Chương 983: Sự cố (2)
-
Hồ Sơ Bí Ẩn
- Khố Kỳ Kỳ
- 1785 chữ
- 2022-02-08 04:19:04
Tạch… tạch… tạch…
Những tiếng nổ một lần nữa xuất hiện, dưới lầu vang lên tiếng la hét hỗn loạn.
Người đang ở trước mặt tôi vốn dĩ đang đưa tay đến, sắp chạm vào công tắc của các thiết bị điện, thì xung quanh đột nhiên tối thui.
Tôi nhìn thấy phía trước ngón tay người đó, có một tia lửa màu tím bùng lên, bao trùm cánh tay đang vội rụt lại của người đó. Bất giác tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ hẫng, ý thức trở nên hỗn độn.
Tôi nhìn thấy người đó kinh ngạc quay đầu lại, đồng thời cũng nghe thấy tiếng nổ nho nhỏ vang lên phía trên đỉnh đầu mình.
Sau lưng người đó, các cung lửa điện phát nổ liên tục lóe lên khắp nơi, tựa như cảnh tượng kĩ xảo trong phim. Những người khác đang ở trong phòng hét lên, tranh nhau chạy khỏi căn phòng đó.
Tôi cắn răng, muốn đưa người này rời đi, nhưng lực bất tòng tâm.
Bản thân mình không thể nào nhúc nhích được. Thân thể… không, là linh hồn tựa như sắp đổ vỡ, đang rách toạc từng chút một.
Chớp mắt, tôi cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Tôi nhìn thấy hình dáng của một người quen thuộc, cảm thấy trước ngực đang truyền đến một nguồn lực lớn.
Linh hồn tự động bay ngược ra sau, chạm ngay vào sàn nhà lát gạch lành lạnh.
Xung quanh tôi tràn ngập những tiếng la hét nhốn nháo, trên đầu và phía xa xa không ngớt vang lên tiếng cháy nổ. Mà bên cạnh tôi,
rầm
một tiếng, hình như có thứ gì đó rớt xuống, tay tôi còn chụp được nó nữa.
Thân thể ấm ấm… là người.
Nhận ra điểm này thì tôi hoàn toàn mất đi động lực ôm chặt khư khư người đó, toàn thân chìm vào bóng tối.
Khoảng thời gian dài tiếp theo đó, khi thì tôi cảm thấy mình đang phiêu dạt trên biển, khi thì thấy mình đang lắc lư trong cơn bão dữ. Có lúc, tôi có thể nhìn thấy người, quen có lạ có; có lúc lại nhìn thấy các cảnh vật, cũng lạ quen đủ kiểu. Những gì tôi nhìn thấy không hoàn toàn là thứ của thời đại này, mà hình như là người và khung cảnh của nhiều thời đại khác nhau.
Tất cả đều là những phân đoạn linh tinh rời rạc.
Thậm chí, vì đột ngột trong đầu trào ra một khối lượng thông tin khổng lồ như thế, nên tôi có cảm giác như mình bị tông đến vỡ vụn, quên đi bản thân, đi vào hôn mê.
Tôi hoàn toàn không có cảm giác vững vàng như đi trên thực địa, không tìm thấy được dù chỉ là một điểm để đặt chân, mà chỉ có thể không ngừng trôi dạt mông lung như thế.
Lúc bắt đầu, tôi cảm thấy lo sợ, nhưng dần dà tôi đã chai lì trước những thứ này.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không có lấy một suy tư, thậm chỉ không hề có ý muốn phân biệt mấy thứ linh ta linh tinh đang lần lượt xuất hiện trong đầu kia mình đã từng gặp hay chưa.
Cảm giác này tồn tại rất lâu, mãi đến lúc tôi chợt thấy nóng ran.
Không phải ở đầu, không phải ở ngực, mà ở trong lòng bàn tay.
Men theo sức nóng, tôi phát hiện ra một nguồn nhiệt hay một nguồn sáng gì đó, hoặc là một nguồn năng lượng. Tóm lại là tôi đã tìm ra được một phương hướng.
