Chương 2138: Trách nhiệm của chúng tôi
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1583 chữ
- 2022-02-12 03:50:50
Đây là năng lực của một người có năng lực.
Giọng của Diệp Thanh vang lên trong bóng tối:
Anh ta là đồng nghiệp của tôi
Đồng nghiệp cũ, chúng tôi đều thuộc đội ngũ chuyên gia
Anh ta đã chết trước khi rời khỏi.
Nhà năng lực ấy cuối cùng đã biết rõ sự thật, hóa điên, giết chết người nộm do mình tạo ra, rồi tự sát.
Tôi chỉ nhìn bóng người trong bóng tối, không tiếp lời.
Bản thân anh ta đã dạo quanh thế giới tương lai một vòng, vì thế mà bỏ mạng, lại cũng vì thế mà biết được mọi sự thật, rồi đưa ra quyết định dứt khoát
Bây giờ, đến lượt tôi tận mắt nhìn thấy thế giới này, rồi đưa ra quyết định
Chốc chốc lại có dây xích mới xuất hiện, dây xích cũ đứt đôi
Trong thế giới tôi đang có mặt, tiếng rống của quái vật vang lên liên hồi, tựa như nối tiếp nhau, khiến những dây xích căng cứng kia đều liên tục bị ảnh hưởng, không ngừng rung lên, phát ra tiếng động cực lớn khiến người ta sởn gai óc
Tôi nhìn thấy lưng của mình, nhìn thấy
tôi
ấy quay đầu lại, mỉm cười với tôi
Bức tường bên cạnh đã đổ sập hoàn toàn, quái thú có hình dạng Behemoth xông ra từ đống gạch vụn, lập tức nhào về phía
tôi
ấy
Còn linh hồn của tôi thì rơi thẳng vào bóng tối.
Tôi đã nhìn thấy mép của cửa ra vào dị không gian
Cũng rất may, điều cậu muốn là đưa họ trở về, kéo họ từ quá khứ về lại hiện tại, chứ không phải tạo ra người nộm giả tạo
Tình huống này, tôi đã từng đọc được
Trong vòng tròn ấy, bức tường của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đã biến mất hoàn toàn
Lông của quái vật lướt nhanh qua, làm lộ ra tòa lầu chung cư ở phía sau nó
Tôi vẫn chưa nhìn thấy ma vương
Cũng chưa thấy quái vật
Tôi không biết đây là năng lực của Diệp Thanh, hay năng lực khác mà anh ta đã tìm được
cứ kéo như vậy, lại rất tiện lợi, ít nhất thì sẽ đảm bảo cho tôi không bị mất đi tọa độ
Tôi dõi mắt trông ra xa, nhìn thấy nhiều dây xích hơn.
Chúng to nhỏ khác nhau, nhưng đều tụ tập lại, dày đặc như mạ
Gâu gâu gâu! Một chuỗi tiếng chó sủa, sau đó có tiếng người quái lạ vang lên
Kỳ Ninh, Kỳ Ninh, Kỳ Ninh...
Tôi ngừng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống mặt đất
Nhưng bắt đầu từ ông ta, từ thế hệ trước của ông ta, bắt đầu từ tổ tiên, mỗi thế hệ chúng tôi, mỗi chuyện mỗi người chúng tôi làm, đều đang ảnh hưởng đến hiện tại.
Dù tôi hầu như không nhìn thấy Diệp Thanh trong bóng tối, nhưng vẫn cảm nhận được có ánh mắt đang hướng về mình
Tôi không hối hận
Bước tiếp theo cũng là bước cuối cùng, giao lại cho cậu nhé.
Tôi siết thật chặt sợi dây xích kia, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm hướng dây xích đang vươn dài, rồi bay về hướng ấy.
Anh ta nhớ thương người
thân đã6 mất, nên có được năng lực này
Chỉ là chuyện kí ức thành hình ảnh trình chiếu
Anh ta c9ũng mồ côi, người thân đã mất trong một tai nạn do ma gây ra, bị liên lụy
có lẽ, tôi sẽ dùng năng lực của mình giải quyết vấn đề hiện tại sớm hơn một chút, có lẽ tình hình hiện giờ đã không trở nên tồi tệ như vậy
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Diệp Thanh đáp:
Năm xưa Liễu Triệt không có được ba điều kiện này
Có rất nhiều chuyện anh ta vẫn chưa kịp nói cho tôi biết...
Không, anh ta vốn không có ý định cho tôi biết những chuyện ấy.
Trông thấy mấy cái bóng nhỏ xíu đang chạy bằng băng trong đống đổ nát
Tối dõi mắt nhìn dây xích, thử kéo nó
Linh hồn tôi bay đến trước cửa ra vào dị không gian thì đứng yên ở đó.
Tôi đã nhìn thấy được nhiều thứ hơn.
Cả thế giới đều biến thành màu xám, chỉ có những sợi dây xích trên linh hồn đang tỏa ánh sáng màu bạc
Vô số dây xích từ trong cửa ra vào dị không gian sau khi vươn dài đến người tôi thì biến mất giữa hư không
Xin lỗi, vì đã giám sát cậu khi cậu còn nhỏ
Tuy lúc đó tôi không tiếp xúc trực tiếp với cậu, nhưng chắc là đã mang đến cho cha mẹ cậu không ít rắc rối.
Diệp Thanh lại nói.
