Chương 2090: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (2)



Sau khi vào, tôi liền nhận thấy bên trong vẫn y hệt – à, cũng không hẳn là y hệt, một số thứ trên kệ hàng đã khác. Nhưng bố cục thì v8ẫn giống hệt. Rộng hơn bên ngoài, trưng bày rất nhiều hàng. Ánh sáng rất tối, trang trí cũng mang phong cách ấy. Trên tường có những 3thứ tương tự như bùa, trên sàn nhà còn có hình vẽ kiểu như vòng tròn ma thuật. Trên kệ hàng có không ít món đồ đều là hộp, trên hộp k9hắc kí hiệu dùng để phong ấn, có cái thì dán bùa… Mọi thứ đều tương tự với trước đó. Chỉ là… xuất hiện thêm một loại âm thanh… âm tha6nh ấy, tôi vẫn chưa kịp nghe rõ, nhưng đến khi tôi nhận ra… đến khi tôi tỉnh táo lại, thì trong tay đang cầm một món đồ, đi ra khỏi t5iệm. Tựa như ngủ mơ, mơ mơ hồ hồ, nhớ một số chuyện, lại quên mất một cố chuyện… Tôi mất rất nhiều thời gian mới tỉnh lại hoàn toàn.


Tôi sởn da gà, cảm giác được trong khi kể chuyện thần thái của Tí Còi không bình thường lắm. Nhưng nhìn dây xích trên người Tí Còi, lại không thấy có gì đổi khác.
Từ những comment rải rác trên mạng, tôi biết chắc chuyện này đã xảy ra, không phải quá khứ đã thay đổi.
Nhưng những nội dung này đều đã bị xóa sạch ở trong nước.
Tôi càng cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Điều đáng sợ nhất không phải kề thẳng dao lên cổ, mà là không biết mình chết vào lúc nào, chết như thế nào. Tệ hơn nữa, sau khi biến thành ma mà vẫn tưởng mình vẫn còn sống.
Thứ nảy sinh vấn đề, là hiểu biết của tôi về cậu ta.
Trạng thái của Tí Còi thực sự bất thường, sau khi bắt đầu kể chuyện, hồi tưởng thì càng lúc càng bất thường.
Tí Còi gật đầu, vẻ mặt vẫn hệt như đang mộng du:
Trả lại rồi. Vấn đề không phải ở đó. Tôi biết cửa tiệm ấy có vấn đề, nhưng tôi vẫn đến, đến những mấy lần. Lần nào cũng mua đồ. Biên nhận… không có biên nhận, nhưng có văn bản giao dịch. Dùng ví tiền trên mạng để thanh toán, văn bản giao dịch đều rất rõ ràng. Những thứ ấy, những câu chuyện ấy, tôi cũng nhớ hết. Trong các nhân viên của tiệm, anh bạn trẻ ấy, còn một chị gái đã hơi đứng tuổi và cả quản lý… hai người ấy, lúc Kỳ Bạch dắt tôi tới thì đã từng gặp. Họ đều không nhớ tôi. Tôi kể họ nghe về Kỳ Bạch thì họ đều nhớ, nhưng không cho tôi vào, bắt tôi phải dẫn Kỳ Bạch tới… Giọng nói ấy lại vang lên, sau đó họ cũng lại trở nên giống như tượng gỗ… rất quái lạ… đồ trong tiệm… rất nhiều món vừa nhìn là biết giả, rất nhiều món đều thế… không đắt. Rất rẻ tiền. Cũng có điểm lạ là… mỗi món, đều thật sự có chút hiệu quả. Tôi cũng không biết là năng lực của mình, hay thứ khác…


A Thụy!
Tôi gọi lớn tên Tí Còi.
Người đàn ông trong video chết vào lúc nào? Đăng tải thông tin vào lúc nào?
Ngày tháng…
Tí Còi không hay biết gì, giục tôi xuống lầu một cách rất bình thường.
Tôi đang đi trên đất bằng, nhưng cứ có cảm giác bước cao bước thấp như đang giẫm trên nhung.
Có điều lần này, tôi không nghĩ đến mình đã bỏ qua điều gì. Cũng không nghĩ là mình đã bỏ qua chỗ nào ngay lập tức.
Năng lực? Cảnh mộng? Nghịch chuyển thời gian? Năng lực của nhóm Nam Cung Diệu? Kế hoạch của Diệp Thanh? Những thông tin Diệp Thanh từng tiết lộ? Chỉ thị ngầm mà anh ta đã đưa ra? Hoặc trải nghiệm của tôi trong một năm qua… hoặc là… sớm hơn nữa… tuổi thơ mà tôi gần như đã quên sạch?
Không đúng.
Tôi nhìn Tí Còi đang đi ở trước mặt.
Tí Còi chầm chầm xoay đầu, nhìn qua tôi.

