Chương 86: Đổi người
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1820 chữ
- 2021-12-31 04:59:56
Ban đêm, toà nhà dạy học của Học viện Hí kịch khá hoang vắng, nhưng vì là trường cao đẳng, vẫn còn những phòng tự học, cũng không phải là hoàn toàn không có một bóng người.
Tôi đợi ở cửa cầu thang ấy, vòng cảnh giới đã bị bên trường tháo bỏ. Không còn vòng cảnh giới, cũng không ai có thể nhớ ra rằng nơi đây từng xảy ra một vụ án giết người. Tôi lại cảm nhận được một luồng hơi lạnh như có như không, giống như cảm giác khi ở trong nhà hát, có thể dễ dàng nhận ra ở đây có một hồn ma.
Đêm nay trời nhiều mây, không nhìn thấy được mặt trăng trên bầu trời.
Khi hồn ma cô gái xuất hiện, diễn vở kịch tự sát, chỗ phía cái đầu bị đứt lìa không còn xuất hiện một vầng trăng sáng. Thân xác ngã xuống đất rồi bò dậy một cách chậm rãi và cứng đơ, cảnh tượng ấy như một em bé đang chập chững bước đi, té xuống cầu thang.
Tôi nhắm mắt lại, lặng im chờ đợi.
Một lúc sau tiếng bước chân mới vang lên, như đang trong mơ, một cô gái không đầu trên tay ôm theo cái đầu của mình đang bước lên, để lại trên mặt đất những dấu chân máu. Cô gái ấy bước đến và đứng trước mặt tôi.
Gương mặt của cô ấy không còn cứng đơ mà ánh lên nét vui sướng, một cách thật gấp gáp, như không thể chờ đợi được nữa, cô ấy hỏi tôi:
Em diễn như thế nào?
Tôi gật đầu một cách buồn rầu, nói ra những lời trái với lòng mình:
Em diễn rất tốt.
Cô ấy nở nụ cười, cho dù ngoại hình cô ấy có nhếch nhác đi chăng nữa, nhưng niềm hạnh phúc vẫn hiện diện trên gương mặt cô ấy, niềm vui ấy như tràn ra từ khoé mắt vậy. Bóng dáng cô ấy dần dần biến mất trên cầu thang.
Tôi thở ra một hơi dài, lê từng bước chân về nhà. Nằm trên giường vừa mới nhắm mắt lại, một giấc mơ mới lại bắt đầu.
Trong mơ xuất hiện hình ảnh một hành lang trống vắng, hai bên có lắp những băng ghế nhựa cố định, trên tường dán đầy những áp phích quảng cáo, ngoài ra còn có một nhân vật hoạt hình mặc cảnh phục, điều này khiến tôi biết rằng nơi này là Cục Cảnh sát.
Tôi ngồi trên một băng ghế nhựa, phía đối diện bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ ngoại hình xinh đẹp, ăn mặc hở hang. Cô ấy nhuộm tóc, trang điểm đậm, phần da thịt lộ bên ngoài áo ba lỗ và váy siêu ngắn có để lại những dấu vết sau khi quan hệ. Nhìn những vết thương xanh tím và dấu răng đỏ ửng, có lẽ cô ấy vừa mới chịu một lần quan hệ thô bạo. Trên mặt cô ấy không có một chút cảm xúc nào cả, trong ánh mắt cô ấy mang một sự tĩnh lặng. Đôi bàn tay với những móng tay sơn đỏ vuốt thân thể đầy vết thương của cô ấy một cách chậm rãi, bóp chặt cái cổ thon gọn của cô ấy.
Tôi vẫn cố gắng vùng vẫy như lần trước. Tôi muốn hét lên, muốn lao qua đó giữ chặt tay của cô ấy.
