Chương 2092: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (4)


Tôi đưa ra phán đoán đơn giản này, nhưng vẫn chưa nản lòng bỏ đi.

Tôi hỏi chị nhân viên cửa hàng:
Hôm nay chúng tôi vốn định mu8a bút máy.


Nụ cười trên mặt nhân viên liền tắt, ngờ vực nhìn chúng tôi.
Vừa nói, cậu ta vừa nhìn sang hai nam sinh vẫn còn ở trong tiệm.

Các anh cần mua gì ạ?
Nhân viên cửa hàng tỏ thái độ đuổi khách đầy tế nhị.
Hai nam sinh kia đều là người bình thường, có điều lòng tò mò của họ hình như đã vượt qua người bình thường.
Tôi bổ sung:
Đúng rồi đó.

Biểu cảm của nhân viên cửa hàng đã dịu xuống:
Cái này cần đặt hàng riêng. Trước đây các cậu đã đặt hàng ở tiệm nào chưa?

Tôi và Tí Còi không đáp.
Trong hai người, cậu đang mặc áo lông xám lập tức nói:
Chúng tôi cũng muốn cái…


Mua bút máy.
Nam sinh còn lại vội vàng tiếp lời khi bạn mình bị ấp úng.
Họ đều không che giấu sự tò mò của mình.
Tôi và Tí Còi đẩy cửa đi vào.
Trong tiệm có hai nam sinh viên đang đi dạo xem hàng, chốc chốc lại nhấc những món hàng có tạo hình kì quái trên kệ lên, cười nói gì đó.
Kết cấu trong tiệm hầu như giống như đúc tiệm trước, hàng hóa trên kệ cũng lớn nhỏ đủ kiểu.

Lúc trước nói mua hoa sen thì bảo chưa có, ph3ải đợi mấy ngày. Bên chỗ các chị có hàng này không?


Bút máy?
Nhân viên cửa vẫn có chút nghi ngờ nhưng không nhiều lắm, càng 9không đề phòng và cảnh giác.
Tôi đoán có lẽ chị ta đã xem chúng tôi thành những người dạng như phóng viên, tuy nghi ngờ thân ph6ận chúng tôi, nhận thấy chúng tôi đến tiệm là để thăm dò đủ thứ chuyện, hơi bất thường, nhưng cũng sẽ không động chạm.
Chị ta v5ẫn muốn bán được hàng.
Tôi đưa mắt nhìn Tí Còi.
Tí Còi lập tức hiểu ra:
Bút máy của Nam tước George con.

Chúng tôi đến gặp trực tiếp nhân viên cửa hàng, trình bày nhu cầu.
Điểm tương đồng với trước đó là đối phương giả ngô giả nghê, hoàn toàn phủ nhận vẫn còn gian trong.
Đến khi chúng tôi nói muốn mua bút máy của Nam tước George con, đối phương mới thay đổi thái độ.
Tí Còi không đáp, có điều mặt mày đã tái mét.
Tôi kéo Tí Còi tiếp tục đi tới.
Dựa vào kí ức thời còn đi học, tôi bước đi trên con đường đã từng đi vô số lần.
Cái gọi là bút máy mang theo lời nguyền, hoàn toàn là hàng giả được sản xuất hàng loạt.
Nhưng âm thanh Tí Còi thực sự đã nghe thấy chắc là có tồn tại thật.

Cậu đã khiến những thứ ấy biến thành thật rồi.
Tôi nói với Tí Còi.
Ra khỏi tiệm rồi mà Tí Còi vẫn còn đờ đẫn.

Loại bút máy này, số lượng chắc không nhiều nhỉ?
Tôi hỏi Tí Còi.
Thân thể Tí Còi vẫn đang cứng đờ, động tác lắc đầu cực kỳ không tự nhiên.
Tôi liếc mắt với Tí Còi.

Vâng, làm phiền chị.
Tí Còi gượng gạo đáp.
Tôi đã hiểu được tình hình hiện tại, đọc số di động của mình cho nhân viên cửa tiệm, đợi chị ta đặt hàng xong, sau khi cảm ơn liền kéo Tí Còi đi.
Nhân viên cửa hàng không để ý chuyện này, vừa nghe tôi nói như thế thì thái độ liền dịu xuống.
Nhân viên trẻ tuổi này rõ ràng không có tinh thần cảnh giác cao lắm.

Không mở cửa à. Chắc là đang chỉnh lý đấy. Năm nay nhiều việc lắm. Trước đây đã chỉnh lý an toàn thực phẩm, bên này có rất nhiều tiệm đóng cửa. Còn có chỉnh lý mỹ quan đô thị, sau này những cửa hàng nhỏ như chúng tôi đều không dễ làm ăn cho lắm.
Cậu ta cất giọng than thở rất tự nhiên:
Các anh đợi một chút. Bút máy ấy tôi cũng không biết có còn hàng hay không…


… Chúng tôi trước giờ luôn mua đồ ở cửa hàng bên đại học Chính trị và Pháp luật. Mấy ngày nay bên đó không mở cửa.
Tôi nói dối.
Hai nam sinh trong tiệm vẫn chưa đi.
Từ màn hình camera an ninh cạnh quầy tiếp tân, tôi có thể nhìn thấy họ đang tò mò nhìn qua đây, nghe ngóng cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Tí Còi xoay đầu qua nhìn tôi, dừng bước:
Anh Kỳ, thời đại học, Bạch Bạch từng mua đồ ở đây. Khi ấy, đã hơi khác thường rồi… Nó vẫn là chuỗi cửa hàng bán lẻ, do nước ngoài mở, còn có một nhà kho lớn…

Tí Còi nói hơi lộn xộn, kể ra tất cả những chuyện trước đây đã phát hiện được.

