Chương 14:Thâm tình thệ ngôn


Ngảy thứ hai, Lâm Phong, Trương Ngọc Oánh cũng có Nguyệt Nhi, Xuân Nhi các người lại tới Tử Thiên động phủ.

Tới luyện công phòng, Trương Ngọc Oánh nhìn Nguyệt Nhi, Xuân Nhi hai nữ nhân nói:
Nguyệt Nhi, Xuân Nhi, các người từ hôm nay cũng phải với chúng ta luyện võ tại đây.
Dừng lại rồi nói:
Các người trước tiên dựa theo phương pháp ta đã dạy cho các người, đưa nội lực trong cơ thể vận hành một vòng.


Ba người theo lời Trương Ngọc Oánh khoanh chân ngồi xuống, theo nội công tâm pháp nàng đã dạy bọn họ tại thể nội vận hành một vòng.

Ngô Lai dựa theo phương pháp Trương Ngọc Oánh đã dạy bản thân tại thể nội du tẩu một vòng. Sau một lúc, Ngô Lai mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân bó lại thư thái cực kì, khí trong cơ thể đang xáo động lên.

Trương Ngọc Oánh thấy ba người đều đã đưa nội công vận hành một vòng, từ trên thân lấy ra bốn hạt nhỏ lấp loáng tử sắc quang mang, chính là Thiên niên tử liên Ngô Lai lấy được trong thủy trì ở hậu viện.

Nguyệt Nhi, Xuân Nhi chỉ đầy mặt kinh ngạc nhìn Tử liên trong tay Trương Ngọc Oánh. Nguyệt Nhi bèn hỏi:
Tiểu thư, đây là gì thế?


Trương Ngọc Oánh đáp:
Đây là Thiên niên tử liên, phục dụng chúng có thể tăng gia chí ít là 50 năm công lực.


Nguyệt Nhi kinh hỉ hỏi:
Thật vậy chứ? Như thế chúng ta không phải biến thành tuyệt thế cao thủ trên giang hồ sao?


Trương Ngọc Oánh đáp:
Không sai, các người hãy nhanh chóng ăn chúng, dựa theo nội công tâm pháp ta dạy các người, dung hóa hấp thu năng lượng của Thiên niên tử liên.


Nguyệt Nhi, Xuân Nhi nhị nữ từ nhỏ đã theo Trương Ngọc Oánh tập võ, tuy không có cái dạng thiên phú của Trương Ngọc Oánh, nhưng qua sự giúp đỡ của Trương Ngọc Oánh hai người bọn họ truy tìm linh dược tư bổ, cũng bù đắp được khiếm khuyết của hai người, hiện tại hai người đã là cao thủ trên giang hồ.

Nghe xong, ba người lập tức tự tiếp lấy Tử liên trong tay Trương Ngọc Oánh, bỏ vào trong miệng, án theo phương pháp Trương Ngọc Oánh đã dạy bản thân, hấp thu tinh hoa của Thiên niên tử liên.

Trương Ngọc Oánh thấy ba người tiến nhập nhập định, bản thân cũng nuốt lấy một hạt Thiên niên tử liên, khoanh gối ngồi xuống tiến vào nhập định. Trương Ngọc Oánh cũng hi vọng võ công bản thân tăng cao, bởi vì nàng minh bạch Ngô Lai nhất định không phải là một người bình phàm, do đó lão thiên mới để Ngô Lai có được Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm hai loại khoáng thế kì bảo này, cũng chú định chàng ta không phải là một con người thông thường. Vỉ thế Trương Ngọc Oánh cũng hi vọng võ công bản thân biến thành cao hơn, khả dĩ tương trợ cho Ngô Lai.

Sau khi Ngô Lai nuốt vào Tử liên, cảm thấy một vị thơm ngọt tiến vào trong miệng, đồn thời cũng mang theo một cỗ lực lượng kì dị, cỗ lực lượng này sau đấy đi vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng chảy về hướng nơi đan điền, xung kích với thải sắc khí thể nơi đan điền Ngô Lai.

Vừa lúc bắt đầu Ngô Lai tịnh không để tâm, mặc kệ cỗ lực lượng kì dị này xung kích với thải sắc khí thể, đột nhiên thải sắc khí thể không ngờ bị cỗ lực lượng kì dị này đánh lùi, hóa làm nghìn vạn các khí thể nhỏ bé, hơn nữa cổ lực lượng kì dị này không ngừng nuốt chửng các khí thể bé nhỏ.

Ngô Lai kinh sợ vô cùng, lập tức tập trung tinh thần vận khởi Huyền Linh Thiên quyết của bản thân, lần nữa ngưng tụ các tiểu khí thể đã tán khai. Trải qua sự nỗ lực không ngừng của Ngô Lai, các tiểu khí thể này dần dần bắt đầu tụ lại, đồng thời bao vây cỗ khí thể kì dị đang nuốt lấy thải sắc khí thể, từ từ dung hóa nó, biến thành một bộ phận của thải sắc khí thể trong cơ thể mình.



Khi Ngô Lai tỉnh lại thì thấy tam nữ đều cũng đang nhập định, hơn nữa Nguyệt Nhi, Xuân Nhi hai người cơ thể đều tán phát quang mang nhàn nhạt. Trương Ngọc Oánh trên thân phát xuất quang mang cường đại hơn nhiều so với nhị nữ. Nàng ta biