Chương 119: Thay đổi chú ý
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1438 chữ
- 2019-09-05 02:22:07
- Bên đó có người đang đánh nhau.
Ngô Lai vốn luôn im lặng đột nhiên lại mở miệng.
Nghe vậy, mấy người bất giác di chuyển ánh mắt tới trên người Ngô Lai, trong ánh mắt chứa đầy nghi vấn.
Lãnh Ngưng Vũ nói:
- Vô Lại, chàng làm sao biết có người đang xảy ra chuyện?
Ngô Lai nói:
- Ta vừa rồi đột nhiên nghe được nơi đó có tiếng nổ, có cả tiếng binh khí va chạm nhau, cho nên biết được nơi đó có người đang đả đấu.
Nguyên lai, Ngô Lai vừa rồi sau khi nghe được tiếng nổ, trong lòng nhịn không được hiếu kỳ, bèn vận khởi Tử Linh Thiên Quyết tâm pháp của bản thân, muốn thăm dò nơi có tiếng nổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe vậy, mấy người Lãnh Ngưng Vũ càng kinh ngạc vạn phần, không nghĩ đến võ công của Ngô Lai đã tới mức như thế, thế nhưng cách xa hơn hai trăm trượng, hắn có thể nghe thấy thanh âm từ nơi đó truyền lại.
Lãnh Ngưng Vũ nói:
- Vô Lại, chàng có nghe nhầm hay không?
Nói với vẻ mặt không tin.Ngô Lai nói:
- Không có.
Đột nhiên thấy Lãnh Ngưng Vũ vẻ mặt không tin, liền thấp giọng trêu chọc nói:
- Vũ Nhi, nàng có phải là không tin võ công của phu quân, võ công của phu quân thật sự là rất lợi hại, lúc này mới chỉ là cách mấy trăm trượng vẫn chưa làm khó được phu quân của các nàng, cho dù xa hơn một ít nữa, vi phu cũng có thể nghe được như nhau.
Nói với vẻ mặt đắc ý nhìn Lãnh Ngưng Vũ. Lãnh Ngưng Vũ cười mắng:
- Thiếu xú mĩ .
Cho dù nàng biết Ngô Lai võ công cao cường, nhưng nàng vẫn không tin Ngô Lai có thể nghe được thanh âm ngoài hai trăm trượng.
Bạch Y, Bạch Vân mấy người cũng có vẻ mặt không tin, nhưng Quản Phong Chỉ lại có vẻ ngẩm nghĩ rồi liếc nhìn Ngô Lai một cái, bởi vì hắn biết võ công của người một khi đạt tới cảnh giới nhất định, đừng nói khoảng cách hơn hai trăm trượng này, ngay cả khoảng cách ngoài trăm dặm, cũng có thể nghe được, khi võ công đạt tới mức độ bất khả tư nghị, dù cho nhất cử nhất động ngoài trăm dặm, hắn cũng có thể bằng vào tâm linh bản thân, cảm giác được, nhìn thấy được, đương nhiên, đây chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết, trên giang hồ rất ít người có thể đạt tới loại cảnh giới này.
Đối với chuyện Ngô Lai có thể nghe được thanh âm ngoài hai trăm trượng, Quản Phong Chỉ tin tưởng không nghi ngờ, ngay cả bản thân hắn nếu như vận công cũng có thể nghe được, xa hơn nữa thì hắn không có cách nghe được, bởi vì công lực của hắn còn chưa đạt tới loại cảnh giới này.
Vừa nghe nói bên đó có tiếng đả đấu, vẻ mặt Tuyết Nhi liền đầy hưng phấn nói:
- Thật vậy chăng? Chúng ta đi tới bên đó xem đi!
Bên cạnh Đồng Cương cũng nói:
- Lão đại, chúng ta đến xem đi! Nói không chừng có thể gặp được cao thủ lợi hại, biết đâu sẽ cùng đệ tỷ thí một phen, để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của đại chùy của đệ.
Nói xong còn khua đại chùy trong tay lên mấy cái.
Nghe vậy, mấy người Ngô Lai bất giác cười khổ, không nghĩ đến hai người vừa nghe được có người đả đấu, liền có một bộ dạng nóng lòng muốn tỷ thí.
Trong lúc hai người Đồng Cương với Tuyết Nhi đang hưng phấn, lời nói của Quản Phong Chỉ khiến cho sự hưng phấn của hai người hoá thành bọt nước.
- Tốt lắm, chúng ta nên mau mau đi thôi! Không nên quản cuộc đả đấu này, cuộc đả đấu này nhất định là giang hồ cừu sát, phiền toái của chúng ta đã không ít rồi.
Nghe vậy, Ngô Lai, mấy người Lãnh Ngưng Vũ trầm mặc một hồi, bởi vì bọn họ cũng biết bản thân trước mặt đầy nguy hiểm, nếu như gây nên phiền toái khác nữa, bọn họ không được gì mà còn thiệt hại.
