Chương 618: Họp phụ huynh (2)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1667 chữ
- 2022-02-07 11:40:21
Lúc nghe thấy tiếng khóc đó thì thân thể tôi lập tức cứng đờ, tóc gáy dựng đứng, trái tim cũng suýt chút nữa chui ra khỏi cổ họng.
Bây giờ tôi thật sự vô cùng hối hận.
Lúc trước còn nghĩ cái gì mà gần đây cuộc sống yên bình quá! Đúng là miệng quạ đen!
Cái trường số Mười Tám này sao mà xui xẻo quá vậy? Lại xảy ra chuyện, mà còn ngay lúc họp phụ huynh nữa chứ!
Đầu óc tôi đang suy nghĩ linh tinh đủ điều thì bên tai nghe thấy những âm thanh rối loạn trong phòng học.
Bà Võ à, bà đừng như vậy… Thành tích học tập của bạn Võ Thần Hy cũng rất khá mà, nếu như cố gắng một chút thì vẫn có thể đậu vào một trường đại học tốt. Bà đừng vội, đại học cũng không phải là con đường duy nhất…
Đúng thế, đúng thế, đường đời của tụi nhỏ còn dài lắm.
Con một đồng nghiệp của tôi chỉ là học nghề thôi đấy, đi làm mới hai năm đã tự mở được một cửa hàng nhỏ, bây giờ mỗi tháng kiếm hàng triệu tệ đó.
Những lời an ủi của mọi người xung quanh khiến tôi dần dần bình tĩnh. Tôi có chút nghi ngờ mà quay đầu lại.
Ở chỗ góc phòng học và cũng chính là nơi phát ra tiếng khóc lúc này đang vây quanh rất nhiều người.
Giáo viên của trường có hạn, số giáo viên lớp mười hai lại càng ít hơn, cho nên trong khoảng thời gian tư vấn riêng thì có rất nhiều phụ huynh phải chờ đợi. Vì thế họ đã tự lập thành những nhóm nhỏ để thảo luận.
Bây giờ thì có khá nhiều phụ huynh đang xúm lại chỗ đó.
Cô giáo Lưu cũng đi qua hỏi thăm tình hình.
Tôi nhận ra tiếng khóc ấy không có gì kỳ quái, nên nhất thời cảm thấy yên tâm hơn.
Tỉ mỉ cảm nhận không khí xung quanh, tôi không phát hiện có âm khí, càng không phát hiện được thứ gì hay hiện tượng gì quái dị cả.
Xem ra chỉ là do tôi thần hồn nát thần tính mà thôi.
Áp lực của kì thi đại học đối với học sinh là rất lớn, đối với một số phụ huynh cũng vậy.
Nếu có một vị phụ huynh nào đó không kềm chế được cảm xúc thì đó không phải là chuyện hiếm thấy và cũng không phải chuyện to tát gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Bà Võ ở bên kia khóc nấc lên nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng truyền ra trong đám người,
Không… Không phải, không phải chỉ vì con bé nhà tôi thôi đâu. Cô giáo ơi, tôi thật sự không biết phải làm sao. Con bé cứ nói là không ngủ được, hình như đêm nào cũng có thứ gì đó trong phòng nó. Tôi đưa nó đi bác sĩ khám, uống cả thuốc nữa, nhưng nó vẫn… Bác sĩ nói là do áp lực thi cử khiến cho tâm lý căng thẳng…
Vâng, có một số học sinh cũng xảy ra tình trạng đó.
Cô giáo Lưu nghiêm túc phụ họa.
Không phải! Không phải vì chuyện đó! Mấy ngày trước tôi cũng bị làm cho giật mình tỉnh giấc, bị người ta véo tỉnh! Là con ma chết tiệt đó! Cái người đàn ông đó đúng là không phải thứ tốt lành gì! Hy Hy cũng là con của ông ta! Cũng vì bên ngoài có người đàn bà khác sinh cho ông ta một thằng con trai, cho nên ông ta mới nôn nóng muốn đuổi chúng tôi đi, để dành chỗ cho con tiện nhân và đứa con hoang đó! Bây giờ đang là thời gian quan trọng nhất của Hy Hy thế mà ông ta không thể chờ thêm một tháng nữa… Hu hu…
Người phụ nữ khóc lóc kể lể.
Những lời này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, không biết tiếp lời thế nào.
Tôi đang quay qua nhìn đám người vây quanh bên đó cũng sửng sốt theo.
Cuộc họp phụ huynh này đúng là có chút thú vị đấy.
Khụ!
Giáo viên đang ngồi đối diện tôi hắng giọng, kéo sự chú ý của tôi lại, mỉm cười:
Cậu chờ chút nhé.
Tôi gật đầu.
Cô ấy đứng dậy đi về phía đám đông, chen vào giữa bọn họ.
Tôi không nghe thấy cô ấy đã nói gì nhưng cô giáo Lưu đã lên tiếng khuyên nhủ, rồi kéo người phụ nữ đang khóc lóc um sùm rời khỏi đám đông, đi ra phòng học.
Cô giáo kia cũng đi theo.
Những giáo viên khác trong phòng học vẫn tiếp tục theo thứ tự tiến hành buổi tư vấn.
Nhưng những vị phụ huynh kia đã không chuyên tâm nổi nữa, có vài bà mẹ còn bày tỏ bức xúc và căm phẫn.
Một lát sau, cô giáo kia đã quay lại.
Thật là ngại quá, để cậu phải đợi lâu.
