Chương 8 Cậu đồng ý làm gì cơ?


Số từ: 3560
Dịch giả: Khánh Thủy
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm

Sáng hôm sau, khi tớ kể chuyện với Tracy, cô nàng lái xe lấn cả vào lề đường.
Pen này, tớ nói thật nhé, con nhỏ đó đang giăng bẫy đấy. Chắc chắn phải có mưu mô.


Tớ biết chứ – tớ thấy nó nói chuyện với mọi người.
Tớ cố không bật cười.

Cậu không hiểu gì cả – cậu đâu có học chung môn gì với nó. Tớ học chung với nó hai môn – trước bữa trưa. Và cả ngày hôm qua nó chỉ nói chuyện với tớ bằng cung cách chỉ đạo hoạt náo viên của nó.


Ừ, tớ không lo lắm về cuộc hẹn này. Rồi nó sẽ hủy hẹn với tớ thôi. Thế là hết chuyện.

Tớ cũng nghĩ Diane sẵn sàng đi chơi với tớ khi con nhỏ bị bọn con trai đá đít. Con nhỏ cũng giống đám con trai thôi – không đáp lại sau cuộc gọi nhỡ, tránh mặt tớ trong hành lang, rủ rỉ này nọ sau lưng tớ.
Điện thoại của Tracy đổ chuông. Cô nàng đeo tai nghe lên, trả lời điện thoại, lắng nghe trong khoảng ba giây và hét ầm lên,
GÌ CƠ?

Theo bản năng, tớ túm lấy vô lăng để giữ vững tay lái.

Cậu nói thật sao? Khi nào?
Tracy túm lấy tay tôi.
Ôi Chúa ơi!

Tớ muốn đấm cô nàng, nhưng không muốn chết ngủm củ tỏi trên đường đến trường. Tracy tiếp tục la hét và hỏi này hỏi nọ trên điện thoại. Cuối cùng, khi nói chuyện điện thoại xong, vẻ tự mãn lộ ra trên mặt cô nàng.

Cậu sẽ không tin nổi đâu,
cô nàng nói.
Ryan xù Diane rồi.


SAO CƠ?
Tớ hét toáng lên, còn Tracy nhăn mặt.
Cậu đừng có đùa. Tớ mới nhìn thấy Diane đứng ở tủ đồ của Ryan mà…

Tracy lắc đầu.
Sớm nay Jen đi tập với đội bóng chuyền, và sự việc vỡ lở. Theo như bạn ấy biết thì cậu chàng xù con nhỏ đó hồi đầu hè, trước khi con nhỏ đi nghỉ hè cơ, nhưng không ai hay biết về chuyện này vì Ryan không muốn to chuyện khi con nhỏ đi vắng, nhưng Todd lại nói tung tóe với Hilary Jacobs, và cậu thừa biết là chuyện đến tai con ranh đó thì sẽ đến đâu tiếp rồi đấy.


Không thể như thế được,
Tớ nói. Diane Monroe và Ryan Bauer hẹn hò đã bốn năm. Hai đứa tụi nó còn có ý định kết hôn, sinh hai con và có tới 50% cơ hội được sống viên mãn bên nhau suốt đời.

Thế là quá rõ! Đây là lý do khiến nó đối xử tử tế với mọi người, đúng là con nhỏ giả dối đáng ghét.
Tracy trừng trừng nhìn tớ.
Giờ thì tụi mình biết chính xác là nó cần gì rồi nhé.

Tôi ngơ ngác nhìn Tracy. Vậy Diane muốn gì chứ?

Giờ nó đang đơn độc, và nó nghĩ là nó có thể quay lại với cô bạn cũ Penny tốt bụng.

Tớ cố nghĩ về giả thuyết này. Diane xù tớ vì Ryan, Ryan xù Diane, và giờ thì cô nàng mong bọn tớ lại là bạn bè như cũ.
Tớ không nghĩ vậy đâu.

Đợi đã,
Mike cắt ngang.
Chị là bạn của Diane Monroe á?


Không, đã từng thôi.


