Chương 41: 42
-
Hoa Hồng Trắng
- An Tư Nguyên
- 1908 chữ
- 2022-02-04 08:23:59
Thoạt nhìn giống như không khác gì trước đó, nhưng dường như lại có thay đổi gì đó rất kỳ lạ.
Cô không biết nên định nghĩa sự thay đổi này n8hư thế nào, coi như đang yêu nhau sao?
Ừm.
Trang Lễ gật đầu.
Vậy tại sao bà lại nói cho anh biết? Chẳng lẽ là muốn anh đi tìm ông bà ruột của anh sao?
Anh vẫn chưa từng nói với em, thật ra anh với bà không có quan hệ máu mủ.
…
Biểu cảm của Miêu Tiêu dường như có thể dùng từ
nghẹn họng trân trối
để hình dung.
() Người bị hại do quân đội Nhật Bản cưỡng bức vào chiến tranh thế giới thứ II. Khi chiến tranh thế giới lần thứ II kết thúc, quân đội Nhật Bản thông qua nhiều thủ đoạn dụ dỗ, ép buộc cưỡng bức trưng thu nô lệ tùy quân, trong đó đại bộ phận đến từ Trung Quốc, bán đảo Triều Tiên, bản quốc Nhật Bản, người nhật sống ở Đài Loan… trong đó Úy an phụ ở bản quốc Nhật Bản được xưng là đội nữ giới dũng cảm Nhật Bản. Năm 1996 Liên Hợp Quốc mang vấn đề Úy an phụ của Nhật Bản ra, nhận định chế độ Úy an phụ là chế độ nô lệ. Tháng 7 năm 2012, ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton chỉ thị xuống dưới, tuyên bố tất cả văn kiện cấm dịch thẳng thành
Úy an phụ
theo tiếng Nhật, thay thành
Nô lệ bị cưỡng bức
, yêu cầu Nhật Bản nhìn thẳng vào tính tàn bạo của mình trong chiến tranh thế giới thứ II. Sau đó chính phủ Hàn quốc cũng cân nhắc thay đổi cách xưng hô của
Úy an phụ
. Ngày 6/12/2012, học giả lịch sử Trung Quốc cử hành họp báo đổi tên
Úy an phụ
thành
Tính nô lệ
.
…
Ông ấy không kết hôn, cũng không nhận con nuôi, chỉ có một cấp dưới cũ chăm sóc ông ấy. Một số chuyện liên quan đến ông ấy đều là anh nghe được từ chỗ con trai của người kia, nghe nói ông ấy vẫn luôn nghe ngóng tin tức của bà nội.
Vì sao đến cùng bà vẫn không nhận ông ấy vậy?
Nếu đúng là như vậy, một mình cô gặp mặt Trang Lễ như thế này, liệu anh có giận không?
Dưới 3tình huống vẫn không có cách nào xác định, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gửi cho Khang Kiều một tin nhắn wechat –
Trang Lễ đến tìm em, nói là9 muốn dẫn em đi gặp em gái anh ta một chút, hình như có liên quan đến bà nội anh ta.
Là Trang Du bất ngờ phát hiện…
Anh ta ngừng một lát rồi giải thích với Miêu Tiêu:
Trang Du là em gái của anh, chỉ sinh sau anh vài phút, sinh đôi khác trứng.
Cô im lặng gật đầu, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Là gì?
Miêu Tiêu hơi gấp:
Anh nói tiếp đi chứ.
Trang Lễ nhướng mí mắt, không chớp nhìn cô:
Không nghĩ đến sẽ gặp phải em.
Sau này, khi đất nước thái bình, ông ta công thành danh toại, áo gấm về quê, trở thành người đủ để xứng với bà. Nhưng lại đến lượt bà im lặng đứng ở đằng sau nhìn ông ta, mãi đến khi lại đưa mắt nhìn ông ta rời đi lần nữa, lần này, ông ta thật sự một đi không trở lại nữa rồi…
Miêu Tiêu không hiểu, bà vẫn luôn cất giữ những vật kia, có thể thấy bà cũng có tình cảm với người đó. Bao nhiêu người vì chiến tranh mà xa cách, từ biệt chính là cả đời, khó có thể gặp lại nhau, vì sao không thể thành người một nhà?
Ông ta… không trở về nữa sao?
Mũi Miêu Tiêu hơi cay cay.
Cô cho rằng chiến tranh cách mình rất xa, cho đến giờ phút này mới phát hiện, hóa ra mới chỉ ba đời, chưa đến trăm năm.
À mà, vừa rồi anh nói ‘vì bà’ là có ý gì?
Miêu Tiêu vốn chỉ muốn chuyển đề tài, không ngờ sau khi im lặng một lát, Trang Lễ lại ném ra một quả bom hạng nặng…
Trang Lễ bất đắc dĩ lắc đầu:
Ông ấy mất rồi.
Ừm…
Không ngoài dự đoán. Người đó chắc cũng tầm tuổi bà nội? Bà nội cũng đã cao tuổi rồi, có thể kiên trì lâu như vậy có lẽ cũng bởi vì Trang Lễ và ba anh ta đều học y.
… Hả?
Liên quan gì đến cô?
Lúc ấy vẫn luôn không chấp nhận em không phải vì không thích, chỉ là anh không tin tình yêu nơi đất khách quê người, cũng không muốn để em lỡ dở.
Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, chỉ nghĩ ra được một khả năng:
Bà anh kết hôn rồi sao?
Cả đời bà không lấy chồng.
Nhưng bà cũng không muốn để nhiều người biết, thậm chí bao gồm cả ba anh.
Ý anh là…
Miêu Tiêu ngẫm nghĩ, thăm dò hỏi:
Ba anh không biết là mình được nhận nuôi sao?
Rốt cuộc đây là để ý hay không để ý?
Sao vậy?
Trang Lễ hơi lo lắng quét mắt nhìn về phía cô.
Một câu trần thuật rất bình thường, nhìn cũng rất bìn6h tĩnh, nhưng sau khi ấn nút gửi đi, tâm trạng của cô lại cực kỳ thấp thỏm.
Cũng may, Khang Kiều không khiến cô phải chờ quá lâu, dường như5 trả lời ngay lúc đó -
Muốn uống chocolate nóng không?
Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì chứ? Vấn đề ngăn cách bọn họ căn bản không phải ở chỗ bao lâu anh ta mới tiếp nhận cô, cũng không phải ở chỗ anh ta có theo cô về nước hay không. Tình huống quá phức tạp, mà bây giờ rõ ràng không phải là lúc nói những chuyện này.
Thế là, cô quay lại đề tài:
Vậy anh đi tìm ông ta sao?
Vì vậy… Mấy người Trang Lễ là theo họ của người học nghề kia sao…
Cũng vào ngày đó, ông Trang nhìn thấy những học sinh kia vì nhiệt huyết với ruộng đất mà rơi vào cảnh bấp bênh nguy hiểm mà bất lực, ông ta có ý muốn tòng quân. Mới đầu chỉ vì muốn xứng với bà, về sau ông ta thật sự đầu quân, ông ta nói ông ta muốn bảo vệ những học sinh này, họ là hi vọng của dân tộc trong tương lai… Ông ta nhờ sư phụ mang những quần áo và nhật ký ghi lại tâm sự của mình cho bà, trang nhật ký cuối cùng ông ta viết là… nguyện có thể trùng phùng khi đất nước thái bình…
Ngay khi Miêu Tiêu giật mình lo lắng không biết phải nói tiếp như thế nào, Trang Lễ tiếp tục nói:
Ba anh là do bà nhận nuôi.
… Chuyện quan trọng như vậy mà anh nói thật đơn giản!
Suýt nữa cô đã tự ảo tưởng ra một câu chuyện ân oán hào môn vô cùng kinh điển rồi! Đến sự chung thủy của mẹ anh ta cô cũng nghi ngờ luôn!
Đây mới là nguyên nhân thật sự mà bà nội không muốn đề cập đến, ngay cả Trang Lễ là người ngoài cuộc nói ra cũng không được tự nhiên…
Phần sau cuốn nhật ký là bà nội viết, anh…
Anh ta liếm liếm môi, đè nén tâm trạng phức tạp, cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe bình tĩnh một chút:
Lần đầu tiên anh nhìn thấy từ ‘Úy an phụ’, là ở trong quyển nhật ký đó.
… Vậy là ông Trang kết hôn?
Còn tưởng đây là một câu chuyện cũ thâm tình trọng nghĩa, kết quả lại là người đàn ông cặn bã sao?
Không.
Trang Lễ khẽ thở dài:
Nghe nói, cả đời ông ta cũng không lập gia đình.
Nghe nói?
Miêu Tiêu nhíu mày lại, nói vậy chắc hẳn không phải là anh ta nghe bà nói, vậy chỉ có thể có một khả năng:
Anh đi tìm ông ấy?
Ừ.
Anh ta gật đầu:
Anh nhờ rất nhiều người, vất vả thăm dò được ông ta đi Đài Loan, về sau lại di dân sang Mỹ. Vì vậy, anh xin đi Mỹ làm nghiên cứu sinh, điều khiến anh không nghĩ đến chính là…
Trải qua một lúc ngắn ngủi chết lặng, trong đầu cô cuồn cuộn một đống câu hỏi.
Không có quan hệ máu mủ là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta là con riêng, là mẹ của anh ta ngoại tình với người đàn ông khác sinh ra, vì vậy ba mẹ của anh ta mới ly hôn? Cũng chính vì vậy, tình cảm của anh ta với cô em gái kia cũng không hòa hợp, đây mới là nguyên nhân anh ta vẫn luôn không nhắc đến với cô sao?
Không có gì…
Cô khẽ lẩm bẩm một câu, cắn răng ấn nút khóa màn hình điện thoại di động, quay người thắt dây an toàn.
Thấy vậy, Trang Lễ hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
Đang nhắn wechat với ai vậy?
…
Cô không nghĩ đột nhiên Trang Lễ lại lôi chuyện này vào, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.
Không thể về nước với em không phải là vì không lo nghĩ, chỉ vì anh còn muốn tiếp tục tìm kiếm thử.
Anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Miêu Tiêu không thể hiểu được mà nháy mắt mấy cái:
Đây cũng không phải chuyện khó mở lời.
Anh ta hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nặng nề:
Trang Du phát hiện ra rất nhiều sườn xám và nhật ký ở trong rương gỗ dưới gầm giường của bà nội. Nhật ký hồi đầu không phải do bà viết, bà sinh ra trong gia đình điều kiện được coi là khá tốt, ít nhất vẫn có tiền cho bà đi học, chữ viết rất đẹp. Nhưng chữ viết trong quyển nhật ký lại xấu như gà bới, giống của đứa bé vừa mới bắt đầu tập viết, vì tò mò nên Trang Du xem thử… Chủ nhân quyển nhật ký này là người học nghề của một tiệm may, ông ta vẫn luôn thầm thích bà, ghi nhớ số đo của bà, còn may rất nhiều quần áo cho bà… Có một lần, bà với các bạn học biểu tình hành quyết rồi bị đàn áp, người kia giấu bọn họ đi. Ngày đó ông ta cuối cùng đã được nói chuyện với bà, cũng cho bà biết tên của ông ta, ông ta tên là… Trang Hải Sinh…
…
Bỗng nhiên Miêu Tiêu chấn động, giống như có vật gì bóp chặt vào tim của cô.
… Móa!
Miêu Tiêu không nhịn được mà mắng thành tiếng.
Cái quỷ gì vậy!
Tôi cũng không biết rốt cuộc phải coi anh ấy là ai nữa.
…
Người nói…
Mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng trong giọng nói vẫn có mấy phần nghẹn ngào:
Bọn họ gọi chúng tôi là ‘úy an phụ’, xưng hô khiến người khác buồn nôn, nào có ai nguyện ý hiểu chúng tôi, nào có ai để ý đến sống chết của chúng tôi? Dưới cái nhìn của bọn họ, chúng tôi chẳng qua chỉ là gia súc để phát tiết dục vọng…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.