Địa chỉ tiệm ở đâu?
Tôi tái mặt hỏi.
Không liên quan đến Tí Còi, cũng không liên quan đến việc hồn ma bị mất âm khí, mà liên quan đến điều cấm kị đó.
Giống như lại có một điểm mù bị tôi bất chợt phát hiện ra.
Đối với người bình thường, đây hẳn là lần đầu tiên thế giới quan đổi mới, nhưng họ cũng không quá chấn động. Vì trước đó Christina đã gây ra náo loạn một lần rồi. Sớm hơn nữa, sự kiện nói thật hay mạo hiểm cũng không phải không để lại dấu vết nào.
Nhưng những chuyện này vẫn không thể khiến tôi xác định được cụ thể là âm khí biến mất vào thời điểm nào.
Tôi lập tức liên tưởng đến cuộc gọi của Trần Dật Hàm.
Đây hẳn là một hành động được cam kết ngầm giữa các nước.
Cậu ta lắc lắc đầu:
Vẫn ổn. Thì như khi nãy tôi nói đấy, giống như đang nằm mơ, ngủ gật ấy. Giống ngủ gật trên lớp thời đại học… Cũng không phải kiểu đó. Lúc đó ngủ sâu lắm.
Tí Còi đang nói thì bật cười:
Thời cấp ba, khi tôi lên lớp buồn ngủ, hai mắt sẽ nặng trĩu, ý thức không còn rõ ràng mấy, nghe thấy chuông ra chơi liền lập tức tỉnh lại. Kiểu như vậy đó. Lúc ngủ gật, chốc chốc thì nghe thấy giáo viên nói gì đó, lúc thì tựa như mất kí ức vậy, không còn nhớ gì hết.

Tí Còi không hề thấy sợ đối với chuyện mình gặp phải, mà chỉ cảm thấy thắc mắc và hoang mang.
Tôi cảm thấy bất an, vắt óc suy nghĩ xem nên kiểm tra thế nào.
Hồn ma bắt đầu mất âm khí từ khi nào?
Tôi ngắt lời kể của Tí Còi:
Đầu lâu đó đâu? Trả lại rồi à?

Tôi từng dặn Tí Còi như thế.
Ti Còi chớp chớp mắt:
À. Để tôi đưa anh đi. Mình cùng đi qua đó.


Ừ. Cậu ổn chứ? Đang cảm thấy thế nào?
Tôi nhận thấy Tí Còi đã bình thường trở lại.
Tôi đã phạm không ít sai lầm với Diệp Chính Nhất, nên lần này cực kỳ cẩn trọng, quan sát thật kĩ Tí Còi.
Nhưng tôi dùng năng lực của Nam Cung Diệu, vẫn không nhìn ra vấn đề gì trên người cậu ta.
Linh hồn phép thuật đúng ra đã biến mất một thời gian, vì Ngô Linh đã chết từ lâu. Nhưng điều này không có nghĩa phép thuật đã mất hết hiệu quả… người cónăng lực vẫn còn…
Đoạn video này mới là mồi lửa khiến vấn đề này bùng nổ. Người đàn ông trong video đã tiết lộ quá nhiều thông tin. Lúc sống và sau khi chết đều tiết lộ không ít thông tin.
Cậu ta đã đẩy cổng chính của lầu chung cư ra, vẫn đang đứng ở cổng đợi tôi.
Tôi đi ngang qua người Tí Còi.
Tôi không biết người đàn ông trong video đã chết vào lúc nào. Không biết có phải trước đó một ngày, lúc Meditation đến gặp tôi, ông ta đã chết rồi hay không.
Thậm chí không chừng còn sớm hơn nữa.

… Thứ tôi mang ra khỏi tiệm là một cái đầu lâu dùng để bói toán. Tôi còn nhớ lai lịch của nó. Đó là một câu chuyện… Tôi có thể nhận ra sai lầm trong câu chuyện ấy, logic có vấn đề, rất nhiều lỗi. Không phải một câu chuyện hay… nhưng tôi… tôi thấy mình đã tin. Tựa như bị tâm thần phân liệt, tôi biết câu chuyện ấy không đúng, nhưng tôi vẫn tin. Vô cùng quái lạ…
Giọng điệu của Tí Còi như đang mơ ngủ.
Nếu là lúc bình thường, cậu ta sẽ dùng giọng điệu sợ hãi để kể câu chuyện này. Và đáng lẽ phải kể lại cho tôi biết chuyện này ngay sau khi nó xảy ra.
Tôi lấy di động ra, định xem thử ngày tháng và thời gian video ấy được đăng tải.
Tôi không thể tìm ra video nữa, những thông tin liên quan cũng rất khó để tra ra.
Một loạt hành động đều không có vấn đề gì.
Hồn ma đã mất âm khí, chỉ quan sát linh hồn và cơ thể Tí Còi thì tôi hoàn toàn không thể nhìn ra, có phải cậu ta đã chết mà vẫn chưa biết hay không.
Đầu và linh hồn tôi đều bắt đầu phát đau.
Tôi cứ có cảm giác những chuyện này đang ngầm báo một thông tin gì đó.
Nghĩ đến đấy, tôi đã dọa chính mình trước. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục quan sát Tí Còi.
Cậy ta thu dọn đồ đạc, gói hai bức tranh lại rồi giao cho tôi, cất bút máy về phòng ngủ, lấy di động và chìa khóa, chuẩn bị đổi giày đi ra ngoài.
Cửa chính đóng lại ở sau lưng, phát ra tiếng động lớn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.