Chương 4 Với tớ, đám con trai đều là số 0
-
Hội Những Trái Tim Cô Đơn
- Elizabeth Eulberg
- 963 chữ
- 2020-05-09 02:39:36
Số từ: 953
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Câu hỏi duy nhất là: Tại sao tớ lại không nghĩ đến điều này sớm hơn chứ?
Tớ biết đây là ý tưởng thiên tài. Nhưng chắc chắn sẽ vui lắm nếu cô bạn thân nhất của tớ thôi nhìn tớ như thể tớ vừa trốn khỏi trại tâm thần.
Pen này, cậu biết thừa là tớ mến cậu lắm, nhưng…
Bắt đầu nào.
Chưa đến một giờ sau khi nguồn cảm hứng của tớ ào tới, hai bọn tớ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp (với khoai tây chiên bơ để vượt qua mối tình tan vỡ) tại cửa hàng ăn tối trong xóm. Tracy uống một ngụm sữa để nuốt trôi mọi lời đả kích của tớ về các rắc rối mà đám trai trẻ gây ra cho tớ suốt nhiều năm qua. Tớ chưa đả động gì đến hội và quyết định thôi không hẹn hò nữa.
Tớ biết cậu buồn, và cậu có lý do để buồn,
Tracy nói.
Nhưng không phải tất cả bọn con trai đều là ác quỷ đâu.
Tớ tròn mắt.
Ồ, vậy sao? Tụi mình có nên xem qua danh sách các chàng trai của cậu trong hai năm gần đây không?
Tracy ngồi thụp vào ghế. Năm nào cô nàng cũng liệt kê một danh sách các chàng trai mà cô nàng muốn hẹn hò. Cô nàng thường dành nguyên một mùa hè để cân nhắc trước khi lập danh sách cho cả năm học, và mỗi chàng trai được xếp thứ tự ưu tiên dựa trên tỷ lệ ngoại hình, mức độ được hâm mộ, và vẻ điển trai.
Rõ ràng là danh sách đó gây ra nhiều đau khổ hơn nỗi đau khổ mà trái tim cô nàng xứng đáng nhận được. Tracy vẫn chưa hẹn hò với bất kỳ ai trong danh sách. Thực ra, cô nàng chưa có nổi một cậu bạn trai. Tớ cũng không hiểu tại sao. Cô nàng xinh xắn, vui tính, giỏi giang, và là một trong những người bạn trung thành và đáng tin cậy mà ai cũng muốn có. Nhưng, như thể tớ cần một ví dụ nữa cho thấy tại sao bọn con trai là đồ gớm ghiếc, không một tên con trai nào trong trường McKinley nhận thấy cô nàng có thể là một người bạn gái.
Cô ấy thật may mắn, tớ nghĩ bụng. Nhưng cô nàng lại không nghĩ vậy.
Tớ không biết cậu đang nói về vấn đề gì,
cô nàng nói.
Được rồi. Có phải cậu muốn nói cậu vẫn chưa lập danh sách mới để duyệt không?
Tracy kéo ví gần cô nàng hơn.
Hiển nhiên là cô nàng đã có một danh sách mới. Chỉ vài ngày nữa thôi bọn tớ sẽ bắt đầu năm học lớp 11.
Quỷ tha ma bắt,
cô nàng gắt gỏng.
Chắc là tớ nên vứt tờ danh sách đi vì cậu nói rằng bọn con trai đều ngu xuẩn cả đám .
Tớ cười mỉm.
Giờ tụi mình cùng đi đến đích rồi đấy. Đốt tờ danh sách đi!
Tracy rên rỉ.
Cậu mất trí rồi. Cậu nghiêm túc một giây đi có được không?
Tớ đang rất nghiêm túc.
Đến lượt Tracy tròn mắt.
Nào – không phải đàn ông nào trên thế giới cũng đều tệ bạc hết. Bố cậu thì sao nào?
Thomas Grant thì sao?
Tớ phản pháo.
Miệng Tracy há hốc.
Được rồi, thế này có vẻ hơi nhẫn tâm. Thomas nằm trong danh sách năm ngoái. Cô nàng dành trọn cả kỳ học để ve vãn cậu ta trong giờ Hóa. Cuối cùng, cậu chàng hỏi cô nàng có rảnh vào một ngày cuối tuần không. Tracy mừng phát điên… cho đến khoảng một giờ trước giờ hẹn, cậu ta gửi tin nhắn cho cô nàng và nói
có việc.
Sau đó cậu ta phớt lờ cô nàng cho đến hết học kỳ. Không lời giải thích, không lời xin lỗi, không gì hết.
Một gã trai điển hình.
Và Kevin Parker thì sao?
Tớ dồn cô nàng.
Tracy trừng trừng nhìn tớ.
Này, nào phải lỗi của tớ đâu nếu cậu ta không biết là tớ có tồn tại trên đời.
Danh sách của Tracy luôn có một cái tên đứng đầu – Kevin Parker, thiên tài bóng đá lớp trên. Thật không may, Kevin chưa bao giờ nhận thấy Tracy có sống trên đời. Khi tớ còn hẹn hò với Derek, tớ mời Kevin và bạn bè anh ấy đến nhà tớ với mục đích duy nhất là để Kevin quen với Tracy. Nhưng anh chàng không mảy may quan tâm đến cô nàng. Một trong vài lý do duy nhất khiến tớ chịu đựng Derek lâu đến vậy là vì Tracy cần một người có thể mối lái cô nàng với Kevin Parker.
Cứ nghĩ đến tờ danh sách đó và niềm vui của Tracy, tớ lại muốn lôi nó ra khỏi ví và xé rách. Bởi vì tớ biết cô nàng phải gạch tên của từng ứng viên một rồi khóc lóc thảm thương.
Tracy thở dài, và cô nàng lấy lại tinh thần.
Năm nay sẽ khác,
cô nàng thề.
Tớ không biết thế nào – nhưng tớ có cảm giác rất vui về điều đó.
Cô nàng lấy tờ danh sách ra và đăm chiêu nhìn tên các ứng viên của năm.
Liệu tớ có nghiêm túc tin Tracy sẽ thấu hiểu sự cần thiết phải ngừng hẹn hò của tớ không? Cô nàng chỉ nghĩ đến việc tiếp tục hẹn hò thôi.
Tớ đầu hàng… trong khoảnh khắc đó.
Tracy không phải là người duy nhất cảm thấy phấn chấn về năm học sắp tới.