Chương 136: Tuyết Nhi Tỉnh Lai
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1373 chữ
- 2019-09-05 02:22:10
Ngô Lai đi dọc theo hành lang hướng về phòng của Tuyết Nhi, đối với những vấn đề vừa luận đàm với Phong Vân, hắn một điểm cũng không có hứng thú, căn bản đã là không hiểu, lại càng không muốn tìm hiểu.
Nghe những lời chúng nhân bàn bạc nãy giờ, Ngô Lai minh bạch một điều, đó là giang hồ có thể vì bảo vật mà tàn sát lẫn nhau, Ngô Lai không muốn dính líu tới trường đồ sát này, hắn không muốn Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi bị bất cứ thương tổn nào, vì vậy hắn quyết định, ngay khi Tuyết Nhi hồi tỉnh, bọn họ sẽ rời khỏi chốn này. Đi tìm Trương Ngọc Oánh, Ninh Thanh Sương rồi sống nốt cuộc đời còn lại trong hạnh phúc.
Quyết định xong, Ngô Lai không muốn chần chừ thêm nữa, vội cất bước nhanh hơn.
Ngô Lai đi tới gian phòng của Tuyết Nhi, nghiêng đầu lắng nghe, phát hiện trong phòng hơi thở đều đều, hẳn là Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh.
Ngô Lai nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ đang si ngốc ngồi bên giường Tuyết Nhi, gương mặt thể hiện buồn ngủ lắm rồi.
Ngô Lai nhẹ nhàng tới sau lưng của Lãnh Ngưng Vũ, hai tay vòng qua, ôm ngực của nàng ta.
Khi Ngô Lai quay trở lại phòng, Lãnh Ngưng Vũ tịnh không phát giác gì, tới khi bị Ngô Lai ôm lấy, nàng mới sực tỉnh, trong lòng biết đó là Ngô Lai, nên không hề phản kháng, chỉ quay đầu lại nhìn vào ánh mắt hắn với vô vàn tình thâm.
Ngô Lai nói:
Vũ nhi à, Tuyết Nhi tỉnh lại chưa?
Lãnh Ngưng Vũ lắc đầu nói:
Chưa nữa, Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh lại.
Nói rồi đột nhiên lo lắng hỏi:
Vô lại à, Tuyết Nhi thật sự không hề gì chứ?
Ngô Lai nói:
Nàng đừng quá lo lắng! Vũ Nhi à, Tuyết Nhi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Hai người tiếp tục như thế rất lâu, chìm đắm trong cảm giác nhu tình.
Một lúc sau, Ngô Lai đột ngột hôn lên gương mặt của Lãnh Ngưng Vũ, nói:
Vũ Nhi à, sau khi Tuyết Nhi tỉnh, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm bọn Ngọc Oánh tỉ, rồi tới Dương Châu hoàn thành sứ mệnh của nàng, sau đó chúng ta sẽ tìm đến một nơi mà không ai sinh sống, rồi chúng ta sẽ cùng nhau chung sống đến trọn đời, được chứ?
Lãnh Ngưng Vũ kéo tay Ngô Lai lên ngực, dịu dàng gật đầu.
Lúc này, Tuyết Nhi đang ngủ trên giường rên lên một tiếng, từ từ mở hai mắt.
Nghe thấy tiếng của Tuyết Nhi, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ chạy vội tới bên giường. Thấy Tuyết Nhi tỉnh lại, cả hai không khỏi vui mừng.
Tuyết Nhi, nàng tỉnh rồi sao?
Tuyết Nhi, muội làm tỉ sợ chết đi được, lỡ muội có bề gì, hỏi tỉ làm sao ăn nói với sư phụ đây?
Hai người lúc này ngồi bên cạnh Tuyết Nhi đồng thời lên tiếng.
Nghe thấy câu hỏi của hai người, Tuyết Nhi chỉ nhìn hai người, rồi ‘oa’ một tiếng khóc rống lên, nói:
Vô lại đại ca, sư tỉ, Tuyết Nhi tưởng là mình sẽ không thể gặp lại hai người.
Tuyết Nhi nói xong nhào vào lòng Lãnh Ngưng Vũ, tấm chăn mỏng rơi khỏi người Tuyết Nhi, đập vào mắt Ngô Lai là một thân hình xích lõa tuyệt mỹ, nếu là lúc trước, Ngô Lai sẽ lập tức ôm lấy thân hình đó vào lòng, thể nào cũng phải loạn động tay chân một phen, nhưng lúc này Tuyết Nhi đang bị thương, Ngô Lai làm sao có thể giở trò.
Lãnh Ngưng Vũ dịu dàng ôm chầm lấy Tuyết Nhi nói:
Tuyết Nhi ngoan, đừng khóc nữa, sư tỉ sau này sẽ bảo hộ tốt cho muội.