Chu choa.
Trông Mike có vẻ bị cảm kích.
Cô này nóng bỏng lắm đấy. Chị giới thiệu cho em đươc không?


Cút ra khỏi xe!
Tracy hét lên. Mike trợn tròn mắt và nhảy vọt ra ngoài ngay khi Tracy dừng xe trong bãi đỗ.

Con nhỏ nghĩ tớ ngốc đến thế nào chứ?
Tớ hỏi.
Sau bốn năm không nói chuyện với tớ, giờ nó lại muốn tớ thế chỗ Ryan. Cám ơn nhé, nhưng tớ gặp đủ rắc rối với tụi con trai rồi. Tớ chắc chắn sẽ hủy hẹn với nó.


Sao cơ?
Đôi mắt Tracy mở to.
Không được – cậu phải đi thôi.

Tớ không tin Tracy lại nói thế. Tracy căm ghét Diane mà cô nàng lại muốn tớ đi chơi với con nhỏ đó sao?

Cậu phải moi lấy tin sốt dẻo. Phải tìm ra lý do khiến cậu ta xù thân hình ngu dốt mỏng dính của nó, sau đó đứng lên đi về. Cậu không nợ con nhỏ cái gì hết. Để một lần cho nó biết bị lợi dụng là thế nào.


Nhưng tớ…


Pen à, thôi nào. Tớ còn mong mình được đi và nghe câu chuyện buồn thê lương thấm đẫm nước mắt của nó kia. Ô la la, tớ vui biết bao vì cuối cùng Ryan cũng tỏ ra có đầu óc tí chút. Ha ha, tớ đang tự hỏi có nên cho cậu ta vào danh sách không đây.
Tracy đăm chiêu trong một giây.
Không đâu, tớ vẫn nghĩ cậu ta hợp với cậu hơn. Không phải vì hai người hẹn hò hay gì gì đâu nhé.

Tớ cảm thấy cơn đau nửa đầu đang ập tới.

Cơn đau đầu của tớ không tan biến khi tớ đến tủ đựng đồ và nhìn thấy Ryan. Tớ bận tâm quá nhiều về Diane đến nỗi tớ quên rằng tớ cũng phải đối mặt với cậu ta. Không có cách nào tránh mặt cậu ta được.
Không chỉ bởi vì tớ không biết nói gì với cậu ta, mà còn vì tớ không biết mình sẽ cảm thấy thế nào. Tớ có nên nổi cáu với cậu ta không? Hay tớ nên cảm ơn cậu ta vì cậu ta đã thêm lần nữa khẳng định sự thật là con trai chỉ lợi dụng con gái? Hay đây, cứ cho là tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tớ có cảm giác chắc chắn là lỗi của cậu ta.

Chào cậu, Bloom,
cậu ta nói khi tớ mở tủ.

Chào, có gì mới không – ý tớ không phải có gì mới không, ừm…
Tớ nhắm mắt và hy vọng cậu ta đi ra chỗ khác.
À, tớ thấy tin tức lan khắp trường chỉ trong hai mươi tư giờ,
cậu ta đáp lời.
Tớ nhìn cậu ta và không biết mình nên nói gì.

Dù sao thì,
cậu ta nói tiếp,
nghe nói tối nay cậu và Diane đi chơi với nhau.

Tớ ngây người nhìn cậu ta. Làm sao cậu ta biết nhỉ?

À, không có gì đâu. Tớ vui khi hai cậu đi chơi với nhau. Nói thật với cậu, tớ hơi lo cho Diane. Cậu biết đấy, một số người rất nham hiểm.

Tớ cố nghĩ về Tracy… hoặc về chính tớ.

Gì đấy Bauer?
Todd ló ra từ khúc quanh. Chưa bao giờ trong đời tớ lại vui đến vậy khi nhìn thấy cậu ta… ít nhất cho tới khi cậu ta đi đến vòng tay quanh vai tớ.
Tớ không nghĩ là cậu đang cô đơn đâu – tốt hơn hết là cậu nên tránh xa cô gái của tớ ra.

