Chương 252: Đại lão lúc nào cũng thần bí, mục phu nhân mặt mày tái xanh
-
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
- Khanh Thiển
- 2054 chữ
- 2022-02-04 03:29:35
Thế nào?
Mục Duy Phong không trả lời.
Mục phu nhân cũng không vội, bà ta rót một tách trà, chậm rãi thưởng thức.
Đối với Mục Duy Phong mà nói, sức khỏe là quan trọng nhất. Nhất là khi anh ta còn có một cô em gái Mục Vũ Khê cần phải c3hăm sóc.
Nhà họ Mục bắt nguồn từ đời nhà Đường, hơn một nghìn năm nay cũng mới chỉ có hai gia chủ là nữ. Tuy Mục Vũ K9hê cũng rất ưu tú, nhưng Mục phu nhân căn bản không hề để tâm đến Mục Vũ Khê.
Một phút sau, anh ta quay lại, theo sau có hai người.
Đến rồi đấy à, ngồi đi.
Mục Hạc Khanh lườm Phó Quân Thâm một cái, dáng vẻ như rất không vui:
Lúc trước ta còn bảo Tiểu Doanh nếu có đến Để đô thì tuyệt đối đừng có đưa cả anh theo làm gì.
Không phải là đưa cháu theo.
Phó Quân Thâm kéo ghế ra, để cho cô gái ngồi xuống trước rồi anh mới ngồi:
Vừa đúng lúc cũng có chút việc, nên tiện đường qua xem xem.
Vừa mới đi được một bước, Mục Duy Phong lại gọi bà ta lại.
Mục phu nhân dừng chân, nhưng không hề quay đầu:
Sao, nghĩ kỹ rồi?
Bộ ấm chén này thím năm đã dùng qua rồi, cháu không dùng nữa.
Mục Duy Phong đổi một tờ giấy tuyên khác, giọng điệu ôn hòa:
Mời thím nằm đem đi cho.
Mục phu nhân quay phắt đầu lại, vô cùng tức giận.
Bà ta quay trở lại, cầm bộ ấm chén trên bàn đá lên, bước chân vội vã rời đi.
Trại huấn luyện ISC.
Mục Hạc Khanh giả bộ không nhìn thấy, tự xem như tầm quan trọng của bản thân vẫn cao hơn đống đồ ăn vặt.
Ông nói:
Cháu biết đấy, tuy cháu đã trị khỏi bệnh cho ông rồi, nhưng dù sao thì tuổi tác ông cũng đã cao, có rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm.
Không phải là ông lực bất tòng tâm.
Phó Quân Thâm vén tay áo lên, để lộ một nửa bắp tay, bắt đầu đun trà:
Ông muốn một mình ra ngoài chơi thì có.
Ranh con.
Mục Hạc Khanh tức lộn ruột:
Ta nói cho mi biết nhé, miệng lưỡi điêu ngoa như mi thì không cưới nổi vợ đầu con ạ, ế chỏng gọng cả đời cho xem!
Bây giờ xem ra, hồi đó đi hỏi đúng là thừa. Rèm mi của Phó Quân Thâm khẽ động, bỏ bốn gam lá trà vào trong bình, dáng vẻ nhàn nhà:
Trùng hợp ghế, cháu cũng đang có ý đấy.
Được, ta nhớ giùm mi.
Mục Hạc Khanh tức đến bật cười:
Sau này mi mà kết hôn thì ta sẽ nói chuyện này ra, đảm bảo mi không cưới nổi vợ.
Nói rồi, ông nhận lấy một tập tài liệu từ tay Mục Thừa, đẩy đến trước mặt cô gái:
Nhà họ Mục muốn chọn ra một người thừa kế, đây là nội dung sát hạch mà ông định ra.
Cuối tháng chín là vòng thi sát hạch đầu tiên, ông muốn mời Tiểu Doanh đến xem giúp ông xem ai phù hợp.
Chuyện này?
Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi chững lại:
Xin lỗi, Mục lão, cháu không có ý định nhúng tay vào chuyện của nhà họ Mục, chắc phải từ chối ông rồi.
Anh ta giơ tay lên lau mồ hôi.
Dám nói năng như thế với Mục Hạc Khanh, ngoài Doanh tiểu thư ra, thì anh ta lại được gặp thêm một người.
Thực ra Mục Thừa có chút mơ hồ về quan hệ giữa Mục Hạc Khanh và Phó Quân Thâm, mà càng mơ hồ hơn về việc Phó Quân Thâm đang làm gì ở Để đô.
Hai giờ chiều, Mục Hạc Khanh đã ngồi trong một quán trà ở trung tâm Đế đô.
