Chương 59: 60



Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chào hỏi đi.
Thấy cô đứng đơ ra ở cửa, Hàn Lệ Hà liên tục ra hiệu cho cô.

Miêu Tiêu vội v8àng hoàn hồn, khách sáo chào hỏi mấy người họ hàng ở đó.

Dĩ nhiên, nhận lại phần lớn là những lời lạnh nhạt…

Alo? Có đang nghe không? Miêu Huy muốn nhảy lầu tự tử, phiền cô lập tức tới trường học, chúng tôi cần sự hợp tác của cô…

Cuối cùng thì Miêu Tiêu cũng tỉnh ngủ. Cô từng nghe nói vô số cách lừa đảo qua điện thoại, có bắt cóc người nhà đòi tiền chuộc, có trò người nhà xảy ra tai nạn giao thông cần tiền… Nhưng lần đầu tiên gặp phải kiểu người nhà
muốn
tự tử, quá mới mẻ độc đáo, mới mẻ tới mức nghĩ thế nào cũng không giống một chiêu mà kẻ lừa đảo có thể nghĩ ra…
Cô chợt ngồi bật dậy từ trên giường, giọng hơi run run,
Chú cảnh sát, có thể phiền chú nói lại lần nữa không?

Cuối cùng Miêu Tiêu tin chắc mình không nghe lầm. Cô không dám chậm trễ nữa, sau khi cúp máy lập tức lao xuống giường, không kịp đánh răng, không kịp rửa mặt, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi nhà.
Lúc chuẩn bị gọi xe cô mới ý thức được một chuyện, đã quá lâu cô không liên lạc với Miêu Huy, thậm chí ngay cả việc nó học trường nào cũng không rõ lắm…
Cô không chọn cách gọi điện hỏi lại chú cảnh sát vừa rồi, lúc cứu người phải tận dụng thời gian, nói không chừng cô vừa gọi điện thoại sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn thì sao? Khả năng này mặc dù không lớn, nhưng dù chỉ là khả năng rất nhỏ Miêu Tiêu cũng không dám mạo hiểm.
Mặc dù chú và ông cậu là ba con nhưng dựa vào quan hệ giữa họ, không thể nào giữ ảnh của ông cậu được.
Ở chỗ những người lớn có thể có. Bà nội là trưởng nữ, ở dưới còn một em gái và một em trai, ông cậu hai là em út. Đáng tiếc bà cô và ông cậu cả đều đã mất, những tấm ảnh được lưu giữ sợ là tất cả đều đã bị đốt theo di vật rồi.

Cũng nhờ bà nội cháu có lòng…
Thím rút ba nén hương đưa cho cô rồi nói tiếp:
Lúc bà sắp đi đã cố ý dặn dò ba cháu. Bà nói rằng sợ sau khi ông cậu hai của cháu mất đi, ngay cả một người đưa tiễn cũng không có. Bà bảo ba cháu quan tâm ông ấy hơn một chút, ít nhất cũng cho ông cậu hai cháu được ra đi đàng hoàng.


Đừng đứng tần ngần ở đây nữa, mau đi thắp hương cho ông cậu của con đi.
Ông nghiêm túc mở lời giải vây cho cô.
Miêu Tiêu rất phối hợp gật đầu, vội vàng xoay người đi về phía linh đường.
Cô không rõ rốt cuộc tại sao linh đường của ông cậu hai lại đặt ở nhà cô. Nhưng cô nhìn ra được ba mẹ vẫn rất có lòng lo liệu hậu sự cho ông cậu hai. Linh đường được đặt trong phòng sách, thậm chí ba cô còn hi sinh chiếc bàn bát tiên bằng gỗ lim ông thích nhất, bài trí rất nghiêm túc trang trọng, câu đối phúng điếu, vòng hoa đầy đủ, duy chỉ thiếu di ảnh…
Câu này khiến tài xế taxi kinh ngạc, không kìm nổi quét mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu. Miêu Tiêu đã nhận ra ánh mắt khác thường của anh ta nhưng chẳng quan tâm được nhiều thế.

Sao có thể…
Mẹ cô thật sự không dám tin, sau khi lẩm bẩm mấy câu, giọng nói bỗng chuyển hướng,
Không đúng, sao cảnh sát phải gọi điện cho con?


Con cũng không biết.
Mặc dù thật sự lo lắng nhưng không phải cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Cô đâu phải chị ruột của Miêu Huy, bình thường chắc sẽ không đến mức gọi chị họ lên chứ? Hơn nữa họ cũng đã nhiều năm không gặp, thậm chí ngay cả trường của cậu bé cô còn không biết, có thể thấy quan hệ không được gần gũi lắm.