Dường như đây là lần đầu tiên Ryan bị truất ngôi.
Tuy nhiên Todd không nhận thấy điều này. Cậu ta nói tiếp,
Nào, sao cậu không chạy ngay đi và làm tan vỡ thêm vài ba trái tim non nớt nữa để tớ và cô bạn gái học tiếng Tây Ban Nha của tớ vào lớp nhỉ?
Khi cậu ta túm lấy cánh tay tớ và kéo tớ về phía lớp học, cậu ta lắc đầu quầy quậy.
Nói cho cậu biết nhé,
cậu ta thở dài thườn thượt,
để Bauer độc thân sẽ là rắc rối lớn đấy.

Ryan nói đúng về tốc độ di chuyển nhanh chóng của tin tức trong trường – đó là thông tin duy nhất mọi người muốn nói đến. Tớ cố không vướng vào mấy câu chuyện đó, nhưng với tư cách là thành viên duy nhất của Hội những trái tim cô đơn, tớ không thể không nhận thấy sự bất công của mọi người. Dường như không ai mảy may lo lắng về Ryan. Tất nhiên là cậu ta sẽ sớm có một cô bạn gái mới, nhưng nếu cậu ta không có bạn gái mới, dó cũng không phải là vấn đề to tát. Là lựa chọn của cậu ta thôi. Con trai là người có quyền quyết phán quyết mà.
Nhưng Diane lại được đối xử như một thứ hàng hóa bị hư hại. Một nạn nhân. Một trái tim tan vỡ, một vỏ bọc thảm thương của một con người.
Khi bọn họ nói về Ryan, bọn họ hồ hởi nói về sự tự do của cậu ta.
Nhưng khi nói về Diane, bọn họ thì thầm nho nhỏ, cứ như thể con nhỏ nên tỏ ra xấu hổ vì bị độc thân trở lại.
Như thế là không công bằng.
Tớ biết điều đó. Nhưng vẫn kỳ cục lắm khi đi chơi với Diane sau giờ tan trường. Tớ liên tục nghe thấy trong đầu vang lên một giọng nói, Lý do duy nhất khiến con nhỏ không hủy hẹn với mày là vì con nhỏ không có bạn trai.
Trên đường đi ăn tối, bọn tớ nói về gia đình, về việc học tập của chị Rita ở trường đại học, về cách sửa sang phòng bếp của mẹ con nhỏ… Khi đến chỗ ăn tối, bọn tớ nói về các môn học. Sau đó là món ăn bọn tớ gọi. Sau đó, khi dường như chỉ còn một chuyện duy nhất ngoài chuyện chia tay (của bọn tớ, của cô nàng… chỉ chọn một) là thảo luận về thời tiết, hai bọn tớ đăm đăm nhìn nhau.
Vậy là,
cuối cùng Diane cũng nói khi cô nàng gẩy gẩy đĩa salad.
Nate thế nào rồi? Cậu ấy còn nghỉ hè với gia đình cậu nữa không?

Bụng tớ thót lên.
Tớ không muốn nhắc đến chuyện đó.


À.
Diane nhìn xuống khi nhận thấy câu hỏi của mình đã bị chặn lại. Trông con nhỏ rất buồn bã khi nó di di cái dĩa khắp đĩa thức ăn.
Cuối cùng, con nhỏ lại ngẩng mặt lên.
Tớ có thể nói với cậu đôi điều không?

Tớ nhún vai.

Tớ vẫn luôn hơi ghen tị với cậu.


Cậu nhắc lại được không?
Làm sao Hoa hậu Hoàn hảo, siêu mẫu Diane Monroe tóc vàng, mắt xanh lại ghen tị với tớ được nhỉ?

Penny ạ, tớ nói thật lòng đấy – rất thật lòng. Nhìn cậu kìa! Cậu có biết tớ đã phải cố gắng thế nào để được như cậu không? Ý tớ là hãy nhìn món ăn của tớ, vì tình yêu với cacbonhydrate!
Diane ra hiệu về đĩa rau trộn với nước xốt không béo, và sau đó con nhỏ nhìn bánh sandwich nhân thịt gà tây, pho mát, nước xốt mayonnaise và khoai tây chiên của tớ.

