Chương 131: Đạt điểm tối đa! các giáo viên xôn xao
-
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
- Khanh Thiển
- 1933 chữ
- 2021-12-31 05:10:16
Phần câu hỏi tự chọn của bài thi này có viết chữ.
Mặc dù không viết kín hết toàn bộ giấy thi, nhưng từng nét chữ đều rất ngay ngắn.
8Từ cách viết có thể nhận ra một chút về bất cần, nhưng tuyệt đối không phải viết bừa.
Cũng hết cách, ai bảo sau lưng người ta có đại gia chống lưng chi? Ngay đến vị trí debut cũng mua được, thì còn gì là không được.
Các diễn viên khác đã bất mãn với Lạc Tử Nguyệt từ lâu, nhưng bọn họ không dám để lộ ra mặt.
Trước đây có một nữ diễn viên, chỉ là nói động đến Lạc Tử Nguyệt một câu mà ngay hôm đó đã bị đuổi khỏi đoàn phim. Gieo nhân nào gặt quả ấy, hôm nay đến lượt Lạc Tử Nguyệt rồi.
Đang xì xầm to nhỏ cái gì đấy?
Nhà sản xuất nghiêm nghị bước tới:
Mau chóng chuẩn bị đi, sắp quay rồi.
Các diễn viên lập tức im bặt, bắt đầu chỉnh đốn lại quần áo.
Khoa vật lý của Đại học Để đô, thuộc tốp năm trường đại học trên thế giới, không hề kém cạnh với các trường đại học hàng đầu ở nước ngoài.
Đừng nói là chủ động mời vào học, cho dù học sinh có tranh giành nhau đăng ký cũng chưa chắc đã được chọn.
Tổ trưởng tổ vật lý cũng muốn biết học sinh này là ai, khổ nỗi khi chấm bài không thể biết được tên học sinh.
Tuy vậy, hội trường rất lớn, người lại đồng, trong thời gian ngắn chưa tìm được manh mối, cũng không biết đi đâu mà tìm.
Mãi cho đến khi có cấp trên xuống, tức tối khiển trách: Đần quá, đi kiểm tra camera, cải thùng để ngay sau cánh gà, chẳng lẽ không cánh mà bay đi đầu được à?
Lúc này mới có nhân viên chạy đến phòng giám sát kiểm tra camera.
Thấy cô bước ra, anh khẽ gật đầu:
Yểu Yểu, đi thôi.
Hai người vừa đi được vài bước, bên phải bỗng xảy ra một trận hỗn loạn.
Một nhân viên nào đó hét khàn cả giọng:
Trang phục múa đầu? Ai lấy mất thùng đựng trang phục múa đi đâu rồi?
Nói tôi nghe bài này do ai làm, mau mau lên!
Ba phút sau, tôi muốn toàn bộ thông tin của học sinh này!
Tổ trưởng tổ vật lý lau mồ hôi, hỏi lại.
Tin Lạc Tử Nguyệt bị đuổi đã không còn là bí mật nữa, trong một buổi sáng đã lan truyền khắp đoàn phim, khiến không ít người bàn tán.
Chắc là đụng phải thứ dữ rồi, chứ không thì làm gì bị đuổi.
Từ lâu đã không có thiện cảm với cô ta rồi, ngày nào cũng trưng cái mặt như người chết, không biết là trưng ra cho ai xem, chỉ là một nữ phụ mà bắt cả đoàn phim từ nhỏ đến lớn phải cung phụng cô ta, mặt dày như cái thớt.
Thế bên Đại học Đế độ không đưa thêm bộ đáp án nào nữa hả?
Tổ trưởng tổ vật lý nhân mày cau mặt:
Một câu hỏi thường sẽ có rất nhiều cách giải mà đúng không?
Môn toán và môn lý không giống với các môn học khác, đặc biệt là câu hỏi chứng minh, cơ bản không chỉ dừng lại ở một cách giải.
Hay là, ông tự gọi điện hỏi đi.
Chủ nhiệm giáo vụ trả lời lấy lệ:
Tôi đang ở biển, tí nữa là xuống tắm rồi, ông đừng làm phiền tôi nữa.
Tổ trưởng tổ vật lý sa mạc lời.
Ông tức tối cúp ngang điện thoại, định bụng chặn số điện thoại chủ nhiệm giáo vụ.
Hôm nay Hoành Điếm có một buổi biểu diễn, còn mời một số diễn viên khách mời trẻ tuổi đang nổi tiếng hiện nay. Không ít khán giả đều nghe danh tiếng mà đến sớm mua vé.
