Chương 123: Vũ nhi nổi ghen
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1665 chữ
- 2019-09-05 02:22:07
Lâm Châu này không thể coi là lớn, song cũng được xem như thành thị khá giàu có, nguyên là dân cư không ít, lúc này lại bởi vì xuất hiện của Huấn Thiên Thời chí bảo như vậy cùng Tử Kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí, đã đưa tới rất nhiều cao thủ trên giang hồ đến tranh đoạt trước, khiến cho khách điếm lớn nhỏ ở Lâm Châu đều nhanh chóng chật ních, phủ Lâm Châu chẳng mấy chốc biến thành một thành thị vô cùng náo nhiệt.
Theo sự dẫn dắt của mấy người Phong Vân, Vương Bân, cả nhóm Ngô Lai đi đến một khách điếm, khách điếm này chính là khách điếm mà lần trước Ngô Lai với Phong Vân, Vương Bân mấy người đã từng ở trọ.
Lúc này toàn bộ khách điếm hầu như bị Phong Vân bọn họ thuê bao, bởi vì hai phái bọn họ đều đến đây không ít cao thủ, cơ hồ đã trọ hơn nửa khách điếm.
Mấy người Ngô Lai đến khách điếm không lâu, liền lại có mười người từ phía ngoài khách điếm tiến đến, mấy người dẫn đầu liền gây ra sự chú ý cho mấy người Ngô Lai, bởi vì trong mấy người bọn họ chẳng những khí thế bất phàm, mà thái dương huyệt còn gồ cao, vừa thấy đã biết là nội gia cao thủ.
Mười người tiến vào khách điếm nhìn thấy mấy người Ngô Lai nổi bật, không khỏi bắt đầu cẩn thận đánh giá mấy người Ngô Lai, mà mấy đệ tử thanh niên kia chính là đang ngẩn ra nhìn Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, Bạch Vân tam nữ, kinh ngạc vì sự xinh đẹp của ba nàng.
Phong Vân với Vương Bân thấy vậy, vội vàng giới thiệu cho mấy người Ngô Lai, khiến cho mấy người Ngô Lai đặc biệt chú ý chính là Phong Dương một vị hộ pháp khác của Phong Cốc, Phong Dương, niên kỷ khoảng chừng lục tuần, giang hồ xưng là Cuồng Kiếm, lần đầu ra giang hồ Cuồng Kiếm kiếm pháp đánh khắp giang hồ không có địch thủ, sau này bị một cao thủ đánh bại, bèn dốc lòng luyện võ mấy chục năm, chưa từng ra khỏi Phong Cốc.
Hai người khác khoảng ngũ tuần ở hai bên lão giả, ánh mắt sáng ngời hữu thần, vóc dáng vạm vỡ, một chút cũng không tỏ ra già nua, hai người này là hai đại cao thủ khác của Thiên Đường Môn: Quan Phong và Lữ Đào, hai người này ở trong chốn giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu, chỉ có điều sau này rất ít khi xuất hiện giang hồ, dần dần đã bị người đời quên mất.
Mấy người chào hỏi lẫn nhau một hồi, bọn họ dĩ nhiên đã nghe Phong Vân cùng Vương Bân từng nhắc đến Ngô Lai, không khỏi cẩn thận đánh giá tuyệt thế cao thủ Ngô Lai trong lời kể của Phong Vân và Vương Bân, bởi Ngô Lai khiến cho mấy người cảm thấy tịnh không có chỗ nào đặc biệt, trong lòng không khỏi hoài nghi lời nói của Phong Vân và Vương Bân.
Sau khi mấy người bọn họ thành danh, thì rất ít lộ diện ở trong chốn giang hồ, Quản Phong Chỉ tuy rằng thành danh giang hồ cùng lúc với họ, nhưng chưa hề gặp mặt, mà sau đó mấy người càng chưa hề lộ diện trong chốn giang hồ, mấy người đây cũng là lần đầu tiên gặp gỡ, trước kia chỉ nghe qua danh tự của đối phương.
Ba người Phong Dương, Quan Phong, Lữ Đào nhìn thấy lão giả trước mặt đúng là Đoạt Mệnh Kiếm Khách Quản Phong Chỉ uy chấn giang hồ, trong lòng không khỏi kinh hãi, bởi vì danh tự Đoạt Mệnh Kiếm Khách Quản Phong Chỉ có lẽ so với bọn họ vang dội hơn nhiều, ba người cũng không tự chủ được nhìn Quản Phong Chỉ vài lần.
Bây giờ đã chóng đến hoàng hôn, lúc Phong Vân trở lại khách điếm, liền đã sắp đặt tiểu nhị của khách điếm chuẩn bị rượu và thức ăn, trong phút chốc, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Phong Vân nói:
- Mọi người cũng đều đói bụng rồi, ta đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi!
Nghe vậy, mọi người đều gật gật đầu, đều cảm giác được có chút đói bụng, đặc biệt là mấy người Ngô Lai, từ buổi sáng ăn một chút đồ, một mạch cho tới bây giờ cũng không có ăn gì cả, bụng sớm đã trống trơn, lẽ ra với tốc độ của mấy người giữa trưa là có thể đi tới đích, nhưng bởi vì hành trình chậm trễ ở trên đường, mấy người mới có thể đến nơi muộn như vậy.
Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã hòa hợp về cùng một chỗ.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Vân liền bảo điếm tiểu nhị thu xếp khách phòng cho mấy người Ngô Lai.
Lúc canh hai, một bóng người lặng lẽ ra khỏi cửa phòng, hướng về phía gian phòng của Tuyết Nhi, Lãnh Ngưng Vũ nhị nữ đi đến, tựa như đi ăn trộm.
