Chap 04 : Chân núi Thiên Trượng


Cũng một buổi sáng lạnh lẽo như bao buổi sáng mùa đông khác với sương mù phủ trắng bao trùm một không khí lãnh đạm lên trên vạn vật, cách rất xa những ngôi làng bé nhỏ hẻo lánh hiếm người lại qua, một vùng đất lạ lẫm âm u chưa từng được biết đến, một ngọn núi cao ngàn trượng chưa từng có người đặt chân tới hay phải nói chính xác hơn là chưa có một kẻ phàm nhân nào dám đặt chân tới. Xung quanh ba trăm dặm đầy rẫy hang ổ của đủ loại yêu quái, ma quỷ tập hợp không tài nào đếm hết, tạo nên một vùng trời ngập tràn chướng khí vô cùng khủng khiếp. Chúng không ngừng đổ xô đến đây, chém giết lẫn nhau một cách vô cùng tàng khốc để giành được quyền tấn công lên đỉnh núi kia, đỉnh núi mang tên Thiên Trượng.


Tương truyền trên núi có một cung điện do Tam Thánh Mẫu, ba người mẹ tối cao của trời, đất và nước cùng nhau xây dựng hơn một trăm năm trước, chứa rất nhiều kho báu cũng như những pho tàng bí kíp độc bá thiên hạ. Chỉ cần có được một phần mười những bảo vật trên núi cũng đủ để thống lĩnh giang sơn, làm vua chúa quyền lực một cõi. Nhưng hơn năm mươi dặm xung quanh chân núi đã được phong ấn bằng ba lớp kết giới khác nhau. Kẻ nào dám xông vào lập tức hồn phách sẽ bị thiêu thành mây khói. Mà dù cho có qua được đi chăng nữa thì cũng không tài nào toàn mạng trước những trận pháp khốc liệt bên trong. Thêm vào đó, con đường bí mật để đến được cung điện trên đỉnh núi cho đến nay vẫn là một ẩn số. Ngoài ra, trên đỉnh núi còn có rất nhiều hộ pháp hùng mạnh, đứng đầu số đó là mười hai đại giáo chủ có pháp lực rất to lớn tự xưng Hộ Thiên Thần Giáo. Hầu như không một ai biết mặt họ vì từ trước đến nay chưa kẻ nào bước vào trong mà còn sống sót trở ra. Việc xâm chiếm kho báu Thiên Trượng hoàn toàn là chuyện không tưởng.
Tuy nhiên, từ hai mươi năm trước đã bắt đầu có không ít nhóm yêu quái thâm nhập thành công vào hai hay thậm chí là ba lớp kết giới, dù tất cả đều thất bại và bỏ mạng rất tàn khốc nhưng tấm gương tiên phong đầu tiên vẫn như một tia hy vọng le lói cho những kẻ trong ma giới tranh đấu quên cả mạng sống hòng có được quyền lực tối thượng trên khắp nhân gian. Chúng càng lúc càng quyết tâm cao độ và hung hãn hơn rất nhiều. Kết giới bao bọc đỉnh Thiên Trượng dường như càng ngày càng bị suy yếu, gần đây lại rộ lên một thông tin rằng năm trong số mười hai giáo chủ của Hộ Thiên Thần Giáo đã mất tích và không còn ở trên đỉnh núi từ rất lâu. Vậy là từ đó, ma giới lại chia ra thành hai luồng hành động khác nhau, một bên vẫn kiên trì bám trụ tấn công lên đỉnh Thiên Trượng, và một bên đi khắp thế gian truy sát năm vị giáo chủ kia nhằm đánh cắp quyền năng trên người họ cũng như tra khảo họ để tìm đường lên núi.

Việc chúng có tìm được tung tích gì bên ngoài hay không thì có thể vẫn còn lâu lắm mới biết được kết quả, nhưng lúc này cách chân núi gần hai mươi lăm dặm, mười tên yêu quái tự xưng là Song Long Thập Hợp đã bước qua được kết giới thứ ba. Chúng cao hơn người bình thường đến ba mươi mấy tấc, thân hình to kềnh gồ ghề và tướng mạo vô cùng xấu xí. Chúng điên cuồng đánh đổ cây cối, sạc đường dở đất. Dù trên người đầy những vết thương bị gây nên bởi hai kết giới vòng ngoài nhưng tựa hồ chúng vẫn còn rất sung mãn và hung hăng.
Đột nhiên, một âm thanh chua chát rít lên như xé gió dội đến, hàn quang ánh lên như chớp nghe phập phập hai tiếng, hai cái đầu của hai tên đi hàng trước đã rụng lăn lốc dưới thảm cỏ. Hai thân hình to lớn đổ nhào làm rung chuyển cả mặt đất. Tám tên đi sau giương đao lên thủ thế, chúng đều đã kịp nhìn thấy thứ vừa lấy mạng đồng bọn của mình.

