Chương 103: Tiểu Thành Cuống Nhai
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1381 chữ
- 2019-09-05 02:22:05
Nguyên là Quản Phong Chỉ phát hiện Lãnh Ngưng Vũ trong lúc đánh nhau vơí Cuồng Trảm Nộ Sát sử dụng võ công chiêu thức giống của một vị tiền bối cao nhân đã biến mất nhiều năm, vì vây hỏi thử.
Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ sắc mặt có vẻ khó khăn đáp :
Quản tiền bối, xin đừng giận vãn bối không thể hồi đáp, vi` gia sư của vãn bối cấm vãn bối đề cập đến danh hiệu của người, xin tiền bối lượng thứ .
Quản Phong Chỉ nói :
Nếu là lệnh sư không cho ngươi đề cập tới danh hiệu của người, chắc có lý do.
Ngưng lại rồi nói :
Được rồi, chúng ta không bàn cái này nữa, còn phải nói tới từng bước tới chung ta phải thế nào?
Nghe được câu nói của Quản Phong Chỉ, mọi người trầm mặc xuống.
Mọi người đều minh bạch, tuy Lâm Châu càng lúc càng gần, nhưng nguy hiễm của họ cũng càng lúc càng lớn, một cao thủ dụng độc Niên Dữ Hành cũng đủ cho mọi người đối phó, huống chi còn có tổ hợp sát thủ kinh nhân Cuồng Trảm Nộ Sát và Thiên Vương Môn trên giang hồ thế lực cường đại, nếu quả như trong Thiên Vương Tứ Đao hai người còn lại đem tin tức Hổ Phách Thần Châu tiết lộ ra, họ sẻ không phải chỉ không ngừng đối phó với mấy người này, mà là còn phải đối phó vơi’ người giang hồ vì Hổ Phách Thần Châu mà đến.
Bạch Y nói :
Do chúng ta cùng đường, không bằng chúng cùng đến Lâm Châu, nghe nói Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm xuất hiện, giang hồ cao thủ nơi này nhất định rất đông chúng ta có thể thừa dịp dẫn dụ họ cùng với giang hồ cao thủ này đấu nhau, dù sao Niên Dữ Hành và Cuồng Trãm Nộ Sát trên giang hồ cừu nhân cũng rất nhiều, đến lúc đó họ sẻ vô pháp phân thân tìm chúng ta phiền nhiểu, huống chi chúng ta đã từng đối phó qua họ, nếu như nói phân chia ra, sẻ như ý nguyện của họ .
Quản Phong Chỉ nghe xong, gật đầu nói :
Không sai, một khi chúng ta phân khai, thì lúc nào cũng có thể gặp công kích của họ nếu muốn lúc nào cũng phãi cẩn thận.
Bàn một lát, Quản Phong Chỉ nói :
Được rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy, vạn nhất có chuyện ngoài ý gì khác, chúng ta cũng lo được, chúng đều trở về nghĩ ngơi đi! Ngày mai còn phải đi.
Nói xong như muốn rời khỏi.
Vô Lại đại ca, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi đi! Người ta đều đã ở trong phòng nghĩ ngơi cả một ngày rồi, đều buồn muốn chết .
Lúc này Tuyết Nhi đột nhiên hướng tới Ngô Lai nũng nịu nói.
Thấy Bạch Vân, Lãnh Ngưng Vũ, Quản Phong Chỉ ba người cũng có ánh mắt chờ đợi, Ngô Lai hướng tới Quản Phong Chỉ nói :
Quản tiền bối, không bằng chúng ta ra ngoài xem, dù sao với tất cả đều nghĩ ngơi cũng không sai biệt lắm.
Quả thật, mọi người đều đà nghĩ ngơi hết một ngày, lúc này tinh thần đã tốt, không còn buồn ngũ.
Nghe xong, Quản Phong Chỉ nghĩ tới nghĩ lui, đáp :
Được rồi! chúng ta cùng đi ra ngoài, nói không chừng sau này không có cơ hội nửa .
Quản Phong Chỉ tuy rất lo lắng, nhưng nghĩ đến Niên Dữ Hành, Cuồng Trảm Nộ sát có thể còn chưa truy đến, quyết định đem mọi người đi ra ngoài, nếu như đợi họ tới rồi, mấy người mình sẻ khống cơ hội này nửa.
Mọi người nghe được Quản Phong Chỉ nó cùng đi, đều cao hứng đứng lên đi ra bên ngoài, hiển nhiên không có đề cao đến ý tứ của câu nói cuối cùng của lảo.