Trước hết,
con nhỏ bắt đầu nói,
cậu có thể ăn bất cứ món gì cậu muốn và thân hình cậu vẫn tuyệt vời.

Gì cũng được.

Và cậu có phong cách tươi trẻ nhất. Tớ chọn quần áo dựa trên tạp chí. Trông tớ không khác gì mọi người. Nhưng cậu có phong cách thời trang hiện đại mà không ai theo kịp. Phong cách đó của riêng cậu.

Nói một cách khác, tớ là kẻ kỳ quái vì tớ thích đi giày thể thao hiệu All stars hơn giày cao gót.

Và cậu thừa biết là tớ không ngu. Tớ biết mọi người quý cậu hơn quý tớ nhiều lần.

Như Tracy nói, là Quỷ tha ma bắt.
Diane cựa quậy trên ghế.
Ừ, tớ chỉ muốn nói vậy với cậu thôi.


À, ờ… cám ơn.
Tớ cố nặn ra một nụ cười với con nhỏ.
Con nhỏ lại chọc chọc đĩa salad.
Cậu có còn nhớ khi bé bọn mình thường hát cho bố mẹ xem không?

Tớ gật đầu và ngạc nhiên vì Diane vẫn nhớ các buổi biểu diễn bắt chước nhóm Beatles mà bọn tớ vẫn trổ tài dưới tầng hầm.

Bố mẹ cậu gọi tầng hầm đó là gì nhỉ?

Tớ thở dài.
Cavern.
(1)
(1) Cavern club là quán bar ở thành phố Liverpool, Anh, là nơi nhóm nhạc lừng danh The Beatles gầy dựng tên tuổi

Đúng rồi! Tớ vẫn nhớ cậu thường đóng giả làm John, tớ đón làm Paul và hai con thú nhồi bông đóng giả làm Ringo và George.
Con nhỏ cười và nhoài người ra trước.
Và tụi mình cũng biểu diễn trong quán cà phê trong dịp đi nghỉ gần hồ.


Khi bọn mình đi leo thác á?

Hai mắt Diane sáng bừng lên.
Chính xác! Tụi con trai đó tên là gì nhỉ?

Tớ nhìn xuống bàn cố nhớ hai đứa con trai đã đi theo tụi tớ trong tuần đó.

Tớ chỉ nhớ là cậu đã dạy một đứa cách chơi khúc côn cầu trên không.
Cả hai bọn tớ cười ồ lên.
Penny ơi, nói thật nhé, tớ nghĩ cánh tay cậu sẽ lòi ra khỏi khuỷu tay, vì cậu xoay tay nhiều quá.
Diane bắt đầu xoay hai cánh tay điên cuồng và suýt hất đổ đồ uống của mình.
Và lúc đó xảy ra một điều bất ngờ.
Như thể bốn năm trước đã tan biến. Như thể mới hôm qua thôi, cô bạn kia giúp tớ ôm sách khi tớ phải tập tễnh chống nạng vì bị trật mắt cá chân. Hai bọn tớ bắt đầu hồi tưởng về tình bạn cũ và khoảng thời gian đã qua trước khi bọn tớ kịp nhận ra điều đó. Diane trầm ngâm nhìn tớ.
Ôi chao, Penny à, lâu quá rồi. Bọn mình đã có quãng thời gian tuyệt vời nhất bên nhau.

