Chương 1: Bái đường


Số từ: 1799
Nguồn: bongbaybay.wordpress.com, diendanlequydon.com

A a a a a a! Cút, cút đi!

Các vị độc giả đang xem đừng hiểu lầm, tiếng kêu thê lương này không phát ra từ phòng sinh, mà là ở rạp chiếu phim. Vị tiểu thư ăn mặc thời thượng ngồi bên cạnh tôi chính là bạn cùng phòng của tôi, Lý Nghi, tiếng hét chói tai vừa rồi là của nó, bởi vì một nữ quỷ tóc rối tung bay đang đi qua đi lại trên màn hình lớn.

Nó là giả, cậu kêu cái gì mà kêu.
Tôi bịt miệng nó lại, may mà chúng tôi ngồi ở hàng cuối, nên không đến mức khiến cả rạp phim tức giận.

Cứ có cái tư tưởng như vậy, vậy thì làm sao có thể xem phim ma chứ?


Rõ ràng là cậu ép tớ đi xem.
Tôi phủ nhận.

Cái tên đang theo đuổi tớ có việc đột xuất không đi được, nên đưa vé cho tớ, cậu luôn nói lãng phí là không tốt mà, nên tớ mới rủ cậu đi.
Lý Nghi làm nũng tựa vào vai tôi. Nó cao 1m7 cúi đầu dựa vào vai đứa cao 1m65 là tôi để tìm cảm giác chim nhỏ nép mình thật là không dễ dàng.

Đúng rồi, tối qua ai gọi điện thoại cho cậu thế? Tớ thấy mặt mũi cậu trắng bệch, khi xem phim kinh dị cũng không thấy cậu có biểu tình như vậy.
Lý Nghi đột nhiên hỏi.

Là ba tớ gọi, bảo tớ về dự hôn lễ của chị họ.


Vậy sao cậu lại phản ứng như vậy, chú rể là người trong lòng cậu à?


Vớ vẩn, trí tưởng tượng của cậu thật là phong phú.


Thế là làm sao?


Có nói thì cậu cũng không hiểu được, lo mà xem phim đi, mới chết thêm hai nhân vật phụ nữa đấy.

Tôi quay mặt Lý Nghi về hướng màn hình, rất khó để giải thích được tình cảm bài xích sâu đậm của tôi với quê cũ. Nhà tôi có thể xem như là một gia tộc lớn, có tiền hay không tôi không biết, nhưng người thì có rất nhiều người, họ hàng cũng không phải quan hệ họ hàng như thông thường, mà chia thành chi chính và chi thứ. Nghĩa như tên, chi chính là nhóm người kế thừa gia nghiệp, còn chi thứ là vật hi sinh, bất hạnh thay, đại gia tôi sinh ra ở chi thứ.
Ở chi thứ lại còn là con gái, chịu chút ủy khuất hay phải xem sắc mặt người khác là chuyện bình thường, tôi cũng không để trong, không thích về nhà chủ yếu là vì, khụ khụ, bởi vì người nhà của tôi đều là người không bình thường.
Quê tôi nằm ở một vị trí hẻo lánh, mỗi lần về tôi đều phải trèo non lội suối cực khổ, lại nói thêm, trong nhà có rất nhiều chú bác trông có vẻ giàu có, sao không ai đưa bà nội vào thành phố lớn sống, cả đại gia đình chen chúc ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này làm gì chứ? Mỗi lần về tôi đều cảm thấy mình là chi thứ cũng không có gì không tốt, ít nhất không cần thừa kế một đống nhà tồi tàn rách nát này.
Người chị họ lấy thuộc chi chính, có vẻ như bà nội rất vừa lòng. Mọi người trong nhà đã đến đông đủ, còn có một nhóm người mà tôi không biết, chắc là bên nhà trai. Anh rể họ là con trai trưởng của Chu gia, Chu gia cũng là một gia tộc lớn, chính xứng chính (chi chính), trưởng nam xứng trưởng nữ, ghen tỵ nói một câu, rất là cân xứng. Lúc tôi đến là buổi chiều, hôn lễ sắp được khởi hành. Trước cửa chính mỗi sân đều treo đèn lồng đỏ, cảm giác như mình đang lạc vào xã hội phong kiến ngày xưa trong phim truyền hình.
Phụ nữ trong nhà ai ai cũng tất bật vội vàng, tôi đến chẳng khác nào chướng ngại vật nên chạy đi xem chị họ trang điểm. Trên thực tế, tôi và người chị họ này cũng chưa gặp nhau được mấy lần, từ nhỏ tôi đã theo ba mẹ ra thành phố sống, rất ít khi về, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ai là chị họ của mình, vì mỗi khi tụ tập ăn cơm ở bàn lớn, bà nội luôn ngồi ở chính giữa, còn chị họ thì ngồi bên cạnh bà.
Bây giờ chị họ đang mặc bộ trang phục tân nương màu đỏ thẫm, cách trang điểm trên mặt tuy có vẻ hơi cổ, nhưng lại làm tôn màu da, kết hợp với màu đỏ của trang phục trông rất xinh đẹp. Đã quen với bộ váy cưới màu trắng duyên dáng kiểu châu Âu, giờ lại nhìn thấy chị họ ăn mặc theo kiểu truyền thống này, tôi không rời mắt ra được, dù sao đây cũng là khoảng khắc đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ.
Giờ lành đến, chị họ ngồi trên kiệu tám người khiêng đến lễ đường, tôi đi bộ nhưng còn đến nhanh hơn. Lễ đường là chỗ tôi ghét nhất trong thôn, lúc người lớn giả thần giả quỷ đều tập trung ở đây, bây giờ mọi nơi trong lễ đường đều treo dây hồng, vải đỏ và đèn lồng đỏ, lại còn có cả một vòng nến đỏ rực, tràn ngập không khí vui mừng, làm tôi có chút hảo cảm với chỗ này hơn.
Khách khứa đã sớm chờ ở đây, hỉ kiệu của chị họ còn phải dạo quanh thôn một vòng, nên có thể sẽ tới muộn một chút. Tôi tìm một góc ngồi xuống, vì buồn chán nên lấy điện thoại ra chơi, mỗi lần về thăm nhà đều nhờ vào cái điện thoại này để vượt qua thời gian nhàm chán, người phát minh ra điện thoại di động, anh đúng là người hùng trong lòng tôi.
Tôi đang chăm chú cúi đầu chơi trò con rắn tham ăn (trò chơi snake trên điện thoại nokia) thì có một thứ gì đó chắn tầm nhìn. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một thằng nhóc trắng nõn đứng cạnh chân tôi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình di động của tôi. Thằng nhóc này tôi chưa từng gặp, chắc là bên Chu gia.

