Chương 808: Mã số 012 - nút thắt côn trùng (2)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1502 chữ
- 2022-02-08 04:18:34
Từ những gì ông kể lại thì đúng là có gì đó không đúng lắm. Ông à, ông có nói tình huống này với người nhà không?
Có nói rồi, nói qua rồi, không phải chúng đã giúp tôi đổi đồ đạc trong nhà và làm tổng vệ sinh sao?
Không, ý tôi nói là ông có nói với người nhà về điều mà ông nghi ngờ không?
Chuyện này… Tôi và vợ tôi có nói qua rồi, bà ấy cũng thấy mơ hồ… Con trai con gái thì tôi không nói. Mà đám người cùng tuổi như mấy cậu đều rất ít tin vào những thứ này đúng không?
Vâng. Vậy thì ông có còn nhớ về tình huống xảy ra lúc ban đầu không? Là lúc nào? Trước lúc đó ông có làm chuyện gì đó đặc biệt không?
Hả? Cái này thì… Để tôi nhớ lại… Mấy năm đầu… Lúc đó tôi về hưu… Chắc là chỉ vừa về hưu… Tôi cũng không để ý… Vốn dĩ mỗi ngày tôi đều đi làm rồi về nhà, cũng không bận mấy, nhưng dù sao thì vẫn đi làm mỗi ngày, sau này thì về hưu rồi. Lúc mới về hưu thì tôi vẫn chưa quen, vẫn hay đi ra ngoài… Trong khu dân cư có một quán trà, sau này tôi đến quán đó uống trà, trò chuyện với vài người già hàng xóm, sau đó thì dần dần quen với việc ngồi ở nhà và xem tivi…
Sao ông không đi uống trà nữa vậy?
Hả? không đi, chính là không đi nữa. Tôi cũng không nhớ. Xem tivi cũng tốt mà phải không? Có lúc thì xem tin tức, có lúc thì xem kịch…
Trước khi phát hiện côn trùng thì ông có nhận ra điều gì khác lạ không?
Không có, tất cả đều rất bình thường. Tôi cũng là đột nhiên phát hiện ra ấy con côn trùng đó thôi. Cũng không biết chúng từ đâu tới. Làm dơ bẩn hết… Chuyện này chắc là trúng tà rồi phải không? Tôi cũng không giẫm chết kiến, làm chết côn trùng… Bây giờ trong khu dân cư thì cũng không thấy ổ côn trùng nữa rồi…
Nếu như chỗ ông không có manh mối thì chúng tôi cần liên lạc với người nhà ông để hỏi một số tình huống. Có thể người phạm vào điều cấm kị không phải ông, mà là người nhà của ông.
Cái này… không thể nào đâu? Đều là tôi nhìn thấy côn trùng mà?
Cái này cũng chưa chắc chắn.
Ồ… Thế cũng được.
Ngày 6 tháng 7 năm 2002, liên lạc với Đoàn Chính con trai cả của Đoàn Tiểu Quân. File ghi âm 01220020706.wav.
Chào ông Đoàn.
Ừ. Mọi người nói là đã nhìn thấy cha của tôi ư? Cha tôi đi tìm mấy người?
Đúng vậy, đây là danh thiếp của chúng tôi.
Thanh Diệp… Quái dị… Mấy người… mấy người đang đùa sao? Ha ha, chuyện này… chuyện này đùa không vui đâu…
Đây không phải chuyện đùa. Lúc chúng tôi gặp cha của ông cũng rất kinh ngạc. Thông thường mà nói thì như cha của ông đáng lẽ không nên vào Phòng Nghiên cứu của chúng tôi. Nhưng ông ấy tự mình tìm đến, tình huống này có chút phức tạp.
…
Ông Đoàn, có thể nói trong nhà của ông đã xảy ra chuyện gì không? Chuyện mà cha ông ủy thác cho chúng tôi, là nơi mà ông ta sống xuất hiện rất nhiều côn trùng…
Sao cô… Mấy người… mấy người nói thật sao?
Đương nhiên, chúng tôi rất nghiêm túc. Cha của các ông bây giờ là người ủy thác của chúng tôi. Nếu như không phải vậy thì chúng tôi ngay lúc đó đã trực tiếp xử lý ông ta rồi.
Xử, xử lý? Xử lý như thế nào?
Là cách xử lý mà ông hiểu.
…
Ông Đoàn, bây giờ có thể nói mọi chuyện là như thế nào không?
…Tôi… tôi cũng không biết nên kể như thế nào… Tôi không biết nên bắt đầu kể từ đâu……
Từ lời của cha ông kể thì chúng tôi đã có chút manh mối, có lẽ là sau khi ông ta về hưu thì bắt đầu xuất hiện tình huống như vậy.
