Chương 2122: Ra tay trước


Tôi cảm thấy thật khó khăn khi nhìn thẳng vào mắt của Trần Dật Hàm, nhưng tôi ép mình phải nhìn.


Cậu có thể giết chết bất kỳ 8người nào, có thể để cho bất kỳ ai chết thay cho cậu

Nhưng sau đó, cậu phải khiến tất cả quay trở lại như ban đầu.
Trần Dật 3Hàm thu lại khi thể của mình, cũng đã buông tay ra, đứng thẳng người lên:
Tôi không ngờ lại đến mức độ này, nhưng chuyện đã tiến tri9ển đến nước này, đã có nhiều người chết như vậy, cũng không thể đảm bảo những người khác sẽ được sống
Sếp Già của các cậu chắc cũng vậy
Chuyện ở cổng Phòng Di dời cũng nghiêm trọng lắm.
Anh ta vỗ vỗ vào tủi:
Không có di động, không cách nào liên lạc với bên ngoài
Cậu thay vì trông mong tôi điều tra được gì đó, chi bằng tự dùng năng lực để điều tra đi.


Họ đã nhận được thông tin gì đó?
Tôi lại hỏi.
Trần Dật Hàm xoay người lại:
Hiện giờ tôi vẫn đang bị giám sát
Chỉ vì tình huống ở chỗ cậu nên mới được cử đến đây để trao đổi với cậu
Tôi cố gắng phân biệt, phân tích từng thử một, muốn tìm ra thông tin mà mình cần
Giọng của Trần Dật Hàm đã được tôi tách ra đầu tiên

..
Tiếng còi xe cảnh sát lao nhanh lại, cực kỳ to và rõ, không phải âm thanh của một hai xe

Phân cục Dịch Hạc ở gần đây đúng không?
Tôi hỏi
Trần Dật Hàm đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Còn chết với cách thảm thiết nhất..

Với thông tin mà cậu đang nắm trong tay..
thì vẫn phải dựa vào hổ đen ở thị trấn Morris để giải quyết sự việc à?
Trần Dật Hàm nói đến chuyện chỉnh
May mà giường này có gắn bánh xe, đẩy đi cũng không tốn sức lắm
Trần Dật Hàm giúp tôi một tay
Tôi đứng bên cửa sổ, đôi mắt trông ra.

Đến bước này rồi, bất kỳ cách nào cũng phải dùng đến.
Trần Dật Hàm nói tỉnh bơ
Tôi thấy lòng nặng trĩu, nhưng phải công nhận, nghe những lời này, lòng tôi cũng đã nhẹ đi đôi chút.
Tôi có thể đối phó với ma vương, cũng có thể đối phó với vài người sống, nhưng thực sự muốn làm gì đó ngay dưới tầm mắt của một quốc gia, là điều hoàn toàn không thể
Những hình ảnh và âm thanh này đều dần ổn định lại.
Ý thức của tôi không khỏi trở nên hoang mang.
Tầng tầng lớp lớp hình ảnh và đủ thứ âm thanh trộn lẫn vào nhau, không khiến tôi cảm thấy đau đớn, nhưng tôi cũng không hiểu được hàm nghĩa của những thứ này.
Đây có thể là do tính cách của ma vương đó, cũng có thể là do Ông Trời và đám ma vương thế giới tương lai đều đã sốt ruột rồi.
Trọng đầu tôi đã hiện lên hình bóng của đảm quái vật khổng lồ
Chúng không hề được kê cao gối mà ngủ, chúng cũng có phiền phức cần giải quyết
có lẽ tôi, tôi không bảo vệ được ai hết
A Quang đã...


Đây không phải là trách nhiệm của cậu
Phiền phức ấy còn đến từ thế giới hiện thực.
Có lẽ đám quái vật ấy đã được nhóm Liễu Triệt mang quay may mắn sống sót, ở lại bên đó, sinh sôi nảy nở, lại có thêm một số tiến hóa nào đó, không ngừng tấn công các thành phố ở thế giới tương lai.
Chúng không cách nào tiêu diệt được đám quái vật, nên muốn ra tay ngay từ gốc rễ, khiến đám quái vật không còn tồn tại ngay từ đầu
Hiện giờ, tôi muốn bỏ cuộc, nhưng lại không thể.
Trần Dật Hàm nói đúng, vì những người đang còn sống, hay vì những người đã chết đi, tôi đều không được bỏ cuộc, không được chạy trốn.
Tim tôi khẽ run lên.
Tôi thấy hơi tiếc, nhưng lúc đó thực sự tôi không có cách nào cả

Ở phương diện này đã có điều tra rà soát, nhưng kết quả không khả quan.
Trần Dật Hàm gật đầu:
Bên thị trấn Morris là địa bàn của người khác..
Nếu được bên trên ủng hộ thì còn có thể gắng gượng xông vào một chuyến.
Tôi cảm thấy kinh ngạc, nhìn qua Trần Dật Hàm mà không chút giấu giếm cảm xúc
Tôi lắc đầu:
Không biết
Chúng đã chuẩn bị hành động rồi.
Gần đây chuyện xảy ra dày đặc, không còn giấu giếm nữa, mà công khai để lộ bản thân, người có năng lực và quái dị ra trước mắt tất cả mọi người
Khiêu khích vừa rồi cũng là một kiểu ra oai ngay trước mặt tôi một cách đơn giản và thô bạo

Anh cũng biết năng lực của tôi rồi đấy, muốn điều tra những chuyện không đầu không đuôi như thế này...
Tôi nói được nửa chừng thì khựng lại:
Mở còng được không?

