Chương 19 Hội độc thân vui vẻ


Số từ: 1505
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Đã đến lúc tớ không biết sẽ có bao nhiêu cô nàng tham dự buổi họp tại nhà tớ vào tối thứ Bảy. Đúng là rất nhiều người nói là sẽ đến. Tracy nói bạn gái của Mike là Michelle cũng gạt bỏ cậu chàng để tham dự buổi họp. Đổi lại, cậu chàng được tự lái xe đến trường. Tớ thấy lòng mình day dứt – tớ không muốn trái tim non nớt của Mike bị tan vỡ, nhưng nếu Michelle đá cậu chàng vì hội, thì mối quan hệ đó cũng không đáng được níu giữ làm gì.

Con yêu, mọi chuyện ổn cả chứ?
Bố hỏi tớ ngay trước khi các thành viên đến nhà. Mẹ đi chơi một mình vì bố bị cảm lạnh.
Con không phải lo là bố sẽ chen ngang vào buổi họp của các con đâu nhé. Bố pha trà và lấy báo rồi, và bố sẽ ngồi im trong phòng thôi.


Bố à, con ổn mà. Con chỉ lo không biết tối nay sẽ có bao nhiêu người đến thôi.


Penny Lane ơi, bố mẹ tự hào về con lắm, vì vậy con đừng lo sẽ có bao nhiêu người đến. Hôm nay Marisa Klein đến khám răng, và cô bé đã kể cho bố nghe về sự bùng nổ của con và Hội Beatles tại trường rồi.


Bố à, con chỉ tổ chức Hội…


Bố biết rồi, biết rồi.
Bố giơ hai tay lên trời.
Nhưng bố vẫn tự hào về con lắm.

Chuông cửa reo và tớ chạy ra mở cửa.
Bố lên lầu đi và bố sẽ thấy khỏe khoắn hơn đấy,
tớ nói khi bố đi lên lầu.

Tối nay sẽ tha hồ mà vui đây!
Diane nói.
Tớ nhìn qua vai họ và thấy một dãy dài ô tô. Jen và Amy đưa theo Jessica Chambers và Teresa Finer. Maria Gonzales và Cyndi Alexander ngồi ngay phía sau trong xe của Maria.

Chào các cậu – các cậu vào trong đi.

Bọn tớ đi xuống cầu thang và chuông cửa lại reo – đó là Hilary Jacobs, Christine Murphy, Meg Ross và Karen Brown.
Kế sau đó là Jackie Memott và Marisa Klein cùng với hai học sinh lớp 12 tên là Erin Fitzgeral và Laura Jaworski.
Và tiếp theo là bạn gái cũ của Mike – cô nàng Michelle, Eileen Vodak và Annette Ryan – cả ba đều là học sinh lớp 10.
Chuông lại reo – đó là Morgan và Kara đi cùng với Paula Goldberg góp phần đông đúc hơn vào hội.
Tớ đi xuống tầng hầm và không tin có tới hai mươi nữ sinh trường McKinley ngồi ở đó – nữ sinh lớp 10, 11, và 12.
Ai ai cũng ngó tớ chằm chằm. Làm tớ sợ. Bọn họ đợi tớ nói gì đó. Tớ lại cứ nghĩ bọn tớ sẽ chỉ xem phim hoặc xem truyền hình và ăn bánh pizza thôi.

Được rồi, Penny ơi!
Hilary nói tướng lên và bắt đầu vỗ tay. Cả phòng nhao nhao lên. Tớ đã khởi xướng ra cái gì đây? Tớ quay người chờ đợi sẽ được nhìn thấy một nhân vật nổi tiếng nào đó bước vào phòng.

Suỵt!!! Để Penny nói nào!

Ai nói thế? Tớ không biết bọn họ mong đợi gì ở tớ nữa. Tớ há miệng cầu mong điều tốt đẹp nhất sẽ đến.

Cám ơn các bạn, cám ơn các bạn đã đến đây. Ừm, tớ hơi bất ngờ trước sự có mặt của tất cả các bạn. Tớ không biết các bạn mong chờ điều gì khi đến đây, nhưng…

Tớ nhìn Diane và Tracy cầu xin sự giúp đỡ, nhưng bọn họ chỉ mỉm cười. Tớ biết bọn họ đặt niềm tin vào tớ. Và tớ hy vọng mình cũng thế.

Tớ thực sự không biết tại sao tối nay mọi người quyết định đến đây. Tớ chỉ có thể nói lý do tớ ở đây – à ừm, trừ thực tế hiển nhiên là tớ sinh sống ở đây.
Mọi người cười rần rần trong khi tớ hít thở thật sâu.
Thật lòng mà nói, tớ mệt mỏi rồi. Mệt mỏi vì chuyện yêu đương… vì tụi con trai… vì mọi chuyện liên quan. Tớ cho rằng ở đây không có bạn nào chưa từng bị ám ảnh về việc liệu một gã con trai có gọi điện cho mình không, hay liệu chúng ta có nên kiếm bạn trai để đi dự tiệc không. Và vì áp lực phải đi dự tiệc với một gã con trai, chúng ta lại sắp xếp thời gian để đi với một người không xứng đáng với thời gian chúng ta bỏ ra.