- Là phi lai đao ? - Một tên yêu quái lên tiếng.

Phi lai đao là một loại binh khí có hình thù như ánh trăng khuyết, lưỡi sắt bén, dài hơn bốn tấc, chém đứt tất cả mọi thứ trên đường bay với hướng bay bắt đầu từ người đã phóng ra nó đánh một vòng cung khoảng bốn năm chục bước về phía trước rồi lại quay trở lại nơi xuất phát nhanh như một cái chớp mắt.

- Kẻ nào, có ngon thì bước ra đây ! - Một tên khác gầm lên.

- Nam nhân kia, sao ngươi lại to tiếng như vậy chứ.

Tiếng nói du dương như tiếng suối chảy cất lên với vẻ dỗi hờn nũng nịu. Từ xa xa trên cành cây đại thụ, một thiếu nữ tóc bạch kim với đôi mắt xanh ngọc bích mặc trang phục tím - trắng đang phi thân xuống một cách nhẹ nhàng như bay. Thân thủ vô cùng uyển chuyển và diệu dàng như một tiên nữ giáng trần. Cả tám tên bất giác ngơ ngẩn như quên hết mọi sự khi nhìn thấy dung nhan như mộng của cô gái. Nhưng bọn chúng chợt bừng tỉnh khi ngửi được mùi máu tươi của hai tên đồng bọn còn vương lại trên chiếc vòng màu bạc nơi cổ tay nàng.

- Con kia, là mày đã giết hai thằng em của tụi tao ? - Tên to cao nhất - có vẻ là thủ lĩnh - lớn giọng quát.

Cô gái khẽ cười đáp :

- Ta chẳng qua có món đồ chơi đẹp, muốn ném thử cho vui thôi, ai ngờ lỡ tay làm chết người. Thôi thì ta xin lỗi đấy, các người làm gì mà thô lỗ quá vậy.

- Con ranh to gan ! Nhưng mà thật ra nhìn kỹ thì mày cũng có khí chất lắm đó. Mau khoanh tay ngoan ngoãn về làm vợ
của tao, tao không những sẽ tha tội chết cho mà sau này khi nắm được quyền lực trong tay rồi tao sẽ phong mày làm hoàng hậu của tao luôn, có chịu không hả ? - Tên thủ lĩnh vừa nói vừa nở một nụ cười vô cùng khả ố.

- Cũng đúng - thiếu nữ đáp - nếu đỉnh Thiên Trượng dễ dàng bị các ông phá sập như vậy thì chắc tôi chỉ còn nước theo các ông về làm hoàng hậu thôi. Khi đó bổn Giáo Chủ đây sẽ trở thành một cô gái yếu đuối, biết dung thân nơi đâu được nữa. Thật đáng buồn.

Cả bọn nghe cô gái nói ba chữ bổn giáo chủ sắc mặt bỗng trở nên kinh hãi. Nàng ta tiếp lời :

- Trông các ông cũng chỉ là một đống bị thịt thôi, nhưng vào được tới đây thì cũng khá là đáng khen rồi. Tuy nhiên theo tôi thì thấy dù có cả trăm người như các ông hợp lại cũng chưa chắc đã làm nên trò trống gì. Hay vầy đi, tôi đếm tới ba, nếu các ông chịu quay mông tháo chạy như một đàn chó con thì tôi sẽ cho các ông được chết dễ coi hơn một tí.

- Mày thật ra là ai - Một tên hung tợn hỏi.

- Một - Cô gái đã bắt đầu đếm.

- Con nhỏ hỗn xược. Cóc cần biết mày là ai nữa. Hôm nay, bọn tao sẽ cho mày nếm thử sức mạnh của Rồng.

- Hai - Cô gái vẫn tiếp tục đếm.

- Song Long Thập Hợp ! Nhập thể – Tên thủ lĩnh gầm vang cả một vùng trời, hai cái xác đang nằm trên mặt đất chợt bay lơ lửng lên không trung rồi nở phình ra hóa thành hai cái đuôi rồng cực to và dài. Tám tên kia cũng lần lượt biến thân thành các bộ phận như đầu, thân, chân rồng rồi nối kết cả mười phần lại với nhau tạo ra
hai con rồng khổng lồ dài hơn mười lăm trượng, một xanh một đỏ.

- Ba - Cô gái thản nhiên đếm xong tiếng thứ ba rồi khẽ cười, ra điệu thở dài nói - tôi vốn hiền lành lắm, nhưng đời lại cứ hay đưa đẩy oan nghiệt như vậy. Là do các ông tự chuốc lấy.