Tớ mỉm cười với người bạn cũ. Ngày ấy, khi học tiểu học, bọn tớ thường làm mọi việc cùng nhau, hứa hẹn với nhau những điều mà chỉ có đôi bạn thân thiết nhất mới hứa với nhau – hứa là bọn tớ sẽ học chung đại học, ở chung phòng, là phù dâu của nhau…
Diane lo lắng vỗ nhẹ lên bàn.
Tớ cũng muốn nói xin lỗi cậu.
Nước mắt trào quanh hai mắt cô nàng.
Tớ xin lỗi vì đã gạt bỏ tình bạn của tụi mình. Tớ xin lỗi vì đã cư xử không ra gì với cậu. Và trên hết, tớ xin lỗi vì sau một thời gian quá dài tớ mới hiểu ta mọi chuyện. Tớ không thể hình dung xem cậu sẽ thế nào. Nhưng khi tớ và Ryan chia tay, tớ chỉ nghĩ đến cậu.
Giọng bạn ấy vỡ òa khi nhắc đến tên cậu ấy. Nước mắt đang chảy xuống gò má bạn ấy.
Ban đầu tớ cũng thấy bình thường. Lúc đó gia đình tớ chuẩn bị đi nghỉ hè. Tớ phải học lý thuyết môn quần vợt để khiến mình bận bịu. Nhưng hai tuần trước, tớ không biết phải làm gì. Phần thực hành vẫn chưa bắt đầu. Tớ chỉ có một mình.

Diane với lấy ví và lấy khăn giấy. Cô nàng sụt sịt.
Tớ gọi cho Audrey và Pam, nhưng bọn họ hoặc là vướng kế hoạch với bạn trai, hoặc nếu đã hẹn với tớ, bọn họ hủy ngay khi Don hoặc Brian gọi. Tớ cũng xin lỗi cậu vì điều đó.

Ký ức nhiều năm trước ùa về. Đó là khoảnh khắc tớ nhận thấy tớ đnag mất người bạn thân nhất và cảm giác cô đơn, không có ai bên mình.
Diane lau nước mắt.
Phải vất vả lắm tớ mới nhận ra rằng tớ không có nổi một người bạn đích thực. Không một người bạn nào giống như cậu từng là bạn của tớ. Năm học mới đã bắt đầu, và điều đó khiến mọi việc càng tồi tệ hơn. Tớ đã quá quen với lịch trình cũ – Ryan đón tớ đi học, tớ đi đến tủ đựng đồ của cậu ấy, tớ… ừ, cậu biết rồi đấy. Cậu đã nhìn thấy rồi. Tớ làm mọi việc cho cậu ấy, nhưng bây giờ, lúc này, tớ chẳng còn gì cả.
Tiếng nức nở biến thành cơn thổn thức mạnh mẽ trong khi cô nàng cố gắng bình ổn nhịp thở.

Tớ…
Tớ cố tìm đôi lời an ủi, nhưng lại cảm thấy rất mâu thuẫn.
Diane này, cậu chờ đợi gì ở tớ chứ?

Diane ngẩng mặt lên nhìn tớ với đôi mắt đỏ quạch vì khóc.

Tớ rất tiếc về chuyện xảy ra giữa cậu và Ryan. Tớ rất tiếc. Không ai nên cảm thấy như vậy, nhất là đối với một đứa con trai. Nhưng… tớ không biết phải làm thế nào. Bởi vì tớ không thể quên sự thật là cậu đã bỏ rơi tớ. Tớ không biết mình sẽ ra sao nếu Tracy không chuyển tới thị trấn này một năm sau khi cậu bỏ tớ đi.

Diane hớp hớp lấy không khí.
Cậu nói đúng, cậu nói rất đúng. Chỉ là… tớ không biết mình là ai nữa. Bọn họ vẫn biết tớ là Diane với tư cách bạn gái của Ryan, hoặc là hoạt náo viên, hoặc là lớp trưởng. Tớ thấy mất phương hướng. Một phần trong tớ nghĩ tốt nhất là nên tiếp tục như thể không có gì thay đổi, nhưng một phần khác trong tớ lại muốn thôi không làm những việc mà mọi người kỳ vọng tớ sẽ làm. Tớ không biết thế nào…
Cô nàng lắc đầu.
Tớ không biết tớ có còn muốn làm hoạt náo viên không nữa. Thực lòng tớ cũng không thích đi cổ vũ cho lắm. Tớ cũng không biết mình thích làm gì. Tớ chỉ…