Tay người phụ nữ ấy nổi gân xanh, các khớp trắng bệch, cổ bị cô ấy bóp chặt đến nỗi biến dạng. Hai chân cô ấy duỗi thẳng, đá vài cái, cả người nghiêng hẳn ra ghế ngã xuống đất. Miệng cô ấy cứ phát ra tiếng
suỵt suỵt
, mắt trừng to, vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi. Động tác đạp, vùng vẫy của cô ấy càng lúc càng dữ dội, cả người lăn dài trên đất, nhưng đôi tay của cô ấy giống như bị một người khác điều khiển, không thể động đậy được.
Đột nhiên, đôi tay của người phụ nữ ấy buông lỏng ra. Đôi tay ấy đánh về hai phía khác nhau một cách vô ý thức, một tay đánh xuống mặt đất, tay còn lại đánh vào ghế nhựa gây ra hai tiếng động lớn. Trên cổ cô ấy xuất hiện hai vết hằn xanh tím.
Tôi bỗng khựng lại.
Điều này đồng nghĩa với việc tôi đã ngăn cản được cái chết của cô ấy rồi sao?
Tôi phát hiện mình đã vui mừng quá sớm.
Người phụ nữ còn đang không ngừng rên rỉ, đôi bàn tay không ngừng nắm chặt. Đôi chân và nửa thân trên của cô ấy không ngừng cử động, nhưng phần eo và cổ lại giống như bị đóng đinh chặt vào mặt đất. Vết hằn trên cổ càng lúc càng đậm, như có một bàn tay vô hình đang tiếp tục bóp chặt cổ cô ấy.
Tôi có thể tưởng tượng ra được tình cảnh của cô ấy lúc này. Cô ấy bị người khác ngồi đè lên, vì vậy phần eo không thể nhúc nhích được. Cô ấy còn bị cái người vô hình kia bóp chặt cổ, đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết.
Trong lòng tôi cồn cào lửa giận, nhưng vẫn đành bất lực trước tình cảnh ấy.
Đôi tay đưa lên trời của cô ấy nắm chặt, đầu ngón tay hướng về phía cái bóng đèn trên trần, trong con ngươi đen láy ấy tràn đầy tuyệt vọng. Toàn bộ những động tác vùng vẫy của cô ấy đều dừng lại vào lúc này. Đôi tay như đang hướng về ánh sáng ấy cũng buông lỏng.
Cô ấy chết rồi.
Cô ấy lại chết một lần nữa.
Lửa giận của tôi không có chỗ phát tiết, dường như muốn nổ tung ra.
Lại một lần nữa.
Cả người tôi run rẩy.
Lại một lần nữa?
Con ác quỷ kia?
Người phụ nữ biến mất, như lời của con ác quỷ kia, sau chốc lát cô ta lại xuất hiện ở băng ghế nhựa đối diện tôi.
Lần này, biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy thay đổi. Cô ấy cong môi, nở nụ cười duyên dáng. Cô ấy thả lỏng thân mình, không hề để tâm đến việc người mình đầy vết thương, thậm chí cô ấy còn ưỡn ngực kiêu ngạo, cặp ngực to tròn căng đầy chiếc áo ba lỗ của cô ấy, cô ấy cũng không ngại khi bản thân không có mặc áo trong.
Vẻ mặt phóng đãng của cô ấy biến mất ngay lập tức, thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi. Cả người cô ấy ngã ra sau, trên cổ xuất hiện vết hằn. Cô ấy vùng vẫy, đấm đá người vô hình trước mặt, muốn hét lên nhưng cổ bị bóp chặt, không thể phát ra tiếng.
Vùng vẫy như vậy căn bản không có tác dụng gì cả. Thoáng chốc, cô ấy đã hết sức để phản kháng, chết không nhắm mắt, đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm về phía trước. Người vô hình ấy dường như đã buông lỏng tay, thi thể của cô ấy liền ngã xuống, nằm nghiêng trên chiếc ghế nhựa với bộ dáng nhếch nhác.
Lại một lần nữa.
Giọng nói ác ma ấy lại một lần nữa vang lên mang theo lửa giận, tôi còn có thể nghe được tiếng bước chân gấp gáp.
Thi thể của người phụ nữ ấy lại biến mất, lại xuất hiện.
