Chương 116: Thu phục Đồng Cương(4)


Lãnh Ngưng Vũ nhìn thoáng qua, thấy Đồng Cương nằm ngữa mặt lên trời, cả thân hình bị đất vùi lấp, không thấy nhúc nhích, lo lắng hỏi:
Vô Lại, chàng không đánh chết hắn đấy chứ?


Nghe nàng ta hỏi như vậy, Ngô Lai có chút lúng túng, liếc nhìn Đồng Cương bị vùi lấp nằm ở đó không nhúc nhích, nói:
Chắc là không sao đâu, người này thân thể cứng rắn vô cùng, giống như sắt thép, hắn căn bản không chết được đâu. Hơn nữa một chưởng này của ta tịnh không có xuất toàn lực, có lẽ y chỉ bị choáng mà ngất đi thôi.


Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ và mọi người nhẹ nhàng thở phào, rồi lại ngay lập tức lộ vẻ mặt cổ quái nhìn Ngô Lai, ánh mắt giống như là nhìn thấy quái vật.

Chợt nhận thấy Lãnh Ngưng Vũ và mọi người đột nhiên nhìn mình một cách kì lạ, làm cho hắn còn tưởng trên người mình có chỗ nào kì quái lắm. Hắn vội vàng khám xét khắp người nhưng tịnh không phát hiện ra chổ nào không ổn.

Ngô Lai kỳ quái hỏi:
Ê! Làm gì vậy chứ? Các người sao tự nhiên lại dùng ánh mắt này nhìn ta?


Mấy người Lãnh Ngưng Vũ vội vàng lắc đầu nói:
Không có gì
nhưng trong lòng lại rất sững sốt vì võ công của hắn. Vừa rồi Ngô Lai hiển lộ ra võ công, quả thật trên giang hồ không có mấy người có thể đấu ngang ngữa với hắn, vậy mà giờ còn nói mình không dùng toàn lực. Hèn gì bị chẳng bị mọi người nhìn như quái vật chứ!


Thật không?
Ngô Lai đương nhiên không tin, liếc mắt nhìn bọn Lãnh Ngưng Vũ.


Vô Lại, để ta xem hắn ra sao rồi?
Lúc này đột nhiên Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên mở miệng, rồi sau đó di chuyển đến chổ Đồng Cương.

Nghe vậy nàng ta nói vậy, Ngô Lai trong lòng cũng có chút lo lắng, vì thế cũng đồng ý:
Được! Chúng ta đi xem hắn ra sao rồi


Ai ngờ, mọi người còn chưa có đi tới, thì ở chổ Đồng Cương nằm thẳng cẳng đó, bùn đất đột nhiên chuyển động. Nhìn thấy tình tượng quỷ quái như thế, mấy người Ngô Lai sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng dừng lại.

Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên run giọng hỏi:
Không phải là cương thi chứ?
rồi kêu lên sợ hãi. Ngay sau đó cả người nhanh chóng chuồn ra phía sau Ngô Lai ẩn nấp, thanh âm có chút run rẩy.

Nghe vậy, mấy người Ngô Lai cũng cả kinh, trong lòng thầm kêu cha khóc mẹ, kinh hãi nhìn chăm chú vào chổ Đồng Cương bị chôn vùi. Đặc biệt là Tuyết Nhi và Bạch Vân hai người, vừa nghe Lãnh Ngưng Vũ kinh hô thì đã nhảy ra phía sau mấy người Ngô Lai mà ẩn trốn.

Lúc này ở chổ Đồng Cương nằm, lớp đất không ngừng lay động.

Lại sau một lúc lâu sau, Đồng Cương đột nhiên ngồi dậy, hai mắt trừng trừng mở ra rất to .

Bọn Ngô Lai vừa nhìn thấy, giật mình hoảng hốt, thân thể không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Đồng Cương nhìn ngó cẩn thận rồi bật dậy, lúc này trông hắn thật giống như cương thi. Bây giờ chỉ cần Đồng Cương cử động, mấy người Ngô Lai nhất định sẽ hướng về hắn công kích.

Đồng Cương ngồi dậy, đột nhiên nhảy bật lên, ly khai chổ mình vừa nằm, trong tay còn cầm đại chùy.

Thấy Đồng Cương nhảy bật lên, bọn Ngô Lai càng thêm kinh hãi, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Y trong tay đã rút bảo kiếm ra khỏi võ. Ngay cả lão giang hồ Quản Phong Chỉ cũng chưa từng gặp qua cương thi, rốt cuộc cũng không biết có phải là cương thi hay không, hai tay không tự chủ nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Trong lúc mọi người khẩn trương, Đồng Cương đột nhiên cầm đại chùy hướng xuống mặt đất đập một cái, làm cho cả mặt đất rung rinh, lớn tiếng nói:
Không đánh, không đánh nữa! Ta ngay cả dùng tới tuyệt chiêu cũng đánh không lại ngươi. Ta không đánh với ngươi nữa.


Vừa thấy Đồng Cương huy động đại chùy, mấy người Ngô Lai còn tưởng rằng Đồng Cương muốn công kích mình, không khỏi nắm chặt binh khí trong tay chuẩn bị công kích hắn. Ai ngờ Đồng Cương lại không có hướng về mình mà lại cầm đại chùy đập mạnh lên mặt đất, còn lớn tiếng la lối.