Và rồi khi chúng ta tìm được một người đặc biệt với mình, chúng ta lại quên hết bạn bè.
Tớ cố không nhìn Diane.
Hoặc chúng ta thay đổi điều gì đó của bản thân để làm hài lòng gã trai đó thay vì làm việc mang lại cho chúng ta sự vui vẻ, hoặc làm việc mà chúng ta biết là đúng đắn.


Tại sao chúng ta lại làm vậy? Tại sao chúng ta lại quan tâm đến điều đó?

Tớ cảm thấy nỗi lo lắng lắng xuống khi nhìn thấy các cô bạn gái trong phòng đều gật đầu tán thành.

Tớ biết sẽ có người nghĩ là tớ đang bi quan – nhưng, tớ nói nghiêm túc đấy, và chúng ta hãy cùng tìm hiểu cho kỹ về tụi nam sinh trường McKinley, được không?
Tiếng cười đầy ắp căn phòng.
Không giống như tụi mình sẽ có một lô một lốc con trai tử tế để chọn lựa!

Một vài người cổ vũ,
Hay lắm! Hay lắm!


Tớ không nói là tụi mình sẽ rũ bỏ tụi con trai suốt cuộc đời. Tớ không điên đến mức đó. Nhưng tớ nghĩ là tụi mình không nên hẹn hò, tớ muốn dành hai năm còn lại tại trường McKinley để vui chơi với bạn bè. Tụi con trai sẽ phát điên lên vì điều đó.


Nếu các bạn nhìn xung quanh, các bạn sẽ thấy tối nay có một nhóm rất đông người ở đây, một đội ủng hộ hoàn hảo. Tụi mình có thể làm mọi việc nếu gắn bó với nhau. Chỉ cần tụi mình tin vào chính mình. Và tụi mình xứng đáng với niềm mong ước của bản thân. Nếu một người cần sự giúp đỡ trước khi thi, chúng ta sẵn sàng giúp đỡ người đó. Nếu một người muốn theo đuổi ước mơ, và không quan trọng người khác nghĩ giấc mơ đó thế nào
– tớ nháy mắt với Diane –
chúng ta sẽ sát cánh bên cạnh người đó.


Vì vậy, chỉ cần các thành viên đặt bản thân và bạn bè lên trước một vài gã bạn trai nào đó. Tối thứ Bảy hàng tuần, chúng ta sẽ có một buổi họp thường trực với nhau. Tụi mình cần có mặt ở đây để nhắc cho chính mình biết chúng ta đặc biệt đến thế nào.


Và điều tuyệt vời là gì nhỉ? Là chúng ta sẽ không phải chịu đựng mấy chuyện tào lao ngớ ngẩn của tụi con trai nữa!

Amy đứng lên.
Chúc mừng Penny!


Không,
tớ phản đối.
Không phải chúc mừng tớ, mà là chúc mừng chúng ta. Chúc mừng Hội những trái tim cô đơn!

Cả phòng đứng lên trong tiếng reo hò náo nhiệt. Diane đứng dậy bật bản nhạc của bốn chàng trai duy nhất được phép tham dự buổi họp: các thành viên trong ban nhạc Beatles.

Penny ơi, cậu biết không.
Diane nói với tớ trong tiếng nhạc vang vang.
Nếu tớ mà biết bị bạn trai đá có ảnh hưởng tích cực đến vậy đối với mọi người, tớ sẽ để Ryan đá tớ từ lâu rồi cơ.

Tớ cười hỉ hả. Tớ không biết liệu cảm giác lâng lâng đó xuất phát từ hội, tiếng nhạc, hay khiếu hài hước của Diane, nhưng, vì lý do nào đó, đây là điều thú vị nhất tớ từng nghe thấy.

Hai cậu đang bàn tán cái gì thế?
Tracy hỏi khi cô nàng lắc hông theo tiếng nhạc. Cô nàng huých mông vào mông tớ làm tớ suýt ngã.
Cô có biết là cô khởi xướng lên chuyện gì không hở cô Penny Lane? Tụi mình sẽ đơn thương độc mã thay đổi cấu trúc xã hội tại trường Trung học McKinley đấy. Cậu biết như vậy nghĩa là sao không?

Tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Gì cơ?

Cô nàng mỉm cười.
À, nếu tụi mình nghĩ tụi con trai là đám ngu dốt, cậu có thể đảm bảo bây giờ bọn họ sẽ tránh xa tụi mình cả dặm.

Ba bọn tớ nhìn nhau trước khi cười ồ lên.
Nếu độc thân trong hai năm còn lại tại trường mà vui thế này, tớ cũng không phiền hà gì đâu.
Advertisements
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.