Ngô Lai gật gật đầu nói:
- Quản tiền bối nói không sai, chúng ta nên ly khai nơi này, không nên đi, tránh gây nên phiền toái khác.
Nghe Ngô Lai nói như thế, Đồng Cương cùng Tuyết Nhi vẻ mặt đau khổ, vốn muốn đi dự náo nhiệt, lại không ngờ hóa thành bọt nước, Tuyết Nhi còn hướng tới Ngô Lai làm vẻ mặt quỷ, tức giận lườm Ngô Lai.
Thấy vậy, Ngô Lai cười khổ, còn người khác thì ha hả cười lớn. Quản Phong Chỉ nói:
- Chúng ta nên mau mau tiến vào thành thôi!
Nói xong liền dẫn đầu đi đến phía trước, mấy người Ngô Lai cũng vội vàng đuổi theo kịp.Khi mấy người vừa mới đi chưa được vài bước, từ phía thành nội đột nhiên lướt ra hai người, tốc độ rất nhanh, đảo mắt nhìn về phía trước thân mấy người.
Nhìn thấy hai người đột nhiên lướt tới, mấy người Ngô Lai mấy người đều giật mình, ai ngờ hai người này tới bên cạnh mấy người, tịnh không có dừng lại, chỉ là hờ hững liếc nhìn mấy người một cái, lại nhanh chóng hướng về phía nơi phát ra tiếng nổ đó bay đi, đồng thời xa xa còn truyền đến lời đối thoại của hai người.
- Huynh đệ, nghe nói người của Quỷ Cốc Tà Điện và người của Phong Cốc, Thiên Đường Môn tử đấu ở ngoài thành, xem ra tiếng nổ đó đúng là thanh âm phát ra lúc bọn họ đả đấu.
- Đúng vậy, nghe nói Quỷ Cốc Tà Điện lần này đến đây có rất nhiều cao thủ, được biết có vài vị trong bát đại hộ pháp của Tà Điện đã đến rồi, nhưng mà cao thủ đến từ Quỷ Cốc dường như rất lợi hại.
- Thế à! lực lượng Phong Cốc Thiên Đường Môn phái xuất cũng không kém, nghe nói có ba người trong tứ đại hộ pháp Phong Cốc đã đến đây rồi, tứ đại cao thủ của Thiên Đường Môn cũng đều đến đây, mà còn có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi, xem ra bốn phái lần này đều đã sử dụng lực lượng cường đại, như muốn cố tình đả kích đối phương.
- Đúng vậy, chúng ta cũng nhanh đến xem náo nhiệt đi!
Nghe được lời đối thoại của hai người, vốn là đang đi trước thì Ngô Lai lại đột nhiên dừng bước, nhìn về hướng mà người kia biến mất.
Nhìn thấy sự khác thường của Ngô Lai, mấy người Lãnh Ngưng Vũ cũng không tự chủ dừng bước lại, kì quái nhìn Ngô Lai. Lãnh Ngưng Vũ nói:
- Vô Lại, chàng làm sao vậy?
Ngô Lai cười khổ nói:
- Xem ra ta không đi không được, ta có chút chuyện cần phải đến chỗ tiếng vang kia để xem, các người hay là tiến vào thành trước đi!
Nghe vậy, Bạch Y hỏi:
- Ngô huynh, có chuyện gì vậy?
Ngô Lai nói:
Vừa rồi nghe hai người kia nói bên kia có người tử đấu, mà trong bọn họ có thể có bằng hữu của ta, ta muốn đến xem xem có thể giúp chút gì không.
Vốn dĩ Ngô Lai nghe được hai người đó nhắc đến Phong Cốc và Thiên Đường Môn, liền không tự chủ được nhớ tới Phong Vân và Vương Bân phóng khoáng, mấy người mặc dù chỉ từng gặp nhau một lần, nhưng Phong Vân và Vương Bân đối với hắn không tệ, nếu như trận đả đấu bên đó có hai người tham gia, thì hắn cần phải đến xem.
Có lẽ là tốc độ hai người đó quá nhanh, có thể là thanh âm của hai người đó thấp, mấy người đều không nghe rõ lời đối thoại của hai người, nhưng danh tự mấy môn phái đó vẫn còn nghe được.
Nghe được lời Ngô Lai nói, Lãnh Ngưng Vũ, Quản Phong Chỉ, Bạch Y ba người đưa mắt nhìn nhau, đều rơi vào trầm tư.
Đột nhiên, Quản Phong Chỉ nói:
- Ngươi đã muốn đi, chúng ta cứ cùng đi, nếu mà xảy ra chuyện gì, có sự phối hợp cũng tốt .
Ngô Lai ngẫm nghĩ, nói:
- Được rồi! Chúng ta cứ cùng đi, nếu như chúng ta phân khai, thì có khả năng gặp phải sự công kích của những cao thủ ẩn tàng đó
__________________