Cô ấy ngồi trở lại trước mặt tôi, đẩy nhẹ gọng kính rồi tiếp tục nói chuyện.
Sau khi trao đổi với cô giáo xong, tôi cũng không vội về mà giống như những phụ huynh khác ở lại nghe những cuộc nói chuyện của mọi người.
Lúc này tất cả mọi người chẳng còn khái niệm riêng chung gì cả, mà đều chỉ tiếc là không thể ghi chép lại từng câu nói của từng thầy cô, từng thông tin vỉa hè của mỗi một phụ huynh lộ ra. Ôn tập trước khi thi, kĩ năng báo danh đến các trường, phương hướng nghề nghiệp tương lai… đều là nội dung cần ghi chép lại. Ai đó biết con cái nhà ai kia có điểm thấp nhưng may mắn lọt vào những trường đại học danh tiếng cũng là một bát canh an thần vô cùng quan trọng.
Tôi nghe ngóng nhóm này một chút, đứng ở nhóm kia một chút, mãi cho đến lúc một số phụ huynh đã rời đi, nội dung bàn luận trở nên nhạt nhòa thì tôi mới chuẩn bị ra về như phần lớn các bậc phụ huynh khác.
Lúc rời khỏi trường, nhóm phụ huynh chúng tôi cùng đi chung với nhau, bỗng nhìn thấy ở phía trước có một người đàn ông mặt mày tái mét vội vã đi từ bên ngoài cổng trường vào.
Ông ta không nhìn chúng tôi, cũng không phải đi về phía tòa lầu dạy học khối lớp mười hai, mà là đi về phía tòa lầu giáo vụ.
Một số căn phòng trong tòa lầu giáo vụ còn đang sáng đèn, có một giáo viên đang chờ ở cửa vào.
Một phụ huynh lập tức nói:
Chắn chắn là cái ông lấy vợ nhỏ sinh con riêng rồi!
Những người khác nhao nhao nói theo.
Chúng tôi nhiều người, xem náo nhiệt cũng không hề ngại chuyện lớn, còn có mấy người có lẽ là tinh thần chính nghĩa đang sục sôi nên có ý muốn giúp cho hai mẹ con đáng thương kia đòi công bằng.
Giáo viên đang đứng chờ ở cửa là phụ nữ. Người đàn ông đó dù bụng bia, nhìn vào thấy không hung dữ mấy, nhưng dù gì cũng là đàn ông. Mấy phụ huynh không yên tâm lắm nên cũng đi nhanh hơn tới.
Bà Võ từ trong tòa lầu đi ra, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt.
Sắc mặt người đàn ông vốn dĩ đã khó coi, sau khi nhìn thấy bà Võ thì lập tức lộ ra nét giận dữ, chỉ tay vào bà Võ mắng:
Cái người đàn bà này sao cứ đi gây chuyện mãi thế hả? Quậy ở nhà còn chưa đủ hay sao mà lại còn tìm đến trường của Hy Hy gây chuyện nữa?
Bà Võ nghe xong câu này lập tức liền tức giận:
Tôi gây chuyện? Tôi gây chuyện hay ông gây chuyện? Ông là cái thứ không biết nhục nhã là gì! Ông tưởng cái bộ dạng thế này của ông mà thật sự có người nhìn trúng ông sao? Thằng nhỏ đó còn chưa biết là con hoang của ai đâu!
Tôi đã bảo là không có! Tôi có đàn bà, có con riêng ở bên ngoài hồi nào? Là do bà đầu óc có vấn đề, mau đi bệnh viện khám bệnh đi!
Người đàn ông nổi giận đùng đùng.
Bước chân của những phụ huynh đang định đến giúp đều dừng lại.
Cô giáo Lưu và cô giáo kia đều đưa mắt nhìn nhau.
Cái kiểu nói ai cũng cho là mình đúng này... Dù sao cũng là chuyện riêng tư của vợ chồng nhà người ta, người ngoài thực sự không tiện chen vào.
Cô giáo Lưu lên tiếng khuyên nhủ,
Ông Võ, bà Võ, lúc này đang là thời khắc quan trọng của bạn Võ Thần Hy, hai ông bà có gì từ từ nói chuyện giảng hòa, cố gắng đừng gây ảnh hưởng xấu đến việc thi cử của em ấy. Chỉ còn hơn một tháng nữa là thi rồi…
Câu này của cô nên nói cho bà ta! Tôi đã nói với bà ta bao nhiêu lần rồi, bà ta không nghe mà ngược lại càng ngày càng táo tợn hơn! Chuyện họp phụ huynh hôm nay cũng không thèm nói với tôi một tiếng! Trong cơm tối cũng không biết đã bỏ thứ gì vào, tôi mới đón con bé từ bệnh viện về đây này!
Ông Võ vô cùng tức giận.
Hy Hy bị sao? Lúc tôi ra khỏi nhà nó vẫn khỏe cơ mà!
Bà Võ lo lắng.
Bệnh viện nói là bị ngộ độc thực phẩm! Con bé đã ăn cơm tối do bà nấu đấy! Bà nói đi, bà bỏ cái gì trong đó?
Ông Võ chỉ tay vào mũi bà Võ.
Không phải tôi cũng như ông đều ăn cơm tối à!
Bà Võ tức giận.
Nhưng con cá đó bà chỉ nấu cho một mình nó ăn thôi.
Ông Võ cười nhạt.
Đến đây, bà Võ cũng ú ớ không nói lên lời, trên trán bắt đầu vã mồ hôi.