cần nói, hầu như đã thống trị toàn bộ Hối Hương; sự nghiệp lái xe taxi của Tống Tạng cũng được tiến hành sôi nổi. Thực lực cả hai tính ra đều không hề yếu.
Cộng với ma vương đồ chơi đã bị Lina thay thế, càng khiến tôi dám chắc tư chất của ma vương thực sự có khác biệt rất lớn. Lina chiếm ưu thế khi quy tắc thế giới thay đổi, khi ấy nó đã thay thế ma vương đồ chơi thành công, lịch sử của toàn bộ thị trấn Morris đều đã thay đổi đến mấy lần. Quy tắc hiện tại đã trở về trạng thái ban đầu, hồn ma mất đi âm khí, muốn Diệp Chính Nhất hoặc ma nữ thay thế ma vương nào đó, có lẽ sẽ không cách nào làm được, nhưng nếu muốn họ giết chết ma vương nào đó, tôi nghĩ hoàn toàn có thể.

Hiện nay toàn là đồ lắp ráp mà.
Tí Còi lắc đầu:
Bút máy của nam tước nào đó bên phương Tây. Trong truyền thuyết, ông ta mất hết nhân tính, hút thẳng máu của nô lệ làm mực, thường ngày dùng cái bút này. Bút máy ấy ẩn chứa không ít linh hồn oán hận. Rất thích hợp dùng để gọi hồn.

Tôi cảm thấy cạn lời.

Nếu dụng cụ tốt hơn một chút thì hiệu quả đương nhiên sẽ tốt hơn. Năm xưa Liễu Triệt đưa cho tôi toàn là đồ cổ. Đổ cổ đó, hiểu không?
Diệp Chính Nhất cục cằn nói:
Chính nó phải mang một chút hương vị lịch sử, mới phát huy tốt năng lực của tôi.

Chắc chắn chúng tôi không có thứ như vậy.
Chính Tí Còi có vẻ cũng không tin chuyện này lắm.

Bút máy là đồ cổ, điểm này chắc chắn không sai.
Cậu ta vỗ ngực đảm bảo, vứt chuyện gọi hồn, bút tiên qua một bên.
Diệp Chính Nhất suy nghĩ một hồi rõ lâu, mới nói:
Đúng là có thể thử xem.


Vậy ông vẽ ngay đi.
Vừa nói với Diệp Chính Nhất, tôi liền nháy mắt với Tí Còi, cất bức tranh Diệp Chính Nhất tự vẽ mình đi.
Cái hộp quà ấy có vẻ còn mới 80%, không có chút cảm giác lịch sử lắng đọng nào, nhưng mở hộp ra, có thể nhìn thấy bút máy cũ rích nằm ở bên trong.
Cây bút này quả đúng là đồ cũ, bên trên còn có đủ loại vết trầy xước.

Đây là năng lực của tôi, không liên quan đến âm khí.
Diệp Chính Nhất cũng không buồn ngẩng đầu lên, tựa như đã đi guốc trong bụng tôi:
Ngược lại tôi cũng muốn dùng vật bên ngoài, nhưng chỗ các cậu cũng đâu có dụng cụ để vẽ.


Có khác gì sao?


Có thể ảnh hướng đến người sống, cũng sẽ có thể ảnh hưởng đến ma vương chứ. Tôi biết ma vương khác với các ông. Cũng chỉ vì khác, nên cũng có thể họ sẽ bị ảnh hưởng bởi ảo giác của các ông, sinh lòng sợ hãi.

Tôi đã gặp mấy ma vương rồi. Có không ít ma vương có tài cán, hầu như không hề sợ ma, nhưng nếu bảo không có cảm xúc sợ hãi thì chưa chắc. Cả hồn ma như Trình Cửu mà cũng có thể trở thành ma vương ở thế giới tương lai, đến thế giới hiện thực lại thành kẻ tầm thường không được tích sự gì, thế thì trong đám ma vương vẫn sẽ có không ít kẻ như vậy, nhất định chúng sẽ bị ảnh hưởng bởi ảo giác do hồn ma tạo ra.
Diệp Chính Nhất không nói gì thêm, vừa vung tay, trên bàn trà đã xuất hiện giấy nghiên bút mực.
Mí mắt tôi khẽ giật một cái, quan sát kĩ, cũng không nhìn thấy chút âm khí nào.
Diệp Chính Nhất lắp lại cây bút, đặt tay lên bàn trà, giấy Tuyên Thành trên bàn biến thành giấy trắng bình thường, những cây bút lông, nghiên mực cũng đều biến mất.
Diệp Chính Nhất nghiêm túc nhìn chăm chú giấy vẽ.

Các ông có thể tạo ra ảnh hưởng đến người sống, mà không thể với ma vương sao?
Tôi hỏi.
Diệp Chính Nhất ngớ người, rũ mắt xuống, sắc mặt liền thay đổi.

Ông nghĩ hiện giờ họ vẫn chỉ muốn trả thù?
Tôi hỏi.

Đương nhiên. Bản chất này sẽ không thay đổi.
Diệp Chính Nhất lập tức trả lời, nói xong, còn bổ sung:
Nếu đổi thành thế giới ấy, thì cũng chưa chắc. Quy tắc của thế giới không giống nhau, chắc chắn họ cũng sẽ khác. Hiện giờ nhất định họ đã thay đổi. Âm khí chắc là đều mất hết.
Diệp Chính Nhất thở dài:
Đây cũng là một rắc rối lớn. Chẳng còn âm khí, những hồn ma như chúng tôi không chống nổi ma vương.

Dẫu ông ta chưa từng vẽ dòng sông Cự Lạc chảy qua Dân Khánh,3 nhưng khi vẽ ở những chỗ khác, cũng có thể đã vẽ được nhóm ma nữ ấy.
Tôi cũng không biết nhóm ma nữ ấy rốt cuộc đã đi qua9 bao nhiêu nơi. Hình như có nơi nào có dòng nước chảy, là có thể tìm thấy bóng dáng của họ.
Tí Còi đưa thẳng cây bút cho Diệp Chính Nhất.
Diệp Chính Nhất ngắm nghía một lát, mở nắp bút ra, quan sát ngòi bút và ruột bút.
Diệp Chính Nhất tỏ vẻ khó xử: 6
Cậu có biết họ phiền toái biết nhường nào không hả? Số lượng đã quá nhiều, hành tung lại vô định. Dẫu tôi vẽ ra, cũng không dám đ5ảm bảo mình đủ sức khống chế được họ.


Cứ thử trước đã.
Tôi không quan tâm đến lời của Diệp Chính Nhất.
Vừa đặt bút lên, trên giấy trắng đã xuất hiện một chấm đỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.