Tớ thấy hai mắt cay xè. Liệu có ai nghĩ tớ cũng có điểm chung với Diane chưa? Giống như cô nàng, tớ cũng thấy mất phương hướng.
Diane nhìn tớ với cảm giác ngạc nhiên và cảm thông lẫn lộn. Cô nàng nhanh chóng đưa khăn giấy cho tớ. Tớ kể cho Diane nghe về Nate trước khi tớ có ý thức là mình đang kể. Tớ thấy mình ngốc nghếch khi biết mình mới hẹn hò với cậu ta được vài tuần thay vì vài năm. Nhưng vì lý do nào đó, tớ biết cô nàng hiểu. Chỉ mất một khoảnh khắc để tớ hiểu rằng những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt Diane là vì Nate.

Ôi, Penny à, tớ rất tiếc cho cậu. Thật kinh khủng! Cậu tin tưởng cậu ta, còn cậu ta… Penny ơi
– cô nàng chắc chắn là tớ đang nhìn cô nàng –
cậu không làm gì sai hết.

Mặc dù đã mấy năm trôi qua nhưng tớ vẫn chưa thực sự quên Diane của ngày xưa. Diane ngày xưa luôn biết chọn từ ngữ thích hợp để nói, Diane ngày xưa luôn luôn đứng về phe tớ. Diane ngày xưa là căn cơ để bọn tớ trở thành bạn tốt của nhau.
Tớ cố gượng cười.
Ừ, tớ sẽ không bao giờ mắc sai lầm đó thêm một lần nào nữa. Tớ quyết định là sẽ không dính dáng gì đến tụi con trai nữa.
Tớ cố cười để cô nàng không nghĩ tớ có vấn đề về trí óc.
Chỉ là tớ… tớ chán ngấy đến tận cổ mấy chuyện đó rồi. Nhìn tụi mình xem, tụi mình đều khóc – khóc vì cái gì chứ? Bởi vì tụi mình đều quyết định tin tưởng một đứa con trai. Sai lầm lớn. Thật ra là tớ đã thành lập một hội nho nhỏ.


Một hội?
Diane nhoài người ra trước.
Hội gì? Ai tham gia?


Tớ, một mình tớ, và chỉ có tớ – Hội những trái tim cô đơn. Dám cá là cậu nghĩ tớ là kẻ đáng thương, phải không?

Từ phía bên kia bàn, Diane cầm tay tớ.
Không hề. Tớ nghĩ cậu đã nghĩ thông suốt, và cậu đang làm việc cậu cần làm để vượt qua chuyện đó. Nếu vài năm trước cậu nghĩ ra Hội này, cậu thử hình dung xem cậu đã tiết kiệm được bao nhiêu thời gian cho cả hai bọn mình. Nhưng… có một vấn đề.
Diane bắt đầu mỉm cười.

Gì cơ?


Một hội không thể chỉ có một thành viên được.

Tớ cười ồ,
À, tớ biết chứ, nhưng…


Thêm một thành viên nữa thì sao nhỉ?

Tớ sửng sốt nhìn cô nàng.
Gì cơ?


Penny ơi!
Diane quệt nước mắt và trông có vẻ cực kỳ vui sướng.
Cậu có nghĩ là tớ sẽ lại tiếp tục hẹn hò không? Tớ cũng không dính dáng gì đến tụi con trai nữa đâu. Tớ chỉ cần biết mình nên làm gì tiếp theo. Không phải tớ và Ryan. CHỈ TỚ THÔI.

Một đợt sóng phấn khích trào lên trong tớ.
Chính xác là tớ cũng nghĩ như thế!


Cậu phải cho tớ gia nhập hội. Tớ phải lấy lại niềm tin của cậu, và chắc chắn tớ sẽ làm được. Nhưng bây giờ, ít nhất cậu có thể cân nhắc việc tha thứ cho tớ không?

Cô nàng đưa tay ra trước mặt tớ. Tớ không hề lưỡng lự.
Bây giờ hội đã có hai bọn tớ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hội Những Trái Tim Cô Đơn.