Tôi bắt đầu nhận ra mình đang đi về hướng đó, không thèm quan tâm đến những thông tin vẫn đang không ngừng trào dâng trong đầu.
Nguồn lực đó cũng bắt đầu lôi tôi đi, khiến tôi cảm nhận được trọng lượng.
Trọng lượng của thân thể, có lẽ có cả trọng lượng của linh hồn nữa.
Cuối cùng, tôi đã trở về thực tại, cảm nhận được thân thể mỏi nhừ, cảm nhận được chiếc gối êm ái ở dưới đầu, tấm nệm đang trải dưới người.
Qua mi mắt, tôi cảm nhận được ánh sáng.
Ánh sáng của thực tại, không phải thứ ánh sáng tràn vào ý thức.
Tôi từ từ mở mắt ra.
Anh hai!
Tôi nghe thấy giọng của em gái, ánh mắt di chuyển từ trần nhà trắng muốt sang bên cạnh giường.
Vẻ mặt nó mừng đến phát khóc, nắm chặt tay tôi, không ngừng nói:
Anh hai! Ôi may quá! Anh hai… Anh tỉnh rồi! Em sợ lắm, sợ đến chết mất… Cha mẹ cũng rất lo, cả bạn của anh nữa… Híc, ôi may quá, may quá…
Nước mắt em gái rớt lên tay tôi.
Tôi định lên tiếng, nhưng ý niệm vừa lóe lên, thì tôi cảm thấy môi miệng và dây thanh đới mình không hoạt động được.
Hai mí mắt cũng bắt đầu trĩu nặng, khiến tôi không khỏi thiếp đi. Tôi nhìn thấy nhỏ em vẫn còn đang nắm tay mình.
Trong lòng bàn tay chúng tôi, hình như có thứ gì đó… nó vẫn đang tỏa nhiệt.
Chắc là nhỏ em đã nhấn chuông gọi y tá, nó vẫn tiếp tục gọi tôi, nhưng tôi không thể làm chủ được đôi mắt đang nặng xuống của mình và cũng không chế ngự được ý thức đang lịm dần vào giấc ngủ.
Lần này thật sự là một giấc ngủ, không còn những phân đoạn lộn xộn, và cũng không còn cảm giác tồi tệ đó nữa.
Tôi ngủ mê mệt chẳng biết gì cả, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối.
Xoay đầu nhìn xung quanh, đây là một phòng bệnh đơn vô cùng cao cấp, còn có thêm một chiếc giường chăm sóc dành cho người thân bệnh nhân nữa.
Tôi không thấy em gái đâu, người nằm trên giường kia là Nam Cung Diệu.
Có chút xấu hổ, vì anh ta đang nắm tay tôi, siết rất chặt, lòng bàn tay còn rất ấm nữa.
Tôi định rụt tay lại, thì nhận ra tay bị kéo một cái, rồi lại buông ra.
Nam Cung Diệu đã tỉnh giấc rồi.
Cậu tỉnh rồi à?
Nam Cung Diệu lên tiếng, ngồi dậy từ trên giường chăm sóc, buông tay ra, bật công tắt đèn ở đầu giường.
Bây giờ tôi mới nhận ra trong tay mình có một lá bùa đã cháy được một nửa.
Nam Cung Diệu nhét lá bùa vào túi áo, rồi mới nhấn chuông gọi y tá.
Tôi hơi ngạc nhiên:
Đó là…
Bùa định hồn do Ngô Linh chế. Tình trạng lần này của cậu khá nghiêm trọng, lúc ban đầu bùa định hồn không hiệu quả, phải nhờ cậu Đàm giúp. Nếu mà không thành công nữa, chỉ có thể thử xem thịt của cậu Sở có tác dụng gì với cậu không.
Nam Cung Diệu bình tĩnh nói.
Lúc đầu, tôi nghe lòng đầy cảm kích, đoạn cuối, tự nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Nam Cung Diệu mỉm cười trấn an:
Sẽ không để cho cậu ăn trực tiếp đâu, vì nếu ăn trực tiếp thì dễ sinh tác dụng phụ lắm. Ngô Linh đang nghiên cứu để giải quyết vấn đề này.
