Chương 26: 26
-
Hoa Hồng Trắng
- An Tư Nguyên
- 2577 chữ
- 2022-02-04 08:23:30
Dù vậy, nói lời quay lại cũng rất cần dũng khí, cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong tình huống này ăn một bữa cơm đương nhiên là một c8ách rất hữu hiệu cần xem xét, mà khi đó bên cạnh chỉ có mình cô, cũng chỉ có thể trưng cầu ý kiến của cô, chuyện này cũng không có gì là k3ỳ lạ.
Không sai, Miêu Tiêu không cảm thấy kỳ lạ, cô chỉ thấy ghen tị.
Đúng vậy, những cô gái cô đơn lẻ bóng như cô cần được yêu thương.
Nói xong, anh hơi khom người, cầm túi giấy đặt trên bàn trà đẩy đến trước mặt cô:
Ăn đi.
Gì vậy?
Miêu Tiêu không hiểu hỏi.
Cô đóng cửa tủ quần áo, nhìn về phía anh:
Chuyện đó còn cần phải nói sao? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà một cô gái, anh không cảm thấy kỳ quái à? Dù không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho tôi chứ. Khu nhà cũ kĩ thế này lắm người nhiều miệng, nếu như có lời đàm tiếu nào truyền ra thì người chịu thiệt thòi chính là tôi đó!
Há, vậy có thể cô đã bị thiệt thòi rồi.
Xem như?
Mà này…
Anh có vẻ hơi cuống gãi đầu một cái:
Cô không tò mò buổi chiều tôi đi đâu sao?
Tôi còn tưởng đây là đồ ăn thừa của anh chứ.
…
Quả nhiên vẫn rất uất ức!
Cô nghĩ lại những lời chỉ trích, nhục mạ của người nhà nạn nhân, thậm chí họ còn đánh người. Cô nhớ đến cộng đồng mạng dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công cô, nhất thời, người người đều ra vẻ chính nghĩa…
Trong lúc cô bị ký ức nuốt chửng, cảm giác tất cả trước mắt đều không ngừng to ra, mà cô thì trở nên càng ngày càng nhỏ bé, bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Nhưng Miêu Tiêu đã quên rằng – ngày nghĩ gì thì đêm sẽ nằm mơ cái đó.
Có rất nhiều chuyện không muốn nhớ lại, khi tỉnh táo còn có ý chí áp chế, một khi ngủ rồi, trí nhớ sẽ mất khống chế tuôn ra.
Cô nằm mơ, một cơn ác mộng…
Trong giấc mơ xác chết ở khắp nơi, từng cái xác xếp chỉnh tề trước mặt cô. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối gay mũi và mùi tanh nồng đậm, cảnh tượng này giống như địa ngục trần gian, nhưng lại quá quen thuộc đối với cô.
Miêu Tiêu cũng rất ngượng ngùng, vội vàng chạy đến bên ghế sofa ôm những loại quần áo đó lên, tùy tiện nhét vào trong tủ quần áo:
Tại sao anh không nói trước một tiếng mà đã đột nhiên chạy đến đây?
Nói trước cô sẽ cho tôi đến sao?
Khang Kiều tức giận hỏi lại.
Hả?
Khang Kiều buồn cười nhìn nghiêng sang cô:
Cô cho rằng vì sao tôi biết cụ thể số phòng của nhà cô?
Thế là vừa về đến nhà, cô lập tức chạy đến bên máy tính, thử tìm cái tên Chiêm Thanh.
Cô muốn hiểu kĩ hơn chuyện mà Kỷ Ương nói đến, luôn cảm thấy chuyện này không chỉ trợ giúp hữu hiệu cho việc cô phục hồi xác chết của Chiêm Thanh, thậm chí còn có sự trợ giúp nhất định cho bệnh tình của cô.
Cảm ơn internet phát triển, rất nhanh cô đã tìm được tài khoản weibo lúc đầu công kích Chiêm Thanh, là một tài khoản VIP đăng lên. Có tất cả hai tấm ảnh, ngoại trừ tấm ảnh mà Chung Khải cho họ xem, còn có một tấm ảnh chụp chính diện Chiêm Thanh, nhìn vào bối cảnh là chụp cùng ngày. Trong tấm ảnh hình như Chiêm Thanh đang nói chuyện với đồng nghiệp, khóe miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên, cũng vì vậy mà không thể tránh khỏi bị nói –
Vì sao lại chụp ảnh? Chuẩn bị đăng lên wechat à? Nét mặt nhẹ nhõm như vậy, hoàn toàn không coi hỏa hoạn là chuyện quan trọng gì, đây chính là nhân viên cứu hỏa của chúng ta đấy.