Ha, là như vậy… Ông ấy nghỉ hưu… Ông ấy rất cố chấp, tính cách thì vừa nóng vừa cứng đầu. Sau khi về hưu, không có việc gì làm nên không thích ứng được. Mấy anh chị em chúng tôi đều đến tuổi trung niên rồi, không thể cứ luôn bên cạnh ông mãi được… Vừa bắt đầu, là con trai của tôi, đơn vị của nó có một kỳ nghỉ năm, liền nói nó đưa ông bà nội cùng đi du lịch, cũng không phải là đi nơi nào xa, chỉ là đi xung quanh chơi hai ngày. Cuối tuần mấy anh em chúng tôi vẫn luôn đi thăm cha. Nhưng năm ngày làm việc, chúng tôi không thể luôn bên cạnh ông được. Mẹ của tôi tính tình mềm mỏng. Bà ấy đã nghỉ hưu lâu rồi, cùng với một dì trong khu dân cư cùng nhau đi chợ, đánh cờ, xem tivi, đan áo len, cũng rất tốt. Còn cha tôi… ông ấy đi uống trà mấy lần. Hôm đó tôi nhận được điện thoại của mẹ. Hôm đó là thứ hai, tôi nhận được điện thoại của mẹ. Cuộc điện thoại trong lúc nhàn rỗi thôi. Bà có chút lo lắng cho cha, nói ông ấy cùng một người già cãi nhau trong quán trà, về nhà cứ luôn bực bội. Tôi nghĩ cần khuyên cha vài câu, trò chuyện với cha thì mẹ lại nói là cha ngủ rồi. Tôi liền nói, thời tiết nóng bức, tốt nhất gần đây cha đừng chạy ra ngoài miết nữa. Ở nhà không cần tiết kiệm tiền, cứ mở điều hòa, ngồi điều hòa, xem tivi. Mẹ tôi cũng đồng ý…
Ông vẫn tốt chứ, ông Đoàn?
À… Bà ấy đồng ý, nói là được. Giọng nói của mẹ không có gì thay đổi, vẫn là cách nói của người già. Ngày hôm sau tôi gọi điện, mẹ tôi cũng nói chuyện vui vẻ, nói hôm đó cha không ra ngoài, cả ngày ở trong nhà xem tivi, có mẹ bầu bạn với cha. Tôi nói mẹ gọi cha nhận điện thoại của tôi đi. Cha tôi chỉ ừ hử hai tiếng liền gác điện thoại. Tôi cũng không để ý gì. Tính của cha trước giờ đã vậy rồi. Tôi… Sau đó tôi nói chuyện với em trai tôi, cũng là không thấy có gì bất thường. Vào cuối tuần, em gái lớn của tôi đi thăm cha mẹ. Sau đó em gái nói với chúng tôi, cha có vẻ không được khỏe, cứ nằm trên giường, không để ý đến ai. Tôi vào thứ hai xin nghỉ phép qua nhà cha mẹ, muốn đưa cha tôi đi bệnh viện khám. Vào đến nhà, lạnh căm căm… Điều hòa mở nhiệt độ rất thấp, bên trong phòng rất bí. Tôi gọi mẹ, nhưng không ai trả lời, tôi tiếp tục gọi cha liền nghe thấy có tiếng trong phòng. Tôi mở cửa bước vào. Hơi lạnh từ trong phòng phả ra ngoài. Ở phòng khách mở điều hòa, trong phòng ngủ cũng mở điều hòa, nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn bên ngoài nữa. Tôi từ phòng khách bước vào, liền cảm thấy rất lạnh. Tôi… Tôi nhìn thấy cha tôi nằm trên giường, một chút cử động cũng không có, mặt quay vào bên trong tường, trên người có đắp một tấm chăn… Phù…
Ông Đoàn, ông có thể nghỉ ngơi một lát.
Không, không cần… Tôi… Tôi có thể kể tiếp… Tôi nhìn thấy cha tôi nằm ở đó thì cảm thấy có gì không ổn. Tôi còn nghĩ là sức khỏe của cha mà để điều hòa nhiệt độ thấp như vậy thì không tốt. Tôi gọi cha, cha liền ừ hử hai tiếng, có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ. Tôi liền đến đẩy nhẹ người ông… Tôi sờ được, người của cha cứng đơ, hơn nữa một chút hơi ấm cũng không có… Tôi… Lúc đó đầu óc tôi quay cuồng, không biết xảy ra chuyện gì. Mẹ tôi… Mẹ tôi từ trong nhà vệ sinh bước ra. Tôi nghe được tiếng dội nước. Sắc mặt của mẹ tôi trắng bệch, xanh xao. Lúc mẹ cười, nét mặt cứng đơ. Mẹ còn hỏi tôi sao lại đến vào lúc này. Tôi đẩy nhẹ người cha, không biết phải nói như thế nào. Mẹ tôi liền lẩm bẩm một mình, oán giận điều hòa lạnh quá, đã mở nhiệt độ ấm hơn rồi, lại nói đến cha tôi, còn lấy một chiếc chăn mỏng đắp trên người ông ấy nữa. Tôi cứ thấy có gì đó bất thường. Lúc tôi kéo tay mẹ, tay của mẹ cũng lạnh buốt, tôi tròn mắt nhìn kỹ mẹ tôi… mẹ tôi…
Bà ấy vẫn còn sống chứ?
Phù… Còn sống… lúc đó… lúc đó vẫn còn sống…