Không
Tôi đầu giữ chìa khóa.
Trần Dật Hàm đáp
Tôi xuống giường, định đẩy giường bệnh đến gần cửa sổ
Tôi chợt nhận ra, ngay lần đầu tiên tôi cảm thấy chấp nhận, thấy có hi vọng vào kế hoạch của Diệp Thanh thì tôi đã không còn đường lùi.
Một năm nay, tất cả những người đã được cứu, đã chết đi do tôi thay đổi quá khứ, đều trở thành trách nhiệm của tôi.
Đối với những người tôi không thể cứu được, tôi có thể nói một câu đáng tiếc, có thể cảm thấy ray rứt trong lòng, nhưng cũng có thể thẳng thắn nói một câu xin lỗi, rồi tiếp tục sống cuộc đời của tôi
Nhưng đối với những người bị tối thay đổi vận mệnh, tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm về vận mệnh của họ, chịu trách nhiệm trước mạng sống mà họ đã mất đi
Tôi không thể ném một câu xin lỗi nhẹ nhàng, rồi quay lại cuộc sống bình thường của mình
Trước đây không thấy chút áp lực nào, là do kế hoạch của Diệp Thanh

Cha mẹ và em gái cậu vẫn ổn.
Trần Dật Hàm đột nhiên mềm giọng:
Nhóm Tiểu Khấu cũng vẫn ổn
Họ, đều còn sống.

Tôi lập tức trào nước mắt.
Diệp Thanh cũng không đặt trách nhiệm của cậu vào chuyện này.
Trần Dật Hàm ngắt lời tôi:
Ngay từ đầu, anh ta cũng không nghĩ mọi người đều sẽ an toàn.
Tôi lập tức liên tưởng đến người của Thanh Diệp
Họ cam lòng chịu chết
Họ đã sớm biết, họ sẽ chết
Bên trên chưa chắc sẽ ủng hộ
Tình hình hiện tại rất nghiêm trọng, nhưng bên trên lại không tin cậu
Cậu đã có dính líu đến nhóm Thanh Diệp, vậy mà không xử lý các cậu ngay, đã là thái độ tốt nhất rồi.
Trần Dật Hàm lập tức tạt cho tôi một gáo nước lạnh:
Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?

Tôi nhận ra hướng tư duy của đôi bên thực ra đều như nhau, cũng không biết bên nào nảy ra ý tưởng trước

Nếu vậy...
Trần Dật Hàm trầm ngâm, định nói gì đó
Tôi và anh ta đồng loạt nhìn ra cửa sổ
Thế thì, dẫu chúng ta b6ất mãn Diệp Thanh, những con đường anh ta đã vạch ra cho chúng ta, chúng ta vẫn phải đi tiếp.

Trần Dật Hàm nhấn mạnh lần nữa5:
Cậu nhất định phải luôn đi tiếp.

Tôi không đáp, chỉ thấy tim mình tựa như bị tống một củ thật mạnh.
Bất kể là nước mình hay nước người, đều sẽ bị kiểm soát gay gåt
Đây là vấn đề rất thực tế.

Cậu cũng đừng mừng quá sớm

Đây có thể xem là tin tốt
Có điều không thể biết, họ còn sống được bao lâu.
Trần Dật Hàm lại nói, giọng điệu điềm tĩnh, ẩn chứa một chút buồn bã
Tôi quệt nước mắt:
Xin lỗi..
Ngoài chỗ đó, ở Dân Khánh đúng ra vẫn còn đôi ba cái, nhưng đều không ổn định
Cái ở cửa phòng nghiên cứu tuy đã xác định được, nhưng thời gian xuất hiện lại bất định
Những cái khác, cả vị trí nằm ở đâu cũng không biết.
Cửa ra vào mà lão già canh giữ nằm ở đâu, tôi không nhìn thấy

Vừa rồi xe cảnh sát từ đây chạy qua
Phân cục Dịch Hạc ở bên kia, sau tòa lâu đó, bị che mất rồi.
Trần Dật Hàm chỉ tay, giới thiệu tình hình cho tôi biết.
Trong tầm nhìn của tôi, thế giới đã biến thành ba màu đen trắng xám, bên tai thì nghe thấy tiếng uu dai dẳng.
Tôi gật đầu:
Hổ đen khác cũng được
Tôi cần có một thứ như thế
Cái ở thị trấn Morris chắc là cái có quy luật nhất, ổn định nhất
xác định phạm vi trước

Phân cục Dịch Học hành động trên phạm vi toàn thành hay là phạm vi nhỏ

Xe cảnh sát vừa nhìn thấy...
Chỉ một thoáng mất tập trung, giọng của Trần Dật Hàm đã hòa lẫn vào những âm thanh hỗn độn kia


..

e là phân cục Dịch Hạc đã cử đi toàn bộ lực lượng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.