Chương 138: bất tốc chi khách (1)


Ngô Lai nói:
Hà tất phải vậy, đa tạ ý tốt của mọi người, tại hạ đã quyết định hôm nay sẽ lên đường.


Thấy mọi người lộ vẻ thất vọng, Ngô Lai lại nói:
Ta tuy sẽ rời khỏi nơi này, nhưng chắc chắn không đi khỏi Lâm Châu thành, nếu như mọi người có việc gì muốn tìm tại hạ thì hãy đến Trương phủ phía Đông thành.


Nghe thấy thế, sắc mặt thất vọng của mọi người có chút chuyển biến.

Lãnh Ngưng Vũ ngồi bên cạnh Ngô Lai nắm chặt tay hắn, mặt lộ vẻ kiên định, cho dù Ngô Lai có quyết định gì đi nữa, nàng cũng sẽ ủng hộ.

Mọi người trong lúc này biết rằng Ngô Lai đã quyết định rời đi, không thể miễn cưỡng, nhất thời trầm mặc, không biết nói gì nữa.

Trầm mặc trong chốc lát, Phong Vân nói:
Tốt thôi, mọi người không cần phải bàn bạc gì nữa, vì Ngô thiếu hiệp đã quyết định đi, bữa cơm này coi như để tiễn Ngô thiếu hiệp, Lãnh cô nương cùng Tuyết Nhi cô nương lên đường.
Vừa nói vừa lắc lắc đầu.

Có lẽ do Ngô Lai, Lãnh Ngưng Tuyết và Tuyết Nhi ba người quyết định đi, làm cho không khí có chút thương cảm, bữa ăn càng thêm kéo dài.

Sau khi ăn uống xong, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi quay về thu dọn quần áo, còn Ngô Lai tiếp tục cùng mọi người bàn bạc một số việc quan trọng.

Lúc sau, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi với túi y phục đến bên cạnh Ngô Lai.

Thấy hai nữ nhân đã tới, Ngô Lai hướng đến mọi người cáo từ, nhưng Quản Phong Chỉ, Bạch Y theo tiễn ba người ra tận bên ngoài khách sạn.

Mặc dù mọi người mới chỉ ở bên nhau có nửa tháng, nhưng thật sự đã cùng nhau đối phó với cuồng trảm nộ sát, Thiên Vương Tứ Đao. Đối với mọi người thì đó như là cả một năm, tình cảm đã rất sâu đậm, nên khi đối diện với sự chia li, luôn cảm thấy không nỡ.

Mọi người nói chuyện với nhau cả nửa ngày, Ngô Lai sau đó nói:
Quản tiền bối, Bạch huynh, thời gian không còn sớm nữa, bọn ta xin cáo từ.
Nói xong liền muốn lên đường.

Vào lúc này, có hai người ở đằng xa tiến về phía Ngô Lai, mặc dù không sử dụng khinh công, nhưng mỗi bước đều dài cả trượng, trong nháy mắt đã cách Ngô Lai và mọi người không còn xa.

Khi Ngô Lai liếc mắt nhìn hai người, tự nhiên không tự chủ được chân vừa mới nhấc lên phải dừng lại. Bởi vì thấy có hai người tiến đến, Ngô Lai bất đắc dĩ phải dừng chân. Đương nhiên Ngô Lai nhận ra hai người đó, không chỉ có vậy, khi hai người đó còn cách Ngô Lai hơn một trượng lại chắn mất đường. Vì vậy Ngô Lai bất đắc dĩ phải dừng chân.

Quản Phong Chỉ phát hiện Ngô Lai biểu tình có dị dạng, bất giác quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy hai người này, sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ cũng nhận ra hai người này.

Hai người này tuổi khoảng sáu mươi, vẻ mặt cổ quái, thần sắc lãnh đạm trang nghiêm. Hai người đó chính là Ngoan Lạt Nhị Quái mà bọn Ngô Lai đã gặp tại khách sạn.

Lúc này trên con đường lớn người đi lại tấp nập không ngừng, hơn nữa đa số bọn họ là người giang hồ. Hai người này quả là kinh thế hãi tục, mặc dù có khinh công cao cường, bất quá không thể thi triển được vì có quá đông khách bộ hành, đành phải đi bộ nhưng mỗi bước cũng dài hơn trượng, tốc độ rất nhanh. Công lực kinh người này đã khiến cho nhiều người đi đường chú ý.

Vào lúc Quản Phong Chỉ sắc mặt biến đổi đó thì Ngoan Lạt Nhị Quái đã đứng trước mặt mọi người, trên mặt bọn chúng không bộc lộ cảm xúc gì.