Cậu còn nhớ ma nữ chuyển phát nhanh không?
Tôi hỏi Tí Còi.

Số lượng đại khái thì sao?
Tôi hỏi tiếp.

Không thể nhiều hơn một cây… chỉ có thể có một cây thôi.
Tí Còi nói:
Phiên bản gốc của câu chuyện mà tôi nghe được chính là vậy. Lúc đó đã nghe thấy…

Hàng giả.
Đi thêm một lúc nữa, chúng tôi đã đến trạm tàu điện.

Anh Kỳ…
Tí Còi thều thào gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta là biết cậu ta đã nghĩ ra điều tôi đang muốn.
Nhân viên cửa hàng nhìn chúng tôi, một lần nữa tỏ vẻ nghi ngờ.

Chưa. Anh ta chỉ bảo mấy hôm nữa mới có hàng. Rồi chúng tôi bỏ đi ngay.
Tôi đáp.

Vậy cần phải đặt hàng trước. Chỗ tôi có thể giúp cậu order.
Nhân viên lại gõ gõ mấy cái trên laptop:
Nếu các cậu muốn giữ hàng thì phải đặt cọc. Nếu không giữ hàng thì chỉ cần cho số điện thoại là được rồi. Tốt nhất nên đăng kí làm thành viên của chúng tôi, lúc đó sẽ nhận được thông báo về hàng hóa, rất tiện lợi.

Ra khỏi con đường buôn bán nhỏ thì nhìn thấy chợ ăn vặt, ven đường cũng có tiệm cơm nhỏ, tiệm ăn vặt nhỏ.
Tôi vận dụng năng lực của Nam Cung Diệu, nhưng cũng chỉ có thể thấy dây xích trên thân những người bình thường kia.
Đi tới nữa, rẽ là có thể nhìn thấy siêu thị và trạm chuyển phát nhanh.
Nơi đây từng xảy ra chuyện quái dị. Lời nguyền của trang web nặc danh đã khiến Thanh Diệp tiếp xúc với Diêu Nhiếp và chuyện ma tác quái trong kí túc xá sinh viên đã xảy ra ở đây.
Tôi và Tí Còi không vào trường, mà tìm kiếm gần đó. Không dùng phần mềm bản đồ, chỉ là đi theo vài sinh viên, không mấy chốc, chúng tôi đã tìm ra con đường ăn vặt và con đường buôn bán nhỏ ở gần trường.
Cửa hàng treo biển
Tiệm nhỏ của Kẻ dệt mộng
cũng nhanh chóng được chúng tôi tìm thấy.

Đến đại học Ngoại ngữ xem sao nhé.
Tôi nói với Tí Còi.
Nhân viên cửa hàng vừa rồi nói, gần đại học Ngoại ngữ cũng có một chi nhánh.
Chúng tôi lên tàu điện, đổi tàu, mất chút thời gian mới đến được đại học Ngoại ngữ Dân Khánh.

Hầy, các anh đều không biết là gì, mà cứ đòi mua mua. Chỗ chúng tôi cần tiếp đãi khách hàng. Hay là lát nữa các anh lại đến nhé?


Cớ gì họ mua được chúng tôi lại không?
Nam sinh mặc áo lông xám bất bình hỏi lại.
Cậu còn lại cũng phụ họa theo.
Những nơi này đều không có vấn đề.
Trên đường có không ít sinh viên đang đi bộ, đạp xe…
Tôi càng đi, sinh viên trên đường càng thưa dần. Sau khi ra khỏi khu mua sắm, tòa lầu giảng đường của trường càng lúc càng gần, cổng phía đông đang ở ngay trước mặt, có thể nhìn thấy các sinh viên đang ra vào, nhưng cổng trường không có cảnh chen lấn.
Chị ta tựa như một nhân viên bán hàng đầy trách nhiệm, nghiêm túc làm công việc của mình.

Có mấy cây?
Tôi không tiếp lời, mà đặt câu hỏi.

Để tôi tra giúp cậu một chút.
Nhân viên cửa hàng nhìn màn hình laptop một cái, rồi lại nhìn tôi và Tí Còi:
Chỉ một cây.

Nhân viên cửa hàng bực mình:
Chúng tôi sắp đóng cửa. Hai anh cần mua gì, ngay mại lại đến nhé?


Làm gì đấy? Đuổi khách à? Các người bán hàng phi pháp đúng không?


Trong bút máy có chứa gì à?

Hai nam sinh bắt đầu đưa ra suy đoán, nghĩ gì là nói đó.

Nhân viên cửa hàng có chút bối rối, chỉ biết tức tối trừng mắt nhìn hai nam sinh.

Nhân viên này chỉ là người bình thường, càng chưa trải qua những chuyện kiểu như giết người. Nhìn vào, cậu ta cũng không giỏi ứng phó với dạng khách hàng dai như đỉa này.


Nếu các cậu còn không đi, chúng tôi có thể báo cảnh sát. Đến khi cảnh sát đến thì cùng nhau làm rõ mọi chuyện.
Tôi nói với hai nam sinh:
Tôi thì không hề gì. Các cậu là sinh viên trường Ngoại ngữ đúng không? Chắc cảnh sát sẽ thông báo thẳng lên nhà trường, nói rõ chuyện này.


Tí Còi nương đó nói thêm:
Các cậu là năm nhất hay năm mấy? Khóa này có ai báo cảnh sát chưa? Các cậu có khi nào là trường hợp đầu tiên không nhỉ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.