Em trai, em muốn chơi hả?
Tôi quơ quơ di động trong tay.
Thằng bé cũng không cầm điện thoại, lại nhìn thẳng vào tôi, mắt không chớp, làm tôi có chút sợ hãi, sao lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ lớp trang điểm bị nhòe sao? Bây giờ tôi mới để ý, tay thằng nhóc này cầm một con búp bê, chẳng lẽ tôi hiểu lầm, thật ra đây là một bé gái? Mắt, mũi, miệng đều rất xinh xắn, quả thật rất giống con gái. Chết rồi, tôi mới nhìn thấy mái tóc ngắn của nó đã bảo nó là em trai, vô tình làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của nó rồi.
Tôi đang định xin lỗi nó thì một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chạy tới ôm cổ đứa bé.

Tiểu tổ tông của tôi, lại chạy loạn nữa, phu nhân đang mắng tôi đấy.

Đứa bé giống như con rối, mặc cho người phụ nữ kia ôm nó bằng tư thế không thoải mái. Tôi rùng mình một cái, tôi và nơi này quả nhiên không hợp, mỗi lần về nhà đều cảm thấy không thoải mái.
Một lát sau, tân lang cùng tân nương đến, mọi người trong lễ đường đều đứng dậy. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hôn lễ kiểu truyền thống, lặn lội từ xa đến đây cũng không dễ dàng gì, tôi chen về phía trước xem bọn họ bái đường.Tân lang tuấn tú lịch sự, trước ngực có đeo một đóa hoa lớn màu đỏ thẫm, chị họ đội khăn voan đứng bên cạnh, cầm một đầu sợi dây treo bong hoa đỏ khác. Bà nội và người đứng đầu Chu gia ngồi ở trên, chứng kiến đôi tân nhân bái thiên địa và bái cao đường.
Hôn lễ kết thúc, mọi người lại nhốn nháo ra khỏi lễ đường đi uống rượu mừng đám cưới này khiến người hai nhà đều vui vẻ náo nhiệt. Tôi đi theo ăn vài miếng cơm, nhìn bọn họ vây quanh bàn bà nội thân thiết thảo luận. Chu gia lập nghiệp dựa vào việc xem phong thủy, cho nên họ cùng với đám người nhà tôi bàn luận về thần côn bà cốt thật hòa hợp, tôi vớ lấy một cái đùi gà rồi chạy trốn.
Vừa lượn lờ trong thôn vừa gặm chân gà, lại đi đến lễ đường, vòng nến đỏ vẫn chưa tắt, các mảnh giấy vụn vẫn còn vương vãi khắp nơi, đóa hoa bái đường bị vứt xuống đất. Tôi chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chứng kiến hôn lễ cũng thấy xót xa. Lúc mình kết hôn có phải về nhà bái đường hay không, chú rể là ai, bà nội chắc sẽ không để ý đến tôi.
Tôi nhặt đóa hoa đỏ thẫm trên mặt đất lên, đây là sự ràng buộc thần thánh giữa tân lang cùng tân nương, sao có thể tùy tiện vứt xuống đất. Nhớ đến dáng vẻ kiều mỵ của chị họ khi mặc đồ tân nương, aiz, người ta có nền tảng tốt, tôi mặc khẳng định sẽ không được như vậy.
Tôi buộc đóa hoa ngang lưng, ảo tưởng mình đang mặc hỉ phục, giống như lúc nhỏ tôi thích chơi trò đóng giả làm cô dâu, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, tôi chơi rất vui. Ánh nến nhoáng lên một cái, làm tôi sợ muốn nhảy lên, nhanh chóng nhìn xung quanh, may mà không có ai tới, nếu không thì sẽ dọa người ta chạy mất.
Trong lòng có chút chột dạ, bỏ đóa hoa đỏ thẫm lên trên bàn, tôi liền nhanh chóng rời khỏi lễ đường. Đi rồi mới nhớ, vừa rồi cửa lễ đường vẫn đóng, sao ánh nến lại như bị gió thổi? Là do tôi thở sao? Nhưng tôi làm sao có thể thở nhiều như thế, chắc là tôi chưa ăn no nên hoa mắt, quay lại bữa tiệc ăn thêm một chút gì thôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn đầu khá nhiều điều kì quái, cô gái nào nhát gan thì có thể xem qua cũng được, 22 chương sau ngôn tình sẽ rõ ràng hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồn Anh Nơi Đâu.