Nửa cuối của thế kỷ 20 đã không còn chiến tranh, Mục Hạc Khanh rút về cũng đã lâu, hiện giờ người từng biết tới khuôn mặt thật của ông, ngoại trừ những người bạn già đồng trang lứa và người thuộc vị trí cao cấp của những gia tộc lớn thì căn bản không còn mấy ai.
Theo bà ta thấy, sau này kiểu gì Mục Vũ6 Khê cũng phải đi lấy chồng. Đi lấy chồng rồi thì giỏi lắm chỉ có thể làm một bà nội trợ giống như bà ta mà thôi. Nhưng đã nă5m phút trôi qua mà Mục phu nhân vẫn không nhận được câu trả lời của Mục Duy Phong.
Bà ta không kiên nhẫn được nữa, đặt mạnh cốc trà xuống bàn:
Duy Phong, không phải là cháu vẫn còn đang cân nhắc đấy chứ?
Cháu có cân nhắc đâu.
Mục Duy Phong viết xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống, lúc này mới điềm đạm lên tiếng:
Cháu không đồng ý.
Không đồng ý?
Mục phu nhân hơi kinh ngạc, sắc mặt cũng sa sầm xuống theo:
Cháu muốn cạnh tranh vị trí người thừa kế chẳng phải chỉ là vì muốn đến nhà họ Mộng khám bệnh hay sao? Vì sao lại không đồng ý?
Cho nên ông cũng không cần ngụy trang che chắn, mà rất hào sảng ngồi ở bên ngoài. Những khách hàng khác ở trong quán nhìn thấy một cụ già với tinh thần minh mẫn và khi thể phi phàm, nhưng cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, chứ không để ý quá nhiều.
Mục Thừa ở ngay bên cạnh, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
Lão gia đến sớm quá rồi, Doanh tiểu thư nói ba giờ cô ấy mới qua.
Có gì đâu.
Mục Hạc Khanh không hề để tâm, rót một cốc trà:
Uống thêm tí trà cũng tốt mà.
Được rồi.
Mục Hạc Khanh khẽ hừ một tiếng:
Trước đây cũng có thấy ít việc bao giờ đâu, mà chẳng thấy anh đích thân tới lần nào.
Tay Phó Quân Thâm hơi khựng lại, anh nhướng mày:
Mục lão, ông thật sự không sợ đoán thọ nhỉ?
Nghe thấy vậy, Mục Hạc Khanh lại khá thản nhiên:
Chả sao, anh còn có một bản lĩnh khác đó là chọc cho người chết tức đến mức phải đội mồ sống dậy.
Mục Thừa:
...
Nhưng mà anh ta cũng chỉ là một thư ký, có những chuyện không cần thiết phải hỏi nhiều.
Đã hiểu
Phó Quân Thầm đặt tay lên thành ghế, hơi nghiêng đầu cười:
Ý của ông là, đợi mấy chục năm nữa ông thành người thiên cổ rồi, cháu sẽ đến bên cạnh mộ ông nói chuyện, như thể thì ông có thể chui từ trong quan tài ra.
Tay Mục Hạc Khanh run lên, suýt chút nữa hắt nước trà lên mặt Phó Quân Thâm.
Sau khi ăn cơm trưa xong. Đằng Vận Mộng nằm trên sô pha ợ một cái, rất thỏa mãn. Mấy giây sau, cô ấy đột nhiên giơ hai chân lên lấy đà rồi ngồi bật dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc:
Tớ nghĩ rồi, Tử Khâm, ban nãy cậu nóng vội quá, Tu Nhan là đại tiểu thư nhà họ Tu, nhà họ Tu đấy, cậu có biết không?
Biết.
Doanh Tử Khâm đang xem điện thoại:
Đại gia tộc của Để đô.
Đúng thế.
Đằng Vận Mộng thở dài:
Vừa nhìn đã biết là kiểu đại tiểu thư trong nhà có hơn trăm người hầu, chúng ta thật sự không so được.
Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu, dường như đang nghĩ chuyện gì đó:
Nhà giàu như nhà họ Tu cũng để thiên kim nhà mình gia nhập giới giải trí à?
Chuyện này thì tớ chịu, nhưng mà Tu Nhan được chiều chuộng như thế, cậu ta muốn gì mà nhà họ Tu không đáp ứng cơ chứ?
Đẳng Vận Mộng nghĩ ngợi, rồi nhún vai:
Chắc là Tu Nhan cũng chỉ muốn chơi bời thôi, nếu không tiếp tục ở trong giới giải trí được nữa, thì vẫn có thể quay về kế thừa gia sản nghìn tỷ, sinh ra đã ở vạch đích rồi.
Mục Duy Phong lại ho khan mấy tiếng, cười nói:
Người có thể chết nhưng không thể đánh mất sự kiêu ngạo, thím năm, lưng của thím cong thì đừng nghĩ người khác cũng giống như thím.