Nói đoạn, nàng tung người nhảy phốc lên không trung. Hai con rồng to lớn cuộn mình há to cái miệng rộng hoác phun ra những quả cầu điện xanh đỏ hai màu. Quả cầu đi đến đâu, mọi thứ xung quanh đều bốc hơi biến mất như chưa từng tồn tại. Khi chạm đất, chúng tạo trên mặt đất những cái hố to tròn, bốc khóc nghi ngút. Tuy nhiên, những thứ đó cơ hồ không hề gây khó dễ cho người thiếu nữ, từ trên tay nàng tung ra gần chục dải lụa dài tua tủa phóng đến trước mặt hai con rồng đang lao tới. Roẹt một cái, miệng của con rồng màu đỏ đã bị những dải lụa bén ngọt của nàng chém rách đến gần nửa thân người, riêng con rồng xanh tránh được liền quật đuôi về hướng nàng để phản công. Nhanh như cắt, cô gái lượn người một vòng né đòn rồi tung một dây lụa dài vào giữa họng con rồng mới bị xé rách miệng nghe phập ba tiếng, nàng kéo mạnh tay lôi dải lụa cùng qua ba quả tim bị xỏ thành một xâu còn đang đập ra ngoài. Tuy nhiên, sau một tiếng rống vang rền như sấm đổ, thân thể bị rách của con rồng đỏ chợt phát sáng rồi lành lặn trở lại. Nó lồng lộn, hung hãn cùng con rồng xanh kia lao đến từ hai phía tạo thế gọng kìm kẹp cô gái nhỏ bé ở chính giữa. Nàng tung người, một bên dùng dải lụa xiết chặt cổ và miệng con rồng đỏ rồi ghị nó xuống đất, tay bên kia tung ra ba dải lụa sắt bén xuyên thủng chính xác ba vị trí ngay cuống họng, giữa ngực và bụng con rồng xanh. Ba trái tim từ lỗ thủng bị đẩy văng ra ngoài. Thân thể con rồng xanh còn đang chao đảo phun máu đỏ tươi thì phi lai đao hình bán nguyệt đã được phóng đến. Phi lai đao bay một vòng chớp mắt đã chém rụng đầu hai con ác long. Đoạn, cô gái chụp lại binh khí, vụt đến xoay người như một cơn lốc chém vun vút cắt hai con rồng ra làm ba khúc, hai khúc thân trên một và khúc thân dưới. Những phần bị đứt rơi rụng lộp độp sủi bọt ùng ục rồi biến trở lại thành hình hài mười tên bị thịt như cũ với hai tên mất đầu và sáu tên có lồng ngực bị khoét rỗng, tất cả đều đã chết. Riêng hai tên ở phần thân dưới còn sống vội vã nhảy phắc dậy đứng run rẩy nhìn người thiếu nữ trân trân.

- Bây giờ tôi sẽ lại đếm đến ba, các ông đã có định bỏ chạy hay chưa ?- Nàng cười

Hai gã không nói không rằng quay lưng cắm đầu chạy bán sống bán chết...

Song Long Thập Hợp là hai con rồng quỷ mang sức mạnh âm dương cực lớn. Mỗi con được tạo ra bằng cách kết hợp năm người lại với nhau thành các phần cơ thể bao gồm đầu, ngực, bụng, chân sau và đuôi. Mỗi vị trí đều có một trái tim, và con rồng chỉ chết khi cả năm trái tim đều bị đâm thủng. Khi nãy, trước khi hóa rồng, hai tên đóng vai trò là hai cái đuôi đã bị giết chết. Tuy nhiên tám tên còn lại vẫn đủ ma lực phân bổ sức mạnh để biến hai cái xác kia thành hai phần đuôi và sử dụng nó. Sau khi cô gái dùng dải lụa đâm xuyên ba quả tim qua họng của rồng đỏ, nàng đã xác định được chính xác vị trí tương tự của ba quả tim trên cơ thể rồng xanh và trực tiếp phá hủy nó ngay từ bên ngoài. Hai phần chân rồng vẫn còn quả tim nhưng chúng tự biết không còn sức chống trả nữa đành bỏ cuộc tháo chạy.

- Làm gì mà vội thế ?