Có lẽ là chột dạ vì đang làm việc gian, người này vẫn không ngừng nhìn đông nhìn tây, sợ bị người phát hiện, nếu mà lợi dụng ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời nhìn kỹ, sẽ phát hiện người này chính là Ngô Lai.
Lúc Ngô Lai mới vừa đi ra chưa được vài bước, bên cạnh một cửa gian phòng đột nhiên nhìn thấy, lộ ra một bóng người, đồng thời thanh âm của người này cũng vang lên.
- Ngô huynh, huynh định làm gì vậy? Tại sao trông giống như lén lút mờ ám thế?
Nghe vậy, Ngô Lai giật nảy người, sau khi nhìn thấy rõ người đi đến, Ngô Lai nói:
- Bạch huynh, huynh muốn dọa chết ta à!
Người nói chính là Bạch Y, nguyên lai Bạch Y vừa mới mở cửa phòng thì nhìn thấy Ngô Lai lén lén lút lút, bèn nhịn không được tò mò hỏi, nhưng không nghĩ đến việc hù dọa Ngô Lai đến nhảy dựng lên.
Bạch Y đột nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì, tựa cười mà không phải cười nhìn Ngô Lai.
Bị Bạch Y nhìn bằng ánh mắt cổ quái đó, Ngô Lai liền cảm giác được khắp người không được tự nhiên, vội vàng hỏi:
- Bạch huynh, huynh sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn ta?
Bạch Y nói:
- Huynh có phải là đi tìm Lãnh cô nương và Tuyết Nhi các nàng ấy không? Đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy chuyện tốt của các người nữa.
Chuyện tốt
hai chữ này còn đặc biệt nhấn mạnh, Bạch Y nói xong không đợi Ngô Lai trả lời, liền lách mình đi vào phòng, nắm lấy cửa phòng đóng lại.
Nghe vậy, Ngô Lai chỉ có cười cười xấu hổ, đột nhiên nghĩ đến thân thể động lòng người kia của Lãnh Ngưng Vũ với Tuyết Nhi, Ngô Lai trong lòng liền kích động một hồi, lập tức hướng về phía phòng Lãnh Ngưng Vũ nghiêng mình đi tới.
Ngô Lai đi tới trước phòng Lãnh Ngưng Vũ, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa phòng liền mở ra ngay, Ngô Lai mừng rỡ, vội vàng lách mình mà vào, lại nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Khi Ngô Lai đang tiến vào phòng, căn phòng vốn tối đen như mực đột nhiên sáng lên, trên giường chính là Lãnh Ngưng Vũ đang ngồi.
Thấy vậy, Ngô Lai ngẩn người, tiếp đó đi đến bên cạnh Lãnh Ngưng Vũ, lại định tiến đến ôm lấy Lãnh Ngưng Vũ, nhưng mà không ngờ bị Lãnh Ngưng Vũ đẩy ra.
- Không được chạm đến ta!
Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng thốt, thần tình đầy tức giận, trừng mắt với Ngô Lai.
Ngô Lai ngẩn người, nói:
- Vũ nhi, nàng làm sao vậy? Làm sao lại sinh ra bực bội?
Vừa nói vừa vừa muốn đến chiếm tiện nghi của Lãnh Ngưng Vũ, có điều là Ngô Lai tịnh không thành công, khi tay Ngô Lai vừa tới ngực Lãnh Ngưng Vũ, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên tránh sang một bên.
Thấy vậy, Ngô Lai còn tưởng rằng Lãnh Ngưng Vũ đang dụ dỗ chơi đùa với mình, nhân đã nhanh như thiểm điện lao về phía Lãnh Ngưng Vũ.
Lần này Lãnh Ngưng Vũ không né tránh, bị Ngô Lai vừa vặn ôm lấy.
Ngô Lai cùng lúc ôm lấy Lãnh Ngưng Vũ, đã há miệng hôn lên đôi môi thơm tho thanh khiết của Lãnh Ngưng Vũ, chiếc lưỡi từ từ luồn vào trong miệng Lãnh Ngưng Vũ, quấy đảo, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho của Lãnh Ngưng Vũ.
Khi bị Ngô Lai trêu đùa tới, Lãnh Ngưng Vũ không tự chủ được nhẹ nhàng hút lấy lưỡi của Ngô Lai, đến tận lúc hơi thở gấp gáp khó khăn, Lãnh Ngưng Vũ mới từ trong mê say tỉnh lại, vội vàng rời khỏi môi Ngô Lai, đẩy Ngô Lai ra.
Thân thể bị Lãnh Ngưng Vũ đẩy ra, Ngô Lai nhất thời ngẩn ra.
- Không được chạm đến ta!
Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng nói, thần tình tức giận băng lãnh với Ngô Lai, hơn nữa do lúc vừa rồi cùng với Ngô Lai hôn môi, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, liền tỏ ra không có nhiều uy lực đáng kể.
Thấy Lãnh Ngưng Vũ tức giận, Ngô Lai kì quái hỏi:
- Vũ nhi, nàng làm sao vậy?
Lãnh Ngưng Vũ lạnh giọng nói:
- Vô lại, chàng hãy nói thật, chàng còn có bao nhiêu nữ nhân bên ngoài?
Nghe vậy, Ngô Lai mới hiểu được Lãnh Ngưng Vũ là đang nổi ghen, không khỏi cười khổ nói:
- Vũ nhi.
- Không được gọi ta là Vũ nhi!
Ai dè Ngô Lai vừa gọi một tiếng Vũ nhi đã bị Lãnh Ngưng Vũ cắt ngang.