Tôi lên tiếng, không tiếp lời mà chỉ hỏi:
Anh, hối hận rồi à?
Hối hận khi ấy đã không cưỡng chế đưa tôi đi sao? Nếu sớm hơn một chút..
Cả tòa lầu chung cư đang chao đảo
Tiếng rống của quái vật vang lên gần đây và vang lại từ bốn phương tám hướng, tựa như vang lại từ một thế giới xa xôi khác
Ít nhất thì hiện giờ trạng thái cậu đã ổn, năng lực cũng đến mức thích hợp nhất.
Tôi không thấy khoái chí với câu trả lời này, mà lại nảy sinh cảm giác chua chát
Dù bây giờ, tất cả mọi người đều đã chết?
Tôi hỏi ngược lại
Nếu lúc ấy đưa cậu đi, thì cũng không có được cậu như bây giờ
Hoàn toàn không thể xác định kết quả sẽ tệ hơn hay tốt hơn
Chỉ còn lại mình tôi...
Lần này, thực sự chỉ còn lại mình tôi thôi.
Tiếng chấn động cực lớn đã bùng vỡ ngay bên cạnh tôi
Tôi cảm thấy ngực mình bị đẩy một cái, cả người bay người ra phía sau
Thình lình, cả thế giới đều chao đảo
cửa dị không gian trước mắt tôi bất chợt đóng lại, biến mất
Bây giờ Diệp Thanh đã không thể giúp tôi nữa
Cùng lắm, là khiến tôi có thể mượn dùng được năng lực của người khác.
Tôi nắm dây xích bay rất lâu, chỉ nhìn thấy hai thành phố đã bị hoang phế
Tôi cúi xuống nhìn những người đang gào la thảm thiết, nhưng không dừng lại.
Tôi nhìn thấy bầu trời màu xám bị âm khí bao phủ, cũng đã nhìn thấy cửa ra vào dị không gian đang treo lơ lửng trên không trung.
Có dây xích từ trong cửa ra vào vươn dài ra, đầu còn lại mắc lên dây xích trên linh hồn tôi.
Diệp Thanh cười một tiếng:
Con người, ai rồi cũng chết mà.
Tôi lập tức siết chặt nắm đấm
Chỉ cần hoàn thành chuyện mình muốn làm, thì dẫu có chết ngay bây giờ, cũng không có gì phải đau buồn.
Diệp Thanh nói ngay
Mà cũng chỉ có năng lực này thôi
Lúc đó anh ta mười bảy tuổi, đã hiểu chuyện5 rồi, không giống cậu, một đứa trẻ mới hai tuổi, không hiểu gì cả, chỉ một lòng muốn đưa cha mẹ đã mất trở về từ cõi chết
Tối nhanh chóng thành thục với năng lực mới mẻ này, nhưng cũng không dám mắc thẳng nhánh xích ấy lên dây xích trên linh hồn mình
Dùng tay kéo và quần nó lên dây xích trên linh hồn, là hai chuyện khác nhau
Tôi nghe thấy tiếng Diệp Thanh đứng dậy.
Anh ta tiến từng bước về phía tôi
Tôi bật dậy, định bay lên, muốn trở lại thế giới của mình.
Nhưng đó chỉ là phản ứng bản năng.
Nhiều năm như thế, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đã có đủ
Bước tiếp theo cũng là bước cuối cùng, giao lại cho cậu nhé.
Tôi không cảm nhận thấy âm khí của Diệp Thanh, chỉ nghe thấy tiếng động của dây xích trên người anh ta, nhìn thấy mười sợi dây xích quấn trên thân anh ta và vô số dây xích khác mắc trên những dây xích ấy
Đây mới là chuyện tôi nên làm, Tôi không ngừng nói với mình như thế
Tôi ra lệnh cho mình phải bình tĩnh lại.
Điều làm tôi bất ngờ là, tôi đã nghe thấy tiếng động của dây xích, dây xích trước mặt tựa như thực vật, mọc ra một nhánh xích, mắc trên nhánh chủ
Tôi có chút chần chừ khi nắm vào nhánh xích ấy, chợt thấy nhánh xích đã tiếp tục mọc dài ra theo động tác của tôi
Tiếng chấn động cực lớn lùi xa, tiếng gầm của quái vật thì lại gần kể
Linh hồn tối thoát ra khỏi bóng tối, đáp xuống đất
Chỉ còn lại mỗi sợi này
Đây không phải là dây xích trên thân tôi.
Năng lực củ3a anh ta..
thực ra không được thực dụng lắm
Dây xích trong không trung cũng biến mất
Tôi đưa tay tới theo bản năng, muốn đặt tay lên miệng ra vào dị không gian, nhưng chỉ kịp chụp được một sợi dây xích
Tôi trông về hướng dây xích vươn dài, rồi ngoái lại nhìn cửa ra vào dị không gian vừa biến mất.
Đã nhiều năm như thế, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đã có đủ
Một sợi trong số ấy đang nối liền với thân tôi
Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, định nhìn rõ diện mạo của Diệp Thanh thì chợt cảm thấy cơn chấn động long trời lở đất
Tôi tức tốc hạ xuống, đuổi theo mấy cái bóng đã chạy xa
Thứ đang kêu
Kỳ Ninh, Kỳ Ninh
đã phát hiện ra tối trước tiên, vỗ vỗ cánh, ngẩng lên nhìn tôi
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.