Ngô Lai nhẹ nhàng ôm hai nữ nhân vào bờ ngực rộng của hắn đoạn nói:
Vũ Nhi, Tuyết Nhi, sau này ta sẽ bảo vệ cho hai nàng không để bất cứ kẻ nào phương hại đến hai nàng nữa.
Ôm thân hình sung mãn đàn tính của Tuyết Nhi, Ngô Lai không có nửa điểm dục vọng, trong tim hắn lúc này chỉ muốn mãi mãi ôm hai nữ nhân đó vào lòng, bảo vệ hai nàng thật tốt.
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Tuyết Nhi, hiện tại muội cảm thấy trong người thế nào?
Tuyết Nhi nói:
Tuyết Nhi hiện giờ toàn thân đau đớn.
Nghe vậy, Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ thương thế của Tuyết Nhi đang phục hồi, cần được nghỉ ngơi.
Ngô Lai nói:
Tuyết Nhi à, nàng nghỉ ngơi tiếp đi, ta và Vũ Nhi sẽ chăm sóc cho nàng.
Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, Ngô Lai nhẹ nhàng bế Tuyết Nhi đặt lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, lúc tay hắn chạm vào thân thể động nhân sung mãn và đàn hồi của Tuyết Nhi, không kiềm chế được phải sờ nắn một lát.
An bài cho Tuyết Nhi xong, Ngô Lai phát hiện nét mặt Lãnh Ngưng Vũ đã mệt mỏi lắm rồi, dịu dàng ôm láy ngực Lãnh Ngưng Vũ nói:
Vũ Nhi, chẳng phải nàng cũng rất mệt mỏi sao? Nàng cũng nên nghỉ ngơi đi thôi!
Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Ngô Lai ôm Lãnh Ngưng Vũ đặt nằm xuống bên cạnh Tuyết Nhi, đồng thời ôm lấy Tuyết Nhi, rồi nằm cạnh hai nữ nhân.
Ngô Lai nói:
Hôm nay, cả ba chúng ta sẽ nghỉ ở đây.
Nói rồi song thủ bất hảo bắt đầu di chuyển về phía ngực Lãnh Ngưng Vũ, luồn tay qua áo xoa xoa song nhũ phong mãn của nàng, khiến Lãnh Ngưng Vũ nhất thời rên lên một tiếng.
Lãnh Ngưng Vũ nằm cạnh bên rên rỉ khẽ nói:
Vô lại à, đừng mà, không sợ Tuyết Nhi nhìn chúng ta sao?
Nghe vậy, Ngô Lai ngừng loạn động, nhìn về phía Tuyết Nhi, chỉ thấy Tuyết Nhi hai mắt mở to nhìn Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ.
Thấy tình cảnh đó, Ngô Lai làm sao dám loạn động, cười khổ, nhưng cũng ôm hai nữ nhân vào lòng.
Ba người cứ thế rồi đi vào giấc ngủ, cả ba thiếp đi lúc nào cũng không hay, tuy thương thế của Tuyết Nhi đang hồi phục, khiến Ngô Lai không dám loạn động, nhưng ma thủ của hắn cũng không ngừng mò mẫm trước sau hai thân hình động nhân mềm mại đó một cách đầy ham muốn.
Sáng sớm ngày thứ hai, ba người tỉnh giấc, bởi vì đêm qua Ngô Lai không nghe hai nàng, tâm lí không được thoải mái, nên biểu tình của hắn lúc này bơ phờ, thương thế Tuyết Nhi đã phục hồi, chỉ có Lãnh Ngưng Vũ bị ma thủ của Ngô Lai loạn động cả đêm, ngủ không ngon, nên hai mắt cứ chực nhắm lại.
Tuyết Nhi vừa tỉnh lại đã muốn rời khỏi giường, vì thương thế đã khỏi, tâm tính hiếu động, đã một ngày không ra ngoài, nên muốn chạy quanh để nhìn đây nhìn đó.
Tuyết Nhi vừa khởi thân liền bị Ngô Lai nắm lấy kéo vào ngực, hai tay đã luồn vào chiếc nội y nhỏ xíu của Tuyết Nhi xoa bóp song nhũ phong mãn của nàng đồng thời cắn nhẹ bờ môi thơm của Tuyết Nhi.
Giây lát sau, Tuyết Nhi bị trêu vào chỗ nhạy cảm rên rỉ liên hồi.
Vô lại, đừng làm vậy, chúng ta phải sớm rời khỏi giường.
Lúc đó, Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh lên tiếng nhằm ngăn cản ma thủ và dục khẩu của Ngô Lai.
Nghe vậy, Ngô Lai hấp tấp giữ chặt hai tay Tuyết Nhi, song thủ rời khỏi đôi nhũ phong phong mãn một cách tiếc rẻ, cuối cùng cũng chịu ly khai thân thể động nhân của Tuyết Nhi.
Đối với cá tính phong lưu, vô lại của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ đương nhiên biết rõ, không có biện pháp khống chế được hắn, chỉ đành trừng mắt nhìn Ngô Lai.