Đây vẫn là một mô tả khiến người ta nổi da gà.
Y tá đã nhanh chóng có mặt, cắt ngang cuộc nói chuyện kì dị.
Cô ấy đến kiểm tra tình trạng của tôi, rồi gọi bác sĩ.
Nam Cung Diệu nói:
Cha mẹ và em gái cậu đều không thích hợp để chăm sóc, vì phòng ngừa những lúc xảy ra sự cố, sẽ có người ứng phó được, mấy ngày nay đều là chúng tôi đến chăm cậu.
Tôi quay qua cảm ơn Nam Cung Diệu, bất giác nghĩ đến một lớp nghĩa khác trong câu nói của anh ta, vội hỏi:
Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Nói chính xác là hôn mê. Cậu hôn mê một tuần rồi. Bác sĩ nói, vùng đầu của cậu đã bị va đập. Chắc đây là thương tích do lúc cậu té xuống tạo ra. Ngoài ra còn có một vài trạng thái do kiệt sức gây nên. Như vậy cũng may, bằng không thì thật là khó để giải thích với gia đình và đơn vị công tác của cậu.
Nam Cung Diệu trả lời.
Tôi hiểu ý của Nam Cung Diệu. Nếu đầu tôi không bị đập một phát, thì sự suy kiệt thân thể và hôn mê trong thời gian dài của tôi thật khó mà giải thích được. Tôi không hề muốn mình trở thành một kẻ quái thai, may mà bây giờ tôi chỉ là một người xui xẻo.
Có điều, sự
may mắn
này thực sự khiến người ta không hạnh phúc nổi.
Bác sĩ đã đến.
Đang vào buổi đêm mà tôi vẫn được đẩy đi kiểm tra kĩ lưỡng. Bệnh viên còn cung cấp thức ăn đêm, khiến cho cái dạ dày đã đói suốt mấy ngày của tôi được vỗ về đôi chút.
Sự đối đãi như bệnh nhân VIP này khiến tôi có cảm giác bất an.
Bác sĩ thông báo cho gia đình tôi, cha mẹ và em gái không lâu sau đã chạy đến.
Mẹ và nhỏ em đều ôm tôi mà rơi nước mắt, còn cánh tay cha đặt trên vai tôi… đang khẽ run lên.
Bất giác tôi thấy sống mũi và khóe mắt mình cay xè.
Nam Cung Diệu không biết đã rời đi từ lúc nào.
Đêm nay, cả gia đình tôi nói chuyện rất nhiều. Phần lớn là nhắc nhở, quan tâm. Cha và mẹ còn kể cho tôi nghe suốt một tuần qua, các bạn bè đã chăm nom và giúp đỡ tôi nhiều ra sao.
Qua buổi nói chuyện, tôi cũng đã nắm được đại khái tình hình hiện tại.
Đây không phải là bệnh viện Dân Khánh, mà là bệnh viện Thị Nam.
Bệnh viện Dân Khánh đã xảy ra sự cố chập điện với quy mô lớn, tất cả những dụng cụ cấp cứu khám chữa y khoa, thiết bị vi tính, thậm chí cả điện thoại của bác sĩ đang sạc pin cũng bị nổ. Tệ hại nhất là sự cố này đã gây ra cháy nổ và hỏa hoạn. Tính ra tôi là một trong số những người xui xẻo gặp nạn, và cũng là một trong số những người may mắn sống sót.
Một tuần qua, tổng số người chết tại chỗ và bị thương quá nặng không thể cứu được và qua đời sau đó đã vượt qua con số 48 người. Còn người bị trọng thương đang hôn mê và người bị thương dẫn đến tàn tật thì con số đã sấp xỉ 100.
Những con số này khiến tôi lạnh toát cả người.
Không phải vì số thương vong quá lớn, mà là ý nghĩa đằng sau của những con số này, khiến tôi cảm thấy lo sợ.