Không thể nói5 thế được, tìm người nước ngoài cũng rất tốt, định cư luôn ở Mỹ, có thể đưa cả ba mẹ cháu sang hưởng phúc, thế chẳng phải rất tốt sao, trở về làm cái gì chứ, thật là…

Miêu Tiêu có thể nghe ra ý ghét bỏ cô trở về trong từng câu nói, nể quan hệ họ hàng, cô chỉ có thể thản nhiên lắng nghe.
May mắn là ba cô vẫn rất che chở cho con mình…

Mẹ nói cho con biết trước đã, rồi từ từ con giải thích với mẹ.


Chính là trường cấp ba ngày xưa con học…

Tiếng nói còn chưa dứt, Miêu Tiêu đã giơ tay rối rít vẫy taxi, sau khi nói địa chỉ cho tài xế, lại dặn dò,
Lái nhanh một chút.


Chú với thím đâu? Không đi cùng ba mẹ sao?


Sao có thể, đâu phải con không biết quan hệ giữa chú con và ông cậu hai con.

Nghe vậy, Miêu Tiêu mới quyết định nói sự thật,
Con vừa mới nhận được điện thoại của cảnh sát, bảo con mau tới trường của Miêu Huy, nó muốn tự tử.

Sau khi tắm xong, Miêu Tiêu chui vào phòng mình, đầu tiên là không muốn nghe mấy người họ hàng kia nói chuyện, thứ hai là…
Cô nhanh chóng lấy di động ra, gửi tin wechat cho Khang Kiều báo bình an.
Đã hơn hai giờ sáng, chắc anh ngủ rồi nên không trả lời.

Xin hỏi, cô là Miêu Tiêu phải không?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lịch sự.


Cô hơi nhếch môi, không thèm phản ứng, nhưng cũng không có sức cắt ngang.

Tôi là người của Cục Công an thành phố.



Lại là chiêu cũ.

Cô có phải là chị gái của Miêu Huy không?



Ơ, mấy tên lừa đảo bây giờ cũng biết tìm hiểu kĩ nhỉ, ngay cả em họ của cô cũng tra ra được.
Miêu Huy là em họ của cô, nhỏ hơn cô một giáp. Mặc dù chênh lệch nhiều tuổi nhưng tình cảm giữa hai người khá tốt.
Khi còn bé, cô đi đâu là Miêu Huy theo đó. Mãi cho đến khi cô đi Trường Sa học chôn cất và mai táng, họ mới dần dần liên lạc ít đi.

Nó ấy à…
Thím xua xua tay muốn nói lại thôi,
Đừng nói nữa.

Miêu Tiêu chờ đến khi ngủ thiếp đi, cô ngủ rất ngon. Ga giường vừa được thay mới, còn thơm mùi nắng. Mùi hương này có thể làm cô liên tưởng đến gia đình, giống như chim bay mỏi cánh cuối cùng cũng được trở về, rũ hết bụi đường, tháo bỏ tất cả lớp phòng bị, có cảm giác yên tâm khó nói thành lời.
Mãi cho tới hơn mười giờ sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi hiển thị là một số điện thoại lạ, không phải là quảng cáo bán hàng thì chính là lừa đảo. Nếu không phải cô đang mơ ngủ thì sẽ không bắt máy, nhưng vì đang mơ ngủ nên…

Con xảy ra chuyện gì thế? Tự nhiên đến trường học của Huy Huy làm gì?
Tiếng hỏi của mẹ cô vọng lại từ điện thoại di động.
Miêu Tiêu trầm giọng hỏi:
Mẹ và ba đi đâu thế ạ?


Tới bệnh viện xin giấy chứng nhận tử vong cho ông cậu hai con.


Sao thế ạ?


Không có gì.
Nói rồi, thím làm như không có chuyện gì chuyển đề tài,
Ôi nhìn thím này, tự nhiên kéo cháu ra nói chuyện. Cháu mau thắp hương đi, thắp hương xong đi tắm rửa qua rồi nghỉ ngơi, đã đi đường cả đêm rồi, chắc mệt lắm nhỉ?


Dạ…
Miêu Tiêu thức thời khẽ gật đầu, thấy thím không muốn nói thêm, cô cũng không hỏi nữa.

Chuyện nên làm mà, dù sao cũng là cậu của ba cháu, chỉ là…
Cuối cùng Miêu Tiêu đã hiểu vì sao linh đường của ông cậu hai lại đặt trong nhà họ, thì ra là di ngôn của bà nội. Cô không kiêng kỵ mấy chuyện này, cũng không thấy thím cần phải cố tình giải thích chuyện này cho cô. Mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng cô vẫn biết sơ qua về quan hệ giữa chú và ông cậu hai,
Chú không tới ạ?