Thấy họ, Quản Phong Chỉ bất đắc dĩ phải mở miệng nói:


Thì ra là Bách Ly huynh và Nguyên huynh, không biết ngọn gió nào đã đưa hai vị đến đây?
vừa nói vừa khẩn trương nhìn chăm chăm Nhị quái, vì ông ta đã đoán được tại sao Nhị quái lại đến đây.

Nhị quái đưa mắt nhìn nhau, Lạt quái Nguyên Mãnh nói:
Quản huynh, bọn ta với huynh cũng xem là chỗ quen biết nên không nói vòng vo nữa, vậy xin hỏi thẳng luôn.


Dừng lại một chút, Nguyên Mãnh nói tiếp:
Quản huynh, gần đây nghe giang hồ đồn rằng, khắc tinh của vạn độc chi vật là Hổ Phách Thần Châu đang ở trên người huynh, không biết chuyện này là thật hay giả?
Nói xong cùng Ngoan quái Bách Lý Phong khẩn trương nhìn Quản Phong Chỉ, nhưng sắc mặt Quản Phong Chỉ không có bất cứ biểu hiện gì.

Nhị quái khi tới thành này, đã phát hiện ra một cao thủ thần bí từ lâu không xuất hiện trên giang hồ. Khi gặp vị cao thủ này, Nhị quái trong lòng cực kỳ chấn động, hiểu rằng muốn đoạt được hai bảo vật Huyền Thiên thạch và Tử Kiếm, thì còn khó hơn lên trời, tiện thể đi quan sát trong thành, tình cờ biết được tin tức Hổ Phách Thần Châu đã xuất hiện, hai người vô cùng kinh ngạc, mà đúng lúc hai người đi đến nơi này, từ xa nhìn thấy Quản Phong Chỉ, liền muốn hỏi cho rõ ràng.

Nghe những lời này, Quản Phong Chỉ giật mình, mặc dù đoán Nhị quái có khả năng đến đây là vì Hổ Phách Thần Châu, nhưng khi nghe bọn họ nói xong, không nhịn được, vô cùng kinh ngạc. Không hề nghĩ rằng chuyện này lại lan truyền đi nhanh đến như vậy, chỉ còn biết trách mình đã không ngăn chặn tin tức truyền đi, để bây giờ Nhị quái đến tận cửa chất vấn.

Quản Phong Chỉ nhìn thẳng Nhị quái, rồi nhìn qua Ngô Lai, thấy vẻ mặt Ngô Lai không có bất cứ biến hóa nào.

Quản Phong Chỉ nói:
Hổ Phách Thần Châu xuất hiện thì tốt quá, nhưng Hổ phách thần châu không có trên người ta.


Nguyên Mãnh kỳ quái nói:
Không có trên người huynh, vậy thì trên người nào?


Quản Phong Chỉ nói:
Cái này thì mỗ không biết.
nói rồi mà trong mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn.

Quản Phong Chỉ trước nay chưa từng nói dối, giờ lại phải nói dối, nên ánh mắt cũng như vẻ mặt lộ vẻ không tự nhiên.

Vì Ngô Lai đã quyết định rời khỏi đây, Quản Phong Chỉ không muốn hắn bị lôi vào chuyện này, do đó đã phải nói dối.

Khi Quản Phong Chỉ nói không biết Hổ Phách Thần Châu ở đâu, thì trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, đồng thời lại nhìn Ngô Lai với vẻ mặt khác lạ, đã không thoát khỏi sự quan sát của Nhị quái. Nhị quái bất giác cũng quay sang nhìn Ngô Lai, trong lòng đoán chắc là Hổ Phách Thần Châu đang ở trên người Ngô Lai.

Bách Lý Phong nói:
Thật không? Quản huynh đã không thành thật rồi!
vừa nói vừa nhớ lại ánh mắt trước đó, nhìn thẳng vào Quản Phong Chỉ.

Nghe thấy thế, Quản Phong Chỉ khuôn mặt đỏ bừng, đã bị Bách Lý Phong nhìn ra, không thể nói được lời nào.

Quản Phong Chỉ đỏ mặt, không thể dấu được cặp mắt của Nhị quái, lời nói khác lạ này đã nói lên sự biến hóa rõ ràng. Tất cả sự thay đổi dù nhỏ đều không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Nhị quái.

Nguyên Mãnh đột nhiên nói:
Quản huynh, nếu như ta đoán không lầm, thì Hổ phách thần châu đang ở trên người vị thiếu niên này!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.