Cô ta lại lần nữa thay đổi nét mặt, lần này có vẻ như cô ấy đã nhìn rõ được người vô hình ấy, cô ta hét lên và tìm cách trốn chạy.
Cắt! Cắt! Cắt! Cắt! Cái đồ ngu xuẩn! Cô có hiểu nghệ thuật là gì, đẹp là gì không? Đồ vô dụng!
Ác quỷ rống lên một cách giận dữ, cắt ngang phần biểu diễn của cô gái ấy.
Người phụ nữ ấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi đứng đấy.
Tôi chỉ cảm thấy rằng tình cảnh trước mắt thật hoang đường.
Ác quỷ hét lên:
Cô cút cho tôi! Không cần cô diễn nữa! Đổi diễn viên!
Tim tôi đập loạn, đột nhiên bừng tỉnh.
Đổi diễn viên... Nó nói đổi diễn viên!
Tôi vội lấy điện thoại gọi cho Trần Hiểu Khâu.
Alo?
Giọng Trần Hiểu Khâu khàn khàn, khác nhiều so với thái độ lạnh nhạt ngày thường của cô ấy.
Tôi nhận ra bây giờ là ba giờ khuya, nhưng tôi không đợi được nữa rồi,
Tôi lại nằm mơ nữa rồi! Lần này nó không hài lòng với người chết này, nó muốn đổi diễn viên.
Trần Hiểu Khâu còn đang mơ màng, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Đổi diễn viên chứ không phải đổi vai diễn! Ông ta sẽ lại tìm thêm một cô gái bán dâm, những cô gái bán dâm khác bị bắt bây giờ còn đang ở Cục Cảnh sát không?
Tôi sợ làm ồn đến ba mẹ và em gái, nói khẽ vào điện thoại, vừa nói vừa nhanh chân thay quần áo:
Không phải gái bán dâm thì cũng sẽ là những phụ nữ bị giam khác.
Trần Hiểu Khâu đột nhiên tỉnh táo:
Những gái bán dâm đang ở trại tạm giam. Để em hỏi thử chú em xem tối nay họ có hành động gì không? Anh sống ở đâu? Em lái xe qua đón anh.
Tôi báo cho Hiểu Khâu địa chỉ của tôi, đi ra khỏi nhà một cách nhẹ nhàng.
Chúng ta đến trại tạm giam, phía cảnh sát đêm nay không hành động.
Lúc tôi lên xe, Trần Hiểu Khâu đã nói với tôi như thế.
Xe của Trần Hiểu Khâu không phải hạng sang, kĩ thuật lái xe của cô ấy cũng bình thường. Lúc đi làm cô ấy không lái xe, dám chắc rằng ngày thường cũng không thường tập xe. Tính năng xe không tệ, lao nhanh trên đường sáng sớm, đồng thời cũng rất may mắn vì đã không gặp phải một đèn đỏ nào, cả quá trình đều suôn sẻ. Cho dù là như vậy, chúng tôi đến nơi đã là hơn bốn giờ sáng. Trại tạm giam vẫn sáng đèn. Lúc Trần Hiểu Khâu lái xe vào trong không gặp phải sự ngăn cản nào.
Tôi ngạc nhiên nhìn Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu bình tĩnh trả lời:
Đây là xe của chú tôi.
Xe của cảnh sát trưởng, đương nhiên sẽ không ai cản lại.
Chú của Hiểu Khâu có lẽ đã dặn dò qua người của trại tạm giam, có cảnh sát dẫn chúng tôi vào trong, nhưng ánh mắt họ rất kì lạ. Chúng tôi đến trại tạm giam vào thời gian này để thăm những cô gái bán dâm vốn đã rất lạ, hơn thế nữa lại được cấp trên đặc biệt dặn dò, bản thân tôi còn cảm thấy kì lạ.
Cảnh sát sau đó đã không còn thời gian để cảm thấy kì lạ, vì trong trại tạm giam vang lên chuông báo, phía trước chúng tôi vang lên tiếng hét thất thanh.