Một câu nói khiến mặt mày Mục phu nhân lập tức tái xanh.
Lồng ngực bà ta phập phồng dữ dội, bà ta cất tiếng cười lạnh:
Đã sắp chết đến nơi rồi còn kiêu ngạo cái gì, được, cháu không đồng ý, vậy để ta xem xem cháu có trụ được đến ngày sát hạch kết thúc hay không.
Mục phu nhân hoàn toàn không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, bà ta đứng dậy đi thẳng.
Ông nguýt Phó Quân Thầm một cái, rồi nhìn sang cô gái:
Tiểu Doanh, ông cũng muốn tìm cháu bàn bạc chút việc, vốn dĩ nếu cháu không đến Đế đô thì ông cũng sẽ đi thành phố Hội.
Doanh Tử Khâm chống cằm, nhìn mấy thùng đồ ăn vặt to tướng đặt bên cạnh bàn.
Cô gật đầu:
Mục lão, ông nói đi.
Nhưng ngược lại, chuyện của người khác thì về cơ bản cô đều sẽ đáp ứng hết. Ai đối xử tốt với cô thì cô sẽ đối xử lại còn tốt hơn.
Yêu Yểu, đừng tin.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm nhếch lên, giọng nói ẩn chứa ý cười:
Mục lão cũng từng nói với anh những lời y hệt như thế đấy, mà em xem giờ ông ấy đối xử với anh có ra gì không, nếu chẻ được anh ra thì chắc ông ấy chẻ lâu rồi.
Doanh Tử Khâm nhướng mày:
Thế à?
Nghe thấy cô nói vậy, Mục Hạc Khanh cũng không tức giận, chỉ nuối tiếc nói:
Nói thật lòng, nếu cháu là con gái của nhà họ Mục thì việc gì ông phải chuẩn bị thi thố cho nó khổ, cứ thế mà truyền nhà họ Mục cho cháu là được rồi.
Việc Doanh Tử Khâm từ chối cũng nằm trong dự kiến của ông.
Ông quen biết Doanh Tử Khâm lâu như vậy, biết thừa tính có trước giờ đến chuyện của mình còn lười nghĩ.
Doanh Tử Khâm thản nhiên:
Chưa chắc.
Đăng Vận Mộng không hiểu hai chữ
chưa chắc
này là có ý gì, cô ấy rất lạc quan:
Bọn mình bớt tiếp xúc với cậu ta là được rồi, dù sao thì người hâm mộ của cậu ta cũng khá điên, may là ban nãy không có người hâm mộ của cậu ta ở đây, bằng không thì chắc bọn mình bị xé tan tành rồi cũng nên.
Tu Nhan đến thì nhân số cũng đông đủ rồi.
Đằng Vận Mộng duỗi eo:
Ngày mai bọn mình bắt đầu huấn luyện, Tử Khâm, buổi chiều tớ dẫn cậu ra ngoài đi dạo một vòng.
Mục Thừa thở dài.
Theo anh ta thấy thì là do Doanh tiểu thư đã đến Để đô nên Mục Hạc Khanh vui quên trời đất. Nhưng mà Mục Hạc Khanh cũng không phải đợi lâu, mười lăm phút sau, bên ngoài quán trà có một chiếc xe đỗ lại.
Mục Thừa vội vàng đứng dậy, chạy ra nghênh đón.
Doanh Tử Khâm tắt điện thoại đi:
Buổi chiều tối có việc, buổi tối có thể ra ngoài.
Việc gì?
Có hẹn.
Đằng Vận Mộng gãi gãi đầu. Cô ấy cứ có cảm giác đại diện nhan sắc của nhóm bọn họ rất là thần bí.
Chẳng trách.
Hồi đầu năm, ông còn giới thiệu đối tượng cho thằng ranh này xem mắt. Tổng cộng sáu người, đều là thiên kim tiểu thư của Để đồ nhưng người nào người nẩy, gặp một lần xong đều cuốn gói chạy thẳng.
Ông còn ngờ nghệch bảo Mục Thừa đi hỏi thăm người ta xem đã xảy ra chuyện gì.
Thằng ranh này, mi không bật ta thì sẽ chết hả?
Mục Hạc Khanh cổ nhịn, cuối cùng cũng kìm được không giơ chân lên đạp Phó Quân Thâm:
Ít nhất Tiểu Doanh còn không chọc tức ta, còn mi nhìn lại mình xem, từ sáng đến tối có thể ra dáng con người chút được không hả?
Ông đập tay xuống bàn một cái:
Được rồi, đi qua đây với ông, ông có lời muốn nói với cháu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.