Bình luận phía dưới weibo đã lên đến hơn năm mươi nghìn, đều là tưởng nhớ đến Chiêm Thanh, và công kích với chủ topic.
Ngủ một giấc xong thì không có chuyện gì là không giải quyết được, nếu vẫn có chuyện như thế thì ngủ thêm một giấc nữa.
Sau khi ngủ thiếp đi thì không phải suy nghĩ gì nữa, thậm chí có thể có một giấc mơ đẹp, đây chính là một phương pháp trốn tránh tốt.
Điều cô không ngờ đến chính là, phương án này dưới ngòi bút của truyền thông cuối cùng lại thành từ bỏ việc cứu viện, mà những người nhà của người gặp nạn nhìn thấy báo cáo cũng nhận định rằng cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền từ người chết mà làm tổn hại mạng người.
Buổi sáng hôm đó, có rất nhiều người nhà của người gặp nạn và truyền thông tụ tập bên ngoài lều cứu viện nơi bọn họ đang ở tạm.
Cái giá phải trả nặng nề đến mức khiến trong lòng Miêu Tiêu cảm thấy hoảng hốt.
Cô không nhìn nổi nữa, đẩy máy tính ra, đứng lên đi đến bên giường, tung chăn ra rồi cuộn người vào trong chăn.
Đôi tay này của cô…
Anh rũ mắt xuống, nhìn đôi tay tự nhiên buông xuống của cô, không kìm nổi hồi tưởng lại xúc cảm trên đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh này lưu lại trên mặt mình vào lần đầu gặp gỡ. Ký ức này không vui vẻ gì, nhưng lại khiến ánh mắt của anh trở nên dịu dàng:
Có thể vẽ ra màu sắc ấm áp và tươi đẹp nhất trên đời này.
Cô run nhẹ, cảm giác như có một dòng nước ấm rót vào tim, hâm nóng khiến đáy lòng cô ngứa ngáy:
Bác sĩ Khang, anh thay mặt cho cộng đồng mang ấm áp đến cho tôi sao?
Đúng vậy, tại sao anh biết được?
Cô nhíu chặt lông mày, tự nói một mình:
Mặc dù đã từng đưa tôi về nhà nhưng anh chưa hề đi lên, cũng không thể chờ tôi về đến phòng bật đèn rồi sau đó nhìn tầng lầu mà đưa ra kết luận được, rõ ràng mỗi lần tôi đều rất cảnh giác nhìn anh đi rồi mới lên tầng…
Nghe thấy vậy, Khang Kiều kích động cắt ngang:
Hóa ra mỗi lần cô đưa mắt tiễn tôi rời đi là để đề phòng tôi sao?
Không phải nói muốn ăn bữa ăn Pháp sao?
Hả?
Cô không dám tin bước lên phía trước, lần lượt lấy ra từng cái hộp trong túi.
Khang Kiều cắn răng trợn mắt nhìn cô:
Nhân lúc còn nóng ăn đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!
Mặc dù không đánh anh, nhưng quả thật là đầu bếp đã lao ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn lặp đi lặp lại nhấn mạnh ý nghĩa thật sự của bữa ăn Pháp là sự bài trí, cũng lặp đi lặp lại hỏi anh thật sự muốn gói lại à?
Hầy…
Không cẩn thận nói ra khỏi miệng rồi, thật xấu hổ!
Thế mà tôi còn tưởng rằng cô gia giáo tốt, có lễ độ!
Cô hơi sửng sốt, lắc đầu:
Không tò mò.
… Vậy cô cũng không muốn biết vì sao tôi ăn cơm với Kỷ Ương sao?
Cũng đoán được.
Khang Kiều cười cười, chống cằm nói:
Chỉ là tôi cảm thấy, trong cuộc sống của cô đã có rất nhiều màu sắc rồi.
Sao?
Cô khó hiểu, chớp mắt liên tục.
