-- Kết --


Số từ: 1119
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
❀ ❀ ❀ ❀ ❀
Khi Sota bước qua cổng trường đại học, thay vì hoài niệm, trong lòng anh lại ngập tràn một cảm giác mới mẻ. Anh nghỉ chưa đầy một tháng nhưng cảnh sắc trước mắt đã thay đổi hoàn toàn so với trước.
Anh đến phòng nghiên cứu, chỉ thấy Fujimura ngồi một mình. Tuy nhiên cậu ta không nghiên cứu gì cả, trên màn hình máy tính đang hiển thị blog của một cô ca sĩ thần tượng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Fujimura quay đầu lại rồi há hốc mồm.
Ủa! Gamo hả? Khỏe hông?


À thì cũng ổn.
Sota ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Ở đây thì sao?


Hổng có gì đặc biệt cả. Rất yên tĩnh! Máy tính sao rồi? Đã bàn với ai chuyện tương lai chưa?
Giọng Fujimura có vẻ đang trêu đùa, có lẽ cậu ta muốn nói đằng nào thì vẫn chưa đưa ra được kết luận gì đúng không.

Tao đã nói chuyện rất nhiều. Đây là lần đầu tiên tao nói mấy chuyện thế này với gia đình.
Sota vừa nói vừa nhớ lại khuôn mặt của Yosuke.

Chà,
Fujimura tỏ ra ngạc nhiên.
Thế mày quyết định như thế nào?


Ừ,
Sota nói rồi cầm lấy cái bút bi ba màu trên bàn Fujimura. Thân nó màu trắng nhưng khoảng hai centimet trên phần đầu bút lại là màu đen. Chỗ đó to vừa đúng bằng lượng uranium dùng cho việc phát điện nguyên tử. Anh đã được tặng nó vài năm trước, khi đi tham quan nhà máy điện hạt nhân.

Kết luận là,
Sota nói,
tao quyết định sẽ tiếp tục.


Tiếp tục? Tiếp tục gì cơ?


Đương nhiên là nghiên cứu rồi. Cả đời này tao sẽ gắn bó với năng lượng hạt nhân.

Fujimura tròn mắt.
Mày nghiêm túc đấy à?


Ừ! Nghiêm túc đấy!


Tại sao thế? Hổng phải hồi xưa mày nói cái ngành này không có tương lai sao?


Có thể không có tương lai nhưng không phải là năng lượng hạt nhân sẽ biến mất.

Fujimura khoanh tay lại.
Có những kẻ nói là đến năm 2030 sẽ đóng cửa các nhà máy phát điện hạt nhân đấy.


Đó là dừng phụ thuộc vào điện hạt nhân chứ? Dù cho đến năm 2030 không còn phát điện hạt nhân nữa nhưng năng lượng hạt nhân không phải cứ thế là biến mất. Có lẽ việc loại bỏ các lò phát điện hạt nhân sẽ không có nhiều tiến triển. Hơn nữa có khi còn ở tình trạng bảo quản một khối lượng lớn nhiên liệu đã sử dụng tại hơn năm mươi lò phát điện hạt nhân ấy chứ.


Cái này thì…
Fujimura gật đầu,
hoàn toàn chính xác.


Nếu như chỉ là nhà cửa bình thường thì cứ để nguyên đấy, dần dà sẽ trở thành nhà hoang. Nhưng lò phát điện hạt nhân thì khác. Không phải nếu cứ để đó thì nó sẽ tự nhiên trở thành lò bỏ đi được. Dù cho nó không còn được dùng để phát điện nữa, vẫn cần phải quản lý nghiêm ngặt rồi cẩn thận thực hiện các bước vô hiệu hóa nó. Hơn nữa, trong quá trình vô hiệu hóa các lò hạt nhân, một lượng chất thải phóng xạ không lồ sẽ phát sinh. Ngay cả chỗ để xử lý lượng phóng xạ này người ta vẫn còn chưa quyết định xong. Thậm chí cũng không rõ có thể xây dựng được một nơi như thế hay không. Giả sử có thể tìm được một chỗ để chôn phóng xạ đi chăng nữa thì cũng mất vài chục ngàn năm để nồng độ phóng xạ đạt ngưỡng an toàn. Vậy nên đất nước này thực ra không thể tránh khỏi năng lượng hạt nhân được. Vì vài chục năm trước, chúng ta đã chọn cách đó.

Fujimura im lặng, vẻ buồn bã. Sota nhìn thấy thế, gượng cười rồi gãi đầu.

Xin lỗi tao múa rìu qua mắt thợ rồi.


À hổng sao đâu!… Nói thế nghĩa là mày sẽ gắn bó với năng lượng hạt nhân theo hướng đó hả Gamo?


Ừ,
Sota hếch cằm.
Kể cả sau này Nhật Bản tiếp tục sử dụng năng lượng hạt nhân thì vẫn cần phải có những cống nghệ tân tiến hơn bây giờ kể cả về mặt bảo đảm an toàn. Còn nếu như không dùng nữa thì sao? Tao nghĩ là cần phải có những công nghệ ở trình độ cao hơn cả những công nghệ dùng để phát triển. Vì chúng ta buộc phải đối mặt với những vấn đề mà từ trước đến giờ chưa một người nào trên thế giới có kinh nghiệm giải quyết.

Fujimura cau mày nói bỗng giọng trầm trầm.
Tao có thể hiểu những gì may nòi Gamo ạ. Nhưng mà như thế sẽ nghèo lắm đấy nghen. Đã bị thiên hạ ghẻ lạnh, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng khinh miệt, lại còn phải đối mặt với những vấn đề mà mấy chục năm sau chưa chắc đã giải quyết được.


Trên thế giới này vẫn có những thứ di sản tiêu cực.
Sota nói.
Nếu như chúng có thể tự nhiên biến mất thì cứ để nguyên như thế là được. Nhưng nếu không phải thế thì phải có người đứng ra gánh lấy trọng trách đúng không? Tao không ngại nhận lấy việc đó đâu.

Fujimura nhìn Sota chằm chằm rồi chậm rãi lắc đầu.
Thế này là sao? Mày đã gặp chuyện gì ở Tokyo vậy? Những suy nghĩ thật cao đẹp!


Tao đã gặp được người có những suy nghĩ cao đẹp mà. Tận hai người cơ!

Anh đứng dậy rồi tiến lại gần cửa sổ. Đúng lúc đó điện thoại của anh báo có thư điện tử đến. Anh mở ra thì thấy là thư của Akiyama Rino. Anh chưa gặp lại cô kể từ khi vụ án được giải quyết xong. Hai người đã hứa với nhau sẽ có một cuộc hẹn đúng nghĩa.
Tiêu đề của thư là ‘Tái thử thách’.
Xin chào! Bây giờ anh đang ở Osaka hả? Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi đã quyết định sẽ quay lại bể bơi. Tôi không biết mình có thể bơi được tốt nữa hay không nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao. Trước tiên là tôi muốn thông báo cho anh về quyết tâm của mình đã.



Đọc xong, Sota nhún vai. Có lẽ chuyện hẹn hò với cô bây giờ là không thể rồi.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một đám mây trắng trên bầu trời đang hé ra để lộ một mảng màu xanh tuyệt đẹp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.