Doanh Tử Khâm không có mấy hứng thú với biểu diễn, cô chỉ ra sau cánh gà quan sát một chút, rồi định về lướt diễn đàn NOK xem thử có tin treo thưởng nào để nhận không.
Tám giờ tối, ngoài trời đã tối hẳn, Phó Quân Thâm đương nhiên không yên tâm để cô về một mình nên đã đứng sẵn ở ngoài đời cô.
Buổi tối.
Ánh đèn lấp lánh, người đi như mắc cửi.
Khi đến trước mặt cô gái, anh ta dừng lại:
Thần... cô Doanh, không ngờ lại gặp được cô ở đây.
Doanh Tử Khâm gật đầu:
Trùng hợp.
Không nói thêm một câu nào nữa.
Doanh Tử Khâm chống cằm xem toàn cảnh phi tử tranh đấu, vô cùng thích thú:
Phim máu chó.
Nhiếp Triều cạn lời.
Trời ơi, có người thích phim máu chó thật sao?
Được!
Nhiếp Triều vỗ đùi đen đét:
Tôi sẽ bảo hộ cho thêm hai lần mất trí nhớ, ba lần nhảy sông, bốn lần phá sản!
Nói xong, anh ta đứng dậy đi tìm nhà sản xuất.
Vậy là cách giải này đúng, đúng không?
Phí lời, quả đúng đi chứ, mẹ nó, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Hóa ra làm cách này cũng được, đừng nói nữa, một câu thôi, cho tôi thông tin của học sinh này, thế này mà không mời vào khoa vật lý của chúng tôi, thì tôi có còn là người không.
Nhìn một loạt tin nhắn, lần này tổ trưởng tổ vật lý hóa đá thật rồi.
Nhưng đề thi này còn đề cập đến thuyết tương đối, cho nên rất nhiều học sinh không giải được.
Đáp án không phải một số chuẩn xác mà là một dãy phương trình dài ngoằng. Dù có điền bừa cũng không thể đến mức đó, chứ đừng nói là một chữ cũng không sai. Tổ trưởng tổ vật lý nhìn đăm đăm vào đáp án của bài thi hồi lâu, ông gần như hóa đá. Bởi vì ông nhận thấy ông không thể hiểu được phương pháp giải mà bài này sử dụng. Lại không giống với bộ đáp án chuẩn, ông cũng không biết cho điểm như thế nào, chỉ đành gọi điện thoại cho chủ nhiệm giáo vụ.
Alô, chủ nhiệm.
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, tổ trưởng tổ vật lý hỏi ngay:
Đề thi cho lớp xuất sắc lần này do ai ra đề vậy?
Tổ trưởng tổ vật lý dừng lại khúc ngân nga, vẻ mặt dầ3n trở nên nghiêm túc. Ông ghé lại gần, chăm chú đọc. Sau đó ông phát hiện phương pháp giải bài của bài thi này, ngoại trừ hai bước đầu giống với bộ9 đáp án chuẩn, còn lại thì không giống. Trong bộ đáp án chuẩn có tổng cộng mười sáu bước giải, đáp án trên bài thi chỉ có bảy bước,
Có điều6, đáp án tính ra cuối cùng vẫn khớp với nhau.
Tổ trưởng tổ vật lý biết, bài thi này chọn đề tự chọn 3-4, là đề về cơ giới 3 và sóng điện từ5.
Bài thi đều được niêm phong nên tôi cũng không biết, đợi sau khi tổng kết điểm số, tôi sẽ báo cho anh sau.
Được được được, mọi người làm nhanh lên nhé, lúc nào tôi mua vé máy bay cũng được.
Sau khi trao đổi với vị giáo sư có hơi
khùng khùng
kia, thầy vật lý chậm rãi cho điểm tối đa xong, mới run rẩy tiếp tục chấm thi.
Tại phim trường Hoành Điếm.
Sợ nhất là bầu không khí bỗng trở nên im lặng, ngượng ngùng.
Tôi chỉ là một bệnh nhân của cô Doanh.
Thương Diệu Chi lên tiếng phá tan sự im lặng, lên tiếng giải thích:
Lần này đến nói câu cảm ơn với cô ấy.
Phó Quân Thầm hạ tay xuống, bỗng bật cười:
Vậy à?
Doanh Tử Khâm không buồn quan tâm đến họ, ngồi xem tiếp phân cảnh tranh cãi.
