Chương 134: Kinh Nhân Tiêu Tức (2)



Cái gì? Hai sát thủ Cuồng Trảm Nộ Sát xuất hiện rồi sao?
Ti Mã Thanh Vân kinh ngạc kêu lên.

Quản Phong Chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Thấy vậy, Ti Mã Thanh Vân, Quan Phong, Phong Vân cùng chúng nhân nhất thời trầm mặc, trong lòng thầm kinh ngạc trước võ công của đám người Ngô Lai, ngay cả hai siêu cấp sát thủ Cuồng Trảm Nộ Sát mà còn bị đám người này đẩy lui, giả như tất cả chúng nhân ở đây có cùng nhau liên thủ cũng chỉ miễn cưỡng đánh trọng thương bọn chúng chứ đừng mong nói đến chuyện sát tử , võ công như thế làm sao chúng nhân không kinh ngạc cho được? Nếu chúng nhân biết hai tên Cuồng Trảm Nộ Sát đã bị Ngô Lai sát tử, hẳn hai chữ kinh ngạc cũng không đủ để lột tả cho hết.

Trầm mặc hồi lâu, Phong Vân nói:
Quản huynh, tin đồn Hổ Phách Thần Châu đã lan ra khắp nơi, huynh tính đối phó như thế nào?


Quản Phong Chỉ nói:
Đối phó như thế nào ư? Thôi thì được bước nào hay bước nấy.



Quản tiền bối, vãn bối quyết định giao Hổ Phách Thần Châu cho tiền bối, chờ cho thương thế Tuyết Nhi lành lặn rồi, vãn bối sẽ dẫn mọi người rời khỏi nơi này, nếu Quản tiền bối gặp nguy hiểm gì, Hổ Phách Thần Châu có thể sẽ hữu dụng.
Nói rồi Ngô Lai cho tay vào ngực lấy Hổ Phách Thần Châu ra.

Chỉ thấy một hạt châu màu trắng sữa to độ nửa nắm tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Ngô Lai, phát tán ra ánh sáng màu trắng nhạt, đích thị là Hổ Phách Thần Châu.

Nghe vậy, chúng nhân không khỏi kinh ngạc, thấy Hổ Phách Thần Châu trên tay Ngô Lai, mọi người không kiềm được đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay của Ngô Lai, hiện ra trước mắt là bảo vật trong truyền thuyết: Hổ Phách Thần Châu.

Chúng nhân thấy trong tay Ngô Lai phát tán những tia ánh sáng màu trắng nhạt, là viên ngọc màu trắng sữa to bằng nửa nắm tay, vài người trong đó đã nổi lòng tham.

Quản Phong Chỉ cùng đám bạch y nhân đã thấy qua Hổ Phách Thần Châu, tịnh không có biểu hiện kinh ngạc gì.

Lúc này, khi Quản Phong Chỉ nghe thấy Ngô Lai muốn đem Hổ Phách Thần Châu tặng cho mình, trong tâm chấn kinh, Quản Phong Chỉ vội nói:
Ngô thiếu hiệp, ở đây có chỗ khó xử, nguyên lai Hổ Phách Thân Châu là bảo bối của Lãnh cô nương, ta làm sao có thể nhận cho được? Hà huống, thần vật phải trao cho người xứng đáng, chỉ có Ngô thiếu hiệp mới bảo quản tốt thần vật này.


Quản Phong Chỉ tuy ngoài mặt nói là không muốn nhưng sự thực trong thâm tâm lão lại muốn đến chết đi được, lần đó tại tửu điếm lão cũng không thể chế ngự được tham niệm, muốn xuất thủ chiếm Hổ Phách Thần Châu, thế nhưng lại vô tình cản trở Niên Dữ Hành đoạt lấy thần châu. Lúc này Quản Phong Chỉ đương nhiên minh bạch giữ Hổ Phách Thần Châu trong tay chẳng khác nào tự biến mình thành đích ngắm cho đám giang hồ truy sát. Lão càng hiểu rõ hơn với võ công của lão, căn bản vô pháp giữ bảo vật khỏi bị người khác cướp đi.

Bạch Y nói:
Đúng vậy! Ngô huynh, chỉ có huynh mới đủ khả năng giữ nó thôi.


Lúc này, chúng nhân Phong Cốc và Thiên Đường Môn mới bình tâm lại.

Phong Vân nói:
Ngô thiếu hiệp, Quản huynh nói không sai, Hổ Phách Thần Châu là vật sỡ hữu của Lãnh cô nương, Ngô thiếu hiệp hãy giữ lại bên mình! Trên thế gian, bảo vật luôn thuộc về người xứng đáng có được nó, hà huống Hổ Phách Thần Châu là bảo vật thế gian khó kiếm, không phải ai cũng có thể dễ dàng sở hữu nó, Ngô thiếu hiệp tự nhiên là nhân tuyển thích hợp nhất.


Phong Vân nói xong, tất thảy chúng nhân đều gật đầu tán thành.

Ngô Lai không còn cách nào khác, cất Hổ Phách Thân Châu vào ngực áo.

Nhìn thấy Hổ Phách Thần Châu trở lại ngực áo của Ngô Lai, trong mắt đại đa số chúng nhân tại đương trường không khỏi lóe lên thần sắc thất vọng.

Chúng nhân trầm mặc trong giây lát, Phong Vân nói:
Ngô thiếu hiệp, tin tức thứ hai có liên quan đến thiếu hiệp.