Tiếng khen ngợi của Miêu Tiêu truyền đến, gọi hồn anh về.
Trong nháy mắt, đột nhiên anh cảm thấy cũng không uất ức như vậy, thậm chí chân mày cong lên, giọng điệu cũng vui vẻ thêm mấy phần, khoe khoang như đứa trẻ:
Ngon đúng không, cảm thấy hương vị rất tuyệt nên muốn mang về cho cô ăn thử.
Cô cúi đầu xuống, nhẹ giọng lầm bầm:
Tôi chỉ muốn cuộc sống thêm nhiều màu sắc một chút mà thôi…
Trước đó là vì liên quan đến công việc, cơ bản cô cũng chỉ có thể mặc quần áo có sắc thái lành lạnh, trong đó màu xám đen chiếm đa số. Cuối cùng sau khi nghỉ phép thì không còn hạn chế không còn trách nhiệm, quả thật cô mang theo tâm trạng hờn dỗi, hận không thể lập tức bù đắp lại tất cả những màu sắc đã đánh mất suốt bao năm làm việc.
Anh giống như thường xuyên đến thăm nơi này vậy, dửng dưng đi vào, lại nhìn khắp xung quanh.
Hoàn cảnh nơi Miêu Tiêu ở còn bết bát hơn so với tưởng tượng của anh. Căn nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng, phòng khách thông với phòng ngủ, ở giữa không có gì ngăn cách, nhìn một cái là thấy hết.
Có thể là ai chứ? Nói ra thì đến cha mẹ cô cũng không biết bây giờ cô ở đâu, đồng nghiệp thì càng không có khả năng, bạn bè… dường như cô vốn không có bạn bè.
Mang theo tâm trạng hoang mang cô xoay người xuống giường, cẩn thận từng li từng tí tiến đến lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Miêu Tiêu hoảng sợ, đột nhiên hoàn hồn, có chút sợ hãi lại có chút mịt mờ nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đã khôi phục lại kích thước mà cô quen thuộc.
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, đồng thời càng ngày càng gấp rút.
Chuyện cơm áo đối với cô cũng thành vấn đề, vậy mà a9nh ta lại vì chuyện tình yêu trai gái mà buồn phiền, sao có thể không ghen tị chứ!
Bởi vì ghen tị nên gây trở ngại đến hạnh phúc c6ủa người khác, cuối cùng cô vẫn không thể làm được chuyện như thế, cũng chỉ có thể im lặng nuốt vào tất cả sự khó chịu, rút kinh nghiệm xư5ơng máu, sau đó cô suy ra một kết luận – cô nhất định phải nhanh chóng bình phục, vì ấm no, vì tình yêu.
Đối với Miêu Tiêu mà nói, đây mới thật sự là địa ngục trần gian…
Từ trong địa ngục này giãy giụa tỉnh lại khiến cô mồ hôi nhễ nhại, hô hấp dồn dập.
Chuyện này cũng có thể hỏi sao?
Trong tòa nhà này cô cũng không nổi tiếng như vậy.
Rất khó à?
Khang Kiều quay người đi đến ngồi xuống ghế sofa cô vừa dọn, ngước mắt nhìn cô, khẽ nói:
Chỉ nói một đặc điểm ‘ăn mặc rực rỡ nhiều màu giống cây thông Noel’, hẳn đã có không ít người nhớ đến cô rồi.
Đó là hiện trường cứu viện một chiếc thuyền lớn bị đắm, kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu rõ, qua nhiều ngày như vậy rồi, đã không có khả năng còn người sống sót, tất cả những người vớt lên đều là xác chết rồi.
Những xác chết này ngâm trong nước nhiều ngày, sưng vù không chịu nổi, khó mà phân biệt được.
Sẽ không phải là cô bị ác mộng quấn lấy vẫn chưa tỉnh chứ?
Đúng là Khang Kiều!
Nói như vậy, chẳng lẽ là anh cố ý mang những thứ này đến cho tôi?
Xem như là thế đi…
Anh lập lờ nói.
Lúc đó cũng không có thiết bị và nhân viên kịp thời phục hồi xác chết, nhưng nếu như tạm thời đặt đó mặc kệ, rất có thể sẽ dẫn đến dịch bệnh.