Anh Thương không cần câu nệ.
Phó Quân Thâm dựa lưng về phía sau:
Cô bạn nhỏ nói đúng đấy, tôi đến gặp anh diễn viên đẹp trai.
Vinh hạnh cho tôi.
Thương Diệu Chi ngước lên, chỉ về phía tay phải:
Bây giờ tôi đang quay phim bên kia, nếu như hai người có hứng thú, có thể ghé qua xem thử, giờ tôi xin phép không làm phiền nữa.
Anh ta cảm ơn thêm câu nữa rồi rời đi.
Phó Quân Thâm quay lại nhìn một cái, lạnh nhạt nói:
Không phải công ty của Nhiếp Triều.
Ý của câu này là, chúng ta không cần bận tâm.
Nhưng vừa đi thêm một bước, Doanh Tử Khâm bỗng dừng chân,
Bọn họ quay phim chiếu mạng, không phải bộ phim lớn nên không được kéo dài thời gian.
Dẫu sao Nhiếp Triều mở công ty chơi chơi thôi, bảo anh ta đầu tư vào phim lớn, anh ta lại sợ phiền phức. Hơn nữa, phim chiếu mạng dễ qua kiểm duyệt, tốc độ sản xuất cũng rất nhanh. Chỉ cần một tháng là hoàn thành một bộ.
Đại lão, cô thích coi phim gì?
Nhiếp Triều vui mừng hớn hở:
Tôi sẽ bảo bọn họ làm riêng cho cô. Kịch bản, diễn viên, thể loại đều cho cô chọn tất.
Tại nơi không xa.
Có một nam một nữ đang đi về phía này. Không biết là trông thấy gì mà người đàn ông bỗng nhiên đứng khựng lại. Người phụ nữ đi kế bên người đàn ông chau mày, nhìn theo hướng của anh ta, lạnh lùng nói:
Diệu Chi, nhìn gì thế?
Thương Diệu Chi không đáp, sải bước mau.
Nhưng cũng đành thôi, ông chỉ còn cách tìm số điện thoại để gọi cho giáo viên khoa vật lý trường Đại học Để đô.
Giáo viên ra đề lần này là một giáo sư trẻ. Dù mới chỉ ba mươi tuổi đầu, nhưng để anh ta ra thực sự quỷ quái, là kiểu đề mới nhìn qua tưởng là không khó, nhưng cầm bút lên làm thì lại không biết làm sao.
Tổ trưởng tổ vật lý gửi cách giải của đề này cho anh ta, không lâu sau, phía bên đó đã lập tức trả lời.
Công việc hơi bận bịu, từ đó đến giờ không kịp đích thân cảm ơn cô Doanh.
Thương Diệu Chi họ một tiếng, mỉm cười khe khẽ:
Đơn thuốc cô Doanh cho thật sự rất hữu hiệu, giọng nói của tôi đã hồi phục rồi.
Không có gì.
Doanh Tử Khâm lại liếc nhìn anh ta rồi nghiêng người qua một bên, giọng đều đều:
Cho anh xem này.
Phó Quân Thâm đang ngồi nghịch tóc cô, nghe thế ngẩng lên:
Hử?
Anh diễn viên đẹp trai mà anh muốn xem đó.
Lớp xuất sắc do ông dẫn dắt, nhưng có thể giảng bài, không có nghĩa là có thể ra đề.
Muốn ra đề thì trình độ phải cao hơn nữa.
Trước giờ vẫn do giáo viên của khoa vật lý trường Đại học Để đổ ra đề.
Chủ nhiệm giáo vụ bồn chồn hỏi:
Sao vậy?
Làm sao bây giờ? Xíu nữa họ phải lên biểu diễn rồi, bây giờ không thấy trang phục đầu thì biểu diễn thế nào?
Sau cánh gà không có à? Mau đi tìm nhanh lên, còn cách tiết mục tiếp theo năm phút, vẫn còn thời gian, mau tìm nhanh đi!
Tổ trưởng tổ công tác vừa ra lệnh, các nhân viên đã luôn chân luôn tay đi tìm thùng đựng trang phục.
Cặp mắt phượng khẽ lướt nhanh, ánh mắt lạnh lùng.
Phó Quân Thâm cũng dừng lại:
Yểu Yểu?
Vào đúng lúc này, phía bên kia, có tiếng nhân viên kêu lên.
Tìm thấy trên camera rồi, tìm thấy rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.