Ngô Lai nhảy dựng, nói:
Liên quan đến vãn bối? Tin tức gì vậy?


Quản Phong Chỉ cùng đám bạch y nhân đưa ánh mắt kì quái nhìn Phong Vân, không hiểu được tin tức gì mà lại liên quan tới Ngô Lai.

Phong Vân nói:
Theo tin đồn thì Hổ Bang toàn bộ bị đồ sát, có người nói đó là Long Bang xuất thủ, nhưng có người lại nói đó là do thiếu hiệp làm, có lẽ tin tức này là do Long Bang truyền đi, nếu đúng là Hổ Bang và Long Bang đã có mối thâm thù từ trước.


Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt tò mò, Phong Vân hắng giọng nói tiếp:
Theo tin đồn thì Ngô thiếu hiệp là người của Long Bang, vì chướng mắt trước việc Hổ Bang tranh đoạt địa bàn, lợi dụng mâu thuẫn của Long Bang và Tạp Viện, Tạp Viện vốn là nơi ở của Ngô thiếu hiệp, Hổ Bang đã đồ sát toàn bộ chúng nhân ở Tạp Viện, do đó Ngô Lai thiếu hiệp vì báo thù mà ra tay nộ sát toàn bộ người của Hổ Bang.


Nghe vậy, chúng nhân nhìn Ngô Lai bán tín bán nghi. Ngô Lai tuy đôi lúc có hơi tà dị, nhưng lại là người cực kì hấp dẫn, bình thường rất dễ gần, không tài nào phát hiện ra được bản chất tàn nhẫn trong con người Ngô Lai, vì thế không ai tin rằng Ngô Lai chính là kẻ đã tận diệt Hổ Bang.

Vương Bân nói:
Ngô huynh đệ, có phải Ngô huynh đệ đã đồ sát toàn bộ Hổ Bang?


Ngô Lai gật đầu nói:
Không sai, toàn bộ Hổ Bang là do tại hạ giết.


Tuy Ngô Lai đã nói cho đám người Phong Vân nghe, đó là vì mối huyết thù mới đến Hổ Bang giết người, nhưng đám người Phong Vân đều không tin là do hắn làm, Ngô Lai trước giờ không hề che giấu điều gì, khi mới gặp, Ngô Lai luôn thể hiện bản tính vô lại hỗn đản ra bên ngoài, nhưng lúc này khi kể chuyện về mối đại thù của tạp viện, mặt hắn lại hiện lên vẻ bi thương khác hẳn với bản tính thường ngày, vì thế chúng nhân lại nghĩ rằng Ngô Lai tựa như đang diễn hí kịch vậy.

Thấy Ngô Lai gật đầu, Vương Bân và Phong Vân nhìn nhau, cuối cùng cũng tin chuyện Hồ Bang bị đồ sát hoàn toàn do Ngô Lai gây ra.

Giờ đây chúng nhân quan sát Ngô Lai với nhãn thần cổ quái, không tưởng được hắn đã ra tay đồ sát toàn bộ người của Hổ Bang, đặc biệt là Quản Phong Chỉ và đám bạch y nhân, căn bản không dám tin Ngô Lai lại có thể ra tay tru diệt Hổ Bang như thế. Vì đã mười ngày đồng hành cùng Ngô Lai, trong suốt thời gian đó chưa từng thấy hắn giết người lần nào.

Lúc này, Ti Mã Thanh Vân nói:
Ngô thiếu hiệp, tại sao thiếu hiệp lại đồ sát Hổ Bang?
Ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ, nghĩ tới hành động tước đoạt sinh mạng con người, tuyệt không phải là trò đùa, một thân hiệp nghĩa như Ti Mã Thanh Vân đương nhiên phải phẫn nộ.

Nghe vậy, Ngô Lai ngồi xuống ghế, thần tình thống khổ nhớ lại mọi chuyện lúc đó, trên gương mặt xuất hiện ngàn vạn nỗi bi thương, rồi mới từ từ kể lại toàn bộ sự tình đầu đuôi câu chuyện, thanh âm chất chứa thương tâm.

Nghe thấy Ngô Lai kể lại toàn bộ sự tình đầu đuôi câu chuyện, thanh âm chan chứa bi thương, lúc đó tự nhiên xuất hiện những ánh mắt đồng tình nhìn về phía hắn, trong lòng mọi người sinh ra thương cảm với những con người đáng thương vô tội của Tạp Viện.

Quản Phong Chỉ đột nhiên nói:
Bọn Hổ Bang này thật đáng chết, vì lợi ích cá nhân mà giết những người cô thế, đáng hận hơn là cả những đứa bé chúng cũng chẳng bỏ qua.
Nói xong, trong mắt ánh lên sát khí hãi nhân, hận rằng không thể tự tay mà đi tàn sát bọn Hổ Bang đó được.

Quản Phong Chỉ vốn ghét ác như thù, tai nghe Hổ Bang vì tranh đoạt địa bàn với Long Bang đã ra tay sát tử người vô tội, nộ khí xung thiên râu tóc dựng ngược.

Nghe vậy, chúng nhân đồng loạt gật đầu, đồng ý với lời của Quản Phong Chỉ, nghĩ Hổ Bang thật là đáng hận, phải giết.


Từ nay về sau, bất cứ kẻ nào, bất cứ thế lực nào, dám thương tổn đến người thân mà ta yêu quí, ta bắt chúng phải trả lại gấp bội lần.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.