Thế là, Miêu Tiêu đưa ra một phương án, cô cho rằng đó cũng là biện pháp duy nhất ở thời điểm ấy – để nhà tang lễ bên cạnh cấp tốc chế tạo một số lượng lớn quan tài đặc biệt có thể chứa những xác chết này, chuyển người gặp nạn về nguyên quán trước, sau đó rồi tập hợp người phục hồi.
Ừm… nhà tôi quả thực có dạy đề phòng người khác không hề thừa…
…
Nhà cô sao có thể lộn xộn đến mức này?
Ánh mắt anh lượn quanh một vòng rồi quay lại người Miêu Tiêu, kinh hãi lên án.
Nghiêm túc mà nói, đã không thể dùng từ
lộn xộn
để hình dung, phải nói là bừa bộn khắp nơi, thậm chí đến chỗ để ngồi cũng không có.
Lưu Kỳ ngồi đối diện với anh lúc đó lại lần nữa xúc động nói một câu:
Quả nhiên làm bạn gái anh rất hạnh phúc.
Lần này cô ta nói rất thật lòng, nhưng anh lại cảm thấy rất bực mình.
Á…
Cô hơi kinh ngạc:
Là mang cho tôi sao?
Nụ cười của anh cứng đờ, hỏi lại:
Không thì thế nào?
Cô len lén liếc mắt nhìn Khang Kiều, thấy dường như anh rất tức giận, liền thử cứu vãn lại câu chuyện:
Thế rốt cuộc vì sao anh biết?
Cô… Được rồi.
Tiếp tục so đo dường như cũng không có ý nghĩa gì, nghĩ theo một góc độ khác, là một cô gái sống một mình, cô có ý thức này quả thực cũng không phải chuyện gì xấu. Anh điều chỉnh lại tâm trạng, thử đặt mình là người ở góc độ hoàn toàn khách quan để quan sát mà suy nghĩ:
Gặp một dì dưới tầng, hỏi thăm mới biết.
Trong phòng khách chất đống rất nhiều thùng giấy, phía trên còn viết các chữ
sách
,
quần áo
, chắc hẳn là những cái thùng từ lúc cô dọn nhà. Thậm chí có những thùng còn chưa từng được mở ra, phía trên đã tích một lớp bụi dày mà không phải chỉ mới có mấy ngày. Có thể thấy được không phải là cô vừa mới chuyển đến vẫn chưa kịp sắp xếp, mà có vẻ không định ở lại nơi này lâu thì đúng hơn.
Trên ghế sofa chất đống áo, quần, bít tất, còn cả nội y mà không biết rốt cuộc đã giặt chưa…
Cô thử lật vài trang ở phía trước, không ngoài dự liệu, mãi đến tối hôm qua trước khi phía chính phủ tuyên bố tin buồn về Chiêm Thanh, dưới weibo vẫn tràn đầy lời nhục mạ anh ấy.
Đúng thật là mỉa mai, khi lời đồn bị phát tán thì nghìn người chỉ trỏ, khi bác bỏ tin đồn thì không ai hỏi thăm, mãi đến khi người trong cuộc hi sinh vì nhiệm vụ mới đổi được một câu xin lỗi.
Gương mặt đập vào mắt khiến cô cảm thấy kỳ quái hơn.
Khang Kiều?
Đó là một nỗi uất ức có khổ mà không thể nói ra! Anh lại vì một người căn bản không phải bạn gái mình làm chuyện này!
Oa! Siêu ngon luôn!
Đúng vậy, tôi cảm thấy mùi vị rất ngon, muốn mang về cho bạn gái tôi ăn thử.
Anh chỉ có thể nói vậy để trấn an đầu bếp chính.
Súp nấm Truffle đen, gan ngỗng béo, tôm hùm đất, bít tết Wellington,… quả thật là bữa ăn Pháp, hơn nữa còn là một bữa ăn Pháp rất phong phú.
Cô kinh ngạc ngước mắt cảm thán:
Anh ăn món Pháp xong mà còn gói lại sao?
…
Đây là trọng điểm à!
Đầu bếp chính không lao ra ngoài đánh anh à?
Miêu Tiêu cúi đầu xuống, cố gắng không nhìn anh, như thế này mới có thể duy trì lập trường đúng đắn:
Đây là chuyện riêng của anh, không liên quan đến tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.