Thấy hình dáng cao hứng của mấy người trẻ tuổi, Quản Phong Chỉ cũng chỉ có thể trong lòng cười khổ, đồng thời đã vì lộ trình sau này mà lo lắng.
Thấy mọi người đi xa, Quản Phong Chỉ vội đuổi theo.
Lúc này đã là chiều, nhưng ngoài khách sạn thì đèn đóm đầy trời.
Chỉ thấy trên đường người đi không ít, trước cửa của các hộ đều treo đèn lồng, chổ nào cũng để sạp, giống như là chợ đêm.
Thấy cảnh tượng như thế, đám người Ngô Lai cũng rất kinh ngạc, không tưởng được một tiểu thành trấn như thế bổng có cảnh tưởng phồn vinh như vậy, ngay cả Lâm Châu một đại thành thị, Ngô Lai cũng rất ít khi thấy được cảnh tượng như vậy.
Tuyết Nhi, Bạch Vân hai nàng hoan hô một tiếng, rồi hướng tới đám người chạy tới, đám người Ngô Lai vội đuổi theo.
Nhìn thấy trên đường các loại các dạng sự vật, làm đám người Ngô Lai loạn cả mắt, đặc biệt là Tuyết Nhi và Bạch Vân hai nàng, nhìn đủ thứ, rờ đủ thứ, cứ một hồi chổ này, một hồi chổ kia, làm mấy người Ngô Lai cười khổ, chỉ có thể mau đuổi theo hai nàng.
Trang sức, trang sức xinh đẹp!
Lúc này, bên cạnh một sạp vang lên thanh âm của chủ sạp.
Mới nghe được đồ trang sức xinh đẹp, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba nàng nhãn quang lập tức hấp dẫn đi tới, thích trang sức mỹ lệ là bệnh thường có của tất cả nữ nhân.
Mới thấy Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba nàng hướng tới sạp của mình, chủ sạp đã nói :
Ba vị tiểu cô nương mỹ lệ, có muốn chọn trang sức khác, ở đây đều là trang sức thượng hạng, giá cả rất tiện nghi.
Chủ sạp là một người trung niên khoãng 40 tuổi, vẻ mặt tinh minh, tuyệt đối là một người rất biết buôn bán sinh ý .
Nghe được người trung niên chào mời, Lãnh Ngưng Vũ ba nàng hiếu kỳ hướng tới sạp của trung niên nhân bước tới, dù sao được người khác khen thưởng mình xinh đẹp mỹ lệ mổi nữ nhân đều thích nghe.
Chỉ thấy sạp trước người của trung niên nhân bày ra nhiều loại trang sức, làm Lãnh Ngưng Vũ ba nàng không khỏi bắt đầu cẩn thận chọn lựa.
Lúc này, một đôi vòng tay màu xanh hấp dẫn được mục quang của Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, đôi vòng tay này phát ra lục quang nhàn nhạt trong trời chiều, hai người tựa hồ đồng lúc chụp lấy đôi vòng, kết quả là mổi người chụp được một cái.
Trung niên nhân nói :
hai vị cô nương thật có mắt, đôi vòng tay này là vật có giá trị nhất trong các trang sức của ta, còn có thể ngự nhiệt.
Hai nàng vừa nắm vào tay , chỉ cảm giác được một cổ khí mát mẻ từ bàn tay truyền đến toàn thân, quả nhiên giống như trung niên nhan vừa nói, có công hiệu chống nóng.
Một đôi vòng tay thuần xanh này, thủ công tinh tế, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi đeo vào trên tay, rồi không chịu bỏ xuống, tay không ngừng vuốt ve lấy.
Trung niên nhân thấy vậy nói :
Thấy hai vị cô nương thích đôi vòng tay này như thế, ta sẻ tính cho các nàng giá tốt, hai mươi lạng thế nào?
Đôi vòng tay này chỉ là trung niên nhân đã tốn không đến năm lượng để mua được, thậm chí mới bán cho hai người mười lạng, trung niên nhân cũng là một tay chém đẹp, hắn nhìn thấy đám người Ngô Lai y phục hoa lệ, rồi nghĩ đến chém chút.
Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi nhìn nhau, sau đó đồng loạt đem mục quang nhìn Ngô Lai, hai mươi lạng tịnh không là số nhỏ, hai nàng vừa mới thay quần áo, trên người căn bản không có đem theo túi bạc.
Nhìn thấy nhãn thần chờ đợi của Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, Ngô Lai chỉ có thể cười khổ.
Ngô Lai nói :
Lảo bản, ta muốn mua.
Nói rồi từ trong lòng lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho trung niên nhân.