Lãnh Ngưng Vũ hỏi:
Ngươi là người hay quỷ vậy?
thanh âm hiển nhiên vẫn còn run rẩy.

Đồng Cương hiển nhiên ngây người ra nói:
Ta đương nhiên là người rồi, bằng không sao có thể cùng các ngươi nói chuyện.


Nghe vậy, bọn Lãnh Ngưng Vũ quay lại dò xét Đồng Cương một lát, mới phát hiện hắn quả nhiên không giống là quỷ. Hơn nữa lúc này lại là ban ngày ban mặt, làm sao lại có quỷ được chứ! Lãnh Ngưng Vũ vốn là tinh thần căng thẳng, giờ đây liền lập tức thả lỏng, lẩm bẩm nói:
Không phải quỷ là tốt rồi, không phải là quỷ tốt rồi.


Lúc này, mấy người bên cạnh Bạch Y mới biết là Đồng Cương không có chết, lại không phải cương thi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng đột nhiên nghĩ tới võ công Đồng Cương mà giật mình, Ngô Lai một chưởng cường đại như thể đánh xuống, thế nhưng hắn lại hoàn toàn bình yên vô sự.

Đột nhiên Đồng Cương nhảy về phía trước một bước, hướng về phía Ngô Lai quỳ xuống nói:
Lão đại, ngươi thật lợi hại, ta quyết định đi theo ngươi.


Khi thấy Đồng Cương nhảy về phía trước, mấy người Lãnh Ngưng Vũ mặc dù biết Đồng Cương không có chết cũng không phải là cương thi, nhưng cũng không kìm được mà lui về phía sau một bước, kinh hãi nhìn hắn. Sau đó nghe được Đồng Cương nói, bọn họ không khỏi ngẩn ngơ, không hề nghĩ đến việc Đồng Cương đột nhiên lại muốn đi theo bọn họ. Sau đó quay sang nhìn nhau, rồi hướng ánh mắt về phía Ngô Lai dò hỏi.

Ngô Lai hiển nhiên cũng ngây ra kinh ngạc hỏi:
Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn theo ta.?


Đồng Cương thành thật nói:
Không sai, lão đại võ công so với ta giỏi hơn. Hơn nữa, ta cũng từng thề rằng nếu ai có thể đã bại được ta, ta nhất định sẽ đi theo người ấy.


Ngô Lai sau khi ngẩm nghĩ, lại nhìn mấy người Lãnh Ngưng Vũ, hy vọng mọi người có thể giúp mình quyết định, nhưng không ngờ mọi người lại không thèm nhìn hắn, để mặc cho hắn tự lo.

Ngô Lai không khỏi cười khổ, lại nhìn thấy Đồng Cương vẻ mặt thành thật, đành nói:
Được rồi.


Ngô Lai đồng ý cho Đồng Cương đi theo, đương nhiên hắn cũng có mục đích của mình. Bởi vì thân thể Đồng Cương mình đồng da sắt, cao thủ bình thường ở trong tay hắn căn bản chống cự không được mấy chiêu, ngay cả một Nhất lưu cao thủ cũng vị tất làm gì được hắn. Mà giờ phút này bọn họ nguy cơ bốn bề, có thể chạm trán với nhiều địch nhân lợi hại, mang hắn theo ở bên mình cũng có thể hỗ trợ được ít nhiều.

Nghe vậy, Đồng Cương mừng rở nói:
Đa tạ lão đại
, nói xong liền đứng lên.

Nhìn thấy Đồng Cương hưng phấn như thế, mấy người bên cạnh Lãnh Ngưng Vũ không khỏi cười khổ.

Ngô Lai nói:
Ngươi đã muốn đi theo ta, vì thế nhất thiết mọi việc đều phải nghe lời ta.


Đồng Cương nói:
Dạ, lão đại.
vẻ mặt hiện lên nét thành thật.

Ngô Lai nói:
Đến đây, vị này là Quản tiền bối.
nói xong liền cầm tay Quản Phong Chỉ giới thiệu với Đồng Cương.

Nghe vậy, Đồng Cương vội vàng hành lễ nói:
Xin chào tiền bối.


Quản Phong Chỉ vội nói:
Tốt, tốt.
rồi cũng không nói nhiều, bởi vì ông ta cũng tán đồng cách làm của Ngô Lai. Thu phục Đồng Cương bên người, bọn họ lại có thêm một cao thủ ngang sức, khi chạm trán với địch nhân cũng có thể có tác dụng rất lớn.

Ngô Lai lại đứng trước mặt Đồng Cương nói:
Vị này là Bạch huynh.


Đồng Cương vội nói:
Chào Bạch đại ca.


Bạch Y thấy Đồng Cương hình dáng mộc mạc thật thà, nhưng lại không nghĩ tới miệng hắn lại dẻo như vậy, vội vàng gật đầu.

Cũng không đợi Ngô Lai giới thiệu tiếp, Đồng Cương đã hướng Lãnh Ngưng Vũ nói:
Chào tỷ tỷ xinh đẹp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.