Là tiếng nói lạnh băng của một người con gái khác vang lên từ phía xa, hai tên to xác ngước mắt dòm lên rồi chợt chùn chân lại khi nhìn thấy xuất hiện trước mặt họ khoảng hai mươi bước chân là một mỹ nhân nữa cũng mang màu tóc bạch kim, đôi mắt xanh ngọc bích trong trang phục tím trắng mỹ miều. Nhan sắc của nàng ta so với cô gái khi nãy quả thật là tám lạng nửa nửa cân khó bề so sánh. Chúng ngẩn ngơ nhìn ngắm nàng một cách say xưa quên cả sự sống cái chết ở sau lưng. Chợt cô gái trước mặt chúng bất ngờ biến mất trong làn khói nhẹ làm cả hai bừng tỉnh. Chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe phập phập hai tiếng, lồng ngực chúng bỗng chốc đau buốt đến ức nghẹn, hai thanh đoản đao đã đâm xuyên qua tim. Cô gái vừa đứng cách đó hai mươi bước chỉ chớp mắt đã đến sát ngay trước mặt, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm nhìn chúng. Cô gái khi nãy cũng đã tới nơi đứng cạnh bên, ngúng nguẩy nói :

- Thấy chưa, ban đầu đã bảo chạy đi, tôi sẽ cho các ông chết dễ coi hơn môt chút.
Thế mà vẫn cứ cứng đầu, phải để động tay động chân cho nhầy nhụa hết cả ra mới chịu. Tôi không có ưa làm việc gọn gàng như cô em gái nhỏ này của tôi đâu.

Một tên cố dùng hết hơi sức tàn còn sót lại, gượng hỏi với cái mồm còn hộc đầy máu:

- Tụi mày là ai ?

Cô gái cầm đoản đao giọng lạnh như tiền đáp :

- Thử Cốt Giáo Chủ, Bảo Bảo....

-...Mã Cốt Giáo Chủ, Hà My. Giờ thì các ngươi đã biết vì sao mình chết, thanh thản ra đi được rồi. - Cô gái kia tiếp lời. Nói đoạn, nàng xoay mình tung người đá bay hai tên bị thịt văng xa hơn bảy tám chín thước, cắm sầm mặt xuống đất.Thân thể chúng bắt đầu sủi bọt trắng xóa rồi dần dần tan chảy thành hai đống bùn đen.
....

- Hai chị bận rộn quá nhỉ ? Tụi em vừa đi đánh đấm cả tháng trời, chưa về đến nhà đã phải thấy thêm cảnh đánh đấm nữa rồi, thật là căng thẳng– Một giọng nam từ xa vọng đến. Bước qua làn sương trắng là hai thanh niên và một thiếu nữ mặc áo đen với mái tóc bạch kim và màu mắt ngọc bích tuyệt đẹp. Chính là Hoàng Dương, Lam Thiên và Cát Tường.


- Lần thứ hai trong ba năm trở lại đây có kẻ xâm nhập thành công qua lớp kết giới thứ ba rồi, xem ra bức tường bảo vệ đỉnh Thiên Trượng càng ngày càng suy yếu.- Hà My nói.


- Thật ra chúng ta dư sức dọn sạch lũ yêu quái đóng quân xung quanh khu này – Hoàng Dương nói - chỉ là để chúng tụ tập lại đây một phần cũng khiến cho những người phàm trần sợ hãi không dám bén mảng tới, thứ hai là bọn ma quỷ đó cũng sẽ vì tranh quyền tấn công lên núi mà lao vào chém giết lẫn nhau, dù sao so với việc để chúng lang thang khắp nơi hại dân lành vẫn còn tốt hơn nhiều. Coi như chúng ta đang tạo công ăn việc làm cho chúng.


- Với lại dẫu cho qua được hết ba vòng kết giới thì thứ duy nhất để mở cánh cổng lên cung điện chỉ có viên đá Tam Môn này.- Lam Thiên vừa nói vừa mân mê chuỗi đá màu đen huyền trên cổ - Dù là chúng ta đi nữa, nếu không có đá Tam Môn cũng không tài nào lên đỉnh Thiên Trượng chứ nói chi đến lũ ô hợp bọn chúng.


- Không nói trước được gì đâu. – Bảo Bảo lắc đầu – em đừng suy nghĩ chủ quan như thế.


Lam Thiên chợt nhớ ra điều quan trọng, y nói :


- À này Bảo Bảo, em có một tin rất thú vị đây. Mình cùng nhau quay về Hoàng Liên cung gặp chị Quỳnh Chi và anh Uy Vũ, có mặt đầy đủ em sẽ nói chi tiết cho mọi người biết.

- Phải rồi – Cát Tường nói – việc này hệ trọng, chúng ta cần khẩn trương ngay thôi.

Nói đoạn, Hoàng Dương ném chiếc chuỗi đá lên không trung, không gian nứt ra một lỗ xoáy lớn sáng rực cả một vùng trời. Cả năm người lần lượt bước vào bên trong. Đường lên đỉnh Thiên Trượng dần đóng lại ngay sau đó.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hộ Thiên Thần Giáo.