Chương 2103: Hỏa hoạn (3)


Bất kể là muốn khơi mào để cho cha mẹ nói, hay vặn hỏi, chất vấn họ về chân tướng của sự tình, đều là chuyện rất khó.
Tí Còi rất nhạy bén, vỗ vỗ lưng tôi trấn an:
Có lẽ chuyện không phức tạp như anh nghĩ đâu. Chẳng phải cha mẹ nào c3ũng thế sao? Có những chuyện, không có gì cả, họ cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung. Chú với dì có lẽ chỉ là…


Cậu ta v9ắt óc suy nghĩ, muốn nói gì đó khiến tôi yên tâm.
Sống lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
Nếu những họ hàng ấy cũng vì tôi mà chết thì thái độ đầy khó hiểu của cha mẹ cũng đã giải thích được.
Những suy tư từ nãy tới gì thực ra cũng chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ của tôi, còn sự thật ra sao, thì tôi vẫn chưa rõ.
Sau khi nghe kể về cuộc đời của Diệp Thanh và Nam Cung Diệu, tôi chỉ thấy đồng tình với họ. Nhưng đó không phải là chuyện xảy ra với tôi, tôi chưa từng gặp người thân của họ, người duy nhất đã gặp là Nam Thiên thì lại là hàng giả, trước khi bị vạch trần thân phận, anh ta cũng không thấy có thù hằn gì với chúng tôi cả.
Hầu như chẳng có những cuộc họp mặt với bạn bè và đồng nghiệp nào. Trò chuyện trên nhóm chat vào buổi tối, họ cũng hiếm khi tham gia. Thỉnh thoảng có qua lại với vài người, nhưng đều là người đã quen biết rất nhiều năm. Cho dù thế thì bạn bè của họ cũng không liên quan gì đến anh em tôi.
Trong số bạn bè đồng nghiệp của họ cũng không phải không có ai trạc tuổi tôi và em gái, nhưng những tiệc hỏi đám cưới mà thi thoảng họ tham dự, đều không gọi chúng tôi đi theo. Ngay khi chúng tôi còn nhỏ, họ cũng không đưa chúng tôi theo, hầu như luôn có một người ở nhà chăm sóc chúng tôi.
Nhưng khi chuyện xảy ra với chính mình, tôi không khỏi cảm thấy vô cùng ray rứt với cha mẹ.
Tôi chợt cảm thấy tôi đã phá hỏng cuộc đời họ.
Cha mẹ tôi đều không phải hạng người ích kỉ, chỉ biết lo cho gia đình nhỏ của mình, bỏ mặc mọi người.
Tôi thấy buồn.
Có lẽ họ đã chọn tôi, có lẽ là chủ động chọn, cũng có thể là bị động…
Tôi cảm thấy khó thở và cũng thấy khó khăn khi đối diện với cha mẹ tôi.

Dạ không có gì. Con đã nói với Tiểu Vân rồi. Con đi tìm khách sạn gần đây. Chắc hôm nay chúng ta chưa về nhà được đâu.
Tôi cố gắng nói thật tự nhiên.
Mẹ im lặng, vẫn dùng ánh mắt lo âu nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Tôi là con trai của họ, nhưng những người thân của họ, cha mẹ và anh chị em của họ, cũng là ruột thịt của họ.
Nếu năng lực của tôi ngay từ nhỏ đã thức tỉnh, vậy nhìn dưới góc độ tình cảm thì giữa đứa con vừa chào đời và những người thân chung sống cả cuộc đời, thực sự rất khó để phân định bên nào quan trọng hơn.
Tôi còn nhớ lúc họ năm mươi tuổi, tôi muốn làm lễ mừng thọ cho họ, xin ý kiến của họ, nhưng đã bị từ chối ngay. Tự họ mời khách, cùng bạn bè ăn một bữa cơm. Tối đến về nhà, lại ăn tiệc mừng với anh em tôi. Còn những họ hàng kia thì chưa từng liên lạc với bất kỳ ai.
Trước đây tôi không nhận ra sự cách ly tế nhị này, mà cứ nghĩ, có lẽ như cha mẹ đã nói, năm xưa khi thế hệ ông bà qua đời, anh chị em trong nhà phát sinh xích mích chẳng thể hàn gắn nên đã cạch mặt nhau. Nhưng suy nghĩ thật kĩ lại, dù cho thực sự có chuyện xích mích thì làm sao có chuyện mấy anh chị em đều cắt đứt quan hệ chứ?

Hình như người ta đều đang tập trung ở đó.
Dì kia không nghi ngờ, tiếp lời ngay:
Cũng sắp tan ca, mọi người chuẩn bị về rồi. Nhà tôi vẫn chưa nấu cơm nữa.


Hay là chị về nấu cơm đi. Để chúng tôi đi xem thử, kẹt quá thì hôm nay ngủ ở ngoài.
Mẹ tôi nói.
Tôi đã cắt ngang cố gắng của cậu ta.
Tôi hiểu cha mẹ m6ình. Từ nhỏ đến lớn, ấn tượng họ để lại trong tôi đều là tính cách hướng nội. Tuy khéo giao tiếp với người khác, cũng có5 bạn bè thân thiết, nhưng ngoài tôi và em gái ra, thì những người khác đều là người ngoài, thân thiết mấy, cũng luôn giữ một khoảng cách đủ lịch sự.
Bốn người chúng tôi cùng đi về phía khu chung cư, dì đó vẫn huyên thuyên không ngớt, lặp đi lặp lại cảnh tượng vụ cháy mà bà ấy nhìn thấy. Mẹ tôi có chút bồn chồn, nên chỉ đáp lời lấy lệ.
Cổng khu chung cư đang có không ít người tụ tập, vào khu chung cư, đi thẳng đến tòa lầu nhà tôi đang ở liền càng nhìn thấy nhiều người hơn.
Trước giờ chưa từng nghĩ là cha mẹ có lẽ đã vì tôi mà hi sinh bản thân. Hiện giờ, khả năng ấy đã hiện ra ngay trước mặt tôi.
Sau khi mẹ đứng dậy, cha tôi cũng thò đầu trông ra, cũng đứng dậy theo.
Không khí nặng nề khiến Tí Còi cũng thấy khó chịu.
Mẹ đang nhìn tôi nên cũng đã nhận ra sự khác thường của tôi và lập tức đứng dậy.
Tôi cúi mặt, khẽ nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi.
Bên tai vang lên tiếng của Tí Còi:
Anh Kỳ… hay là, tôi về trước nhé? Để anh với chú và dì nói chuyện cho thoải mái.

Bên phía mẹ… bên phía mẹ có ba anh chị em. Bên phía cha cũng không hề ít.
Tôi không nhớ được diện mạo cụ thể của những họ hàng ấy, cả về hoàn cảnh gia đình cũng chẳng rõ.
Tôi liền nói:
Vậy để con đi xem thử là được rồi.


Không được!
Mẹ buột miệng thốt lên, như chợt nhận thấy phản ứng của mình hơi quá nên đã nhanh chóng lấp liếm:
Nếu đi thì cùng nhau đi chứ. Lúc cha mẹ rời khỏi nhà, chỗ đó loạn lắm, con đừng để bị đập trúng người.

Dân cư trong lầu đã được sơ tán, lính cứu hỏa đã giăng dải phân cách. Tôi còn nhìn thấy bóng dáng của các công an thuộc đồn gần đây.
Trong những người vây quanh nhìn ngó, có người thì bàn tán xôn xao, có người thì giơ di động lên, quay video lại một cách đây nghiêm túc.
Dì lớn tuổi khi nãy ngồi ở bàn bên cạnh cũng theo sau.
Đây thực sự là một nơi không tiện nói chuyện.
Khung cửa sổ tôi đang nhìn có lẽ là của phòng ngủ phụ, còn cửa sổ của phòng ngủ chính thì ở bên cạnh, không trông thấy lửa, nhưng có thể nhìn thấy khói đen bốc lên, nhiều hơn so với khói bên phòng ngủ phụ nhiều.
Lính cứu hỏa đang ở bên cạnh xe cứu hỏa đều tỏ vẻ đầy tập trung, tựa như đang gặp phải rắc rối lớn.
Trên mặt bà đã hiện lên vẻ lo lắng và sốt ruột.
Tôi chợt thấy khóe mắt mình cay cay.
Cha tôi nói:
Cũng được. Con đi đặt khách sạn đi. Cha với mẹ về xem thử thế nào. Có lẽ đã dập được lửa rồi.


Đúng đó, đúng đó, cùng nhau qua xem thử đi. Các anh chị ngại hỏi thì để tôi hỏi cho, xem anh chị có về nhà được không, lính cứu hỏa hẳn sẽ trả lời chính xác.
Dì kia nhiệt tình nói.
Càng muốn nhớ, lại càng cảm thấy sợ hãi.
Trong kí ức đã hiện lên hình ảnh của Tiểu Bạch, hiện lên cái chết của Tiểu Bạch.
Tôi gật đầu, nghe thấy tiếng bước chân có chút ngần ngừ của cậu ta.
Lúc ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy cha mẹ đã đi ra khỏi tiệm.
Tôi vừa ngẩng lên, liền thấy căn hộ bị cháy. Khói đen đang bốc ra từ trong cửa sổ, chốc chốc còn có thể nhìn thấy ngọn lửa.
Hai chiếc xe chữa cháy đang đậu dưới chân lầu, còn có thang mây bắt lên cửa sổ.

Không gấp không gấp. Cùng nhau đi xem thế nào.
Dì ấy vẫn rất nhiệt tình.
Tôi không phản đối, cha mẹ cũng chẳng biết nói gì thêm.
Đồng nghiệp bạn bè đã như vậy, họ hàng lại càng như vậy.
Tôi đã quên lần gần đây nhất mình gặp họ hàng là lúc nào. Cả năm hết tết đến, cũng chỉ bốn người trong gia đình quây quần bên nhau.
Nhưng nhìn đám cháy thì chỉ có hai gian phòng có xác chết là đang bốc cháy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.