Chú không ở đây thật ra cô lại thấy nhẹ nhàng hơn. Bởi vì người phản đối cô làm thợ trang điểm tử thi nhất trong nhà là chú, về phần nguyên nhân… cô cũng không rõ lắm.
Rõ ràng chú cũng được coi là một người lớn sáng suốt, từ trước tới giờ rất tôn trọng mong muốn của đám trẻ. Duy chỉ có chuyện này chú phản đối rất kịch liệt, nhưng dù sao cũng không phải con mình, không đánh được, không mắng được, chỉ có thể tỏ thái độ lạnh nhạt.
Đúng vậy, không có di ảnh, chỗ đặt di ảnh chỉ có một tấm bài vị.

Thật sự không tìm được ảnh của ông cậu hai cháu, đành phải đặt bài vị.
Thím cất tiếng giải thích.
Miêu Tiêu nghe tiếng nhìn sang, một lát sau, cô khẽ gật đầu.
Từ khi cô vào nghề, chú ấy có gặp cũng không thèm nói chuyện với cô.

Sao mà tới được, nếu không phải sợ ba mẹ cháu mệt mỏi quá, ông ấy còn không cho thím và Huy Huy tới cơ, nhưng không đến sao được? Không ai hiểu nổi quan hệ giữa chú của cháu và ông cậu của cháu. Chuyện đưa tiễn đoạn đường cuối cùng này, con trai con dâu thì không quan tâm, lại để cho cháu trai cháu dâu lo liệu trước sau, không biết người khác sẽ nói gì sau lưng chúng ta đây…
Vừa nói, thím vừa liếc mắt về phía mấy người họ hàng ngoài phòng khách.

Dạ…
Miêu Tiêu gật đầu cho có lệ. Theo cô thấy, hiện giờ hành động của thím cũng không khác gì
người khác
mà thím ấy nói. Nhưng dù sao cũng là bề trên, dĩ nhiên cô không thể nói thêm gì, không thể làm gì khác, chỉ cười xòa nói:
Năm nay Huy Huy sẽ thi đại học phải không ạ? Chắc chú sợ em phân tâm nên không muốn cho em tới.

Suy đi tính lại, cô bấm bụng gọi điện cho mẹ mình.
Sau khi tín hiệu được kết nối, không đợi mẹ cô lên tiếng, cô đã vội vã trách móc:
Miêu Huy học ở trường cấp ba nào hả mẹ?


Sao thế?
Mẹ cô hiển nhiên không rõ chuyện gì xảy ra, rất mông lung chẳng hiểu gì.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rất nhanh tiếp tục truyền đến giọng nói lo lắng,
Rốt cuộc cô có phải chị của Miêu Huy không vậy?


Đúng đúng đúng, tôi là chị họ của nó!
Cô vội vàng trả lời.

Thế còn không mau tới trường học! Mạng người quan trọng!


3Ơ, Miêu Tiêu đã về rồi à? Còn biết đường mà về cơ à?


Cũng không đúng, hơn năm rồi không về ấy nhỉ? Càng ngày càng đẹ9p ra, có bạn trai chưa? Khi nào kết hôn thế?


Trước kia nghe ba mẹ cháu nói cháu đi Mỹ, cháu cũng đừng mang một thằng6 rể ngoại về nhé. Người ngoại quốc không khéo léo, trao đổi rất mệt mỏi, còn khác biệt về văn hóa nữa.


Không phải con gặp điện thoại lừa đảo đấy chứ? Hồi trước có phải thịnh hành cái thủ đoạn lừa đảo ‘cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến!’ không? Nói không chừng lát nữa bọn chúng sẽ gọi lại cho con, nói thời gian cấp bách cần bao nhiêu phí cứu viện, bắt con mau chóng chuyển khoản, nếu không bọn chúng sẽ không nghĩ cách cứu người.



Nên con mới gọi điện cho mẹ.
Miêu Tiêu âm trầm, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh,
Trong tình huống này không thể không báo cho nhà chú thím được, mẹ bảo ba lập tức gọi điện thoại cho chú đi.



Ừ…
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói hơi mơ hồ của mẹ cô, chắc đang truyền đạt tình hình cho ba cô.

Miêu Tiêu vẫn không cúp máy, đợi chừng ba bốn phút, tiếng nói của mẹ cô lại vang lên, giọng nói nặng nề hơn rất nhiều,
Đã xác nhận, là thật đó. Chú của con cũng nhận được điện thoại, đang trên đường đến rồi, là phía nhà trường báo cho họ biết, lúc ấy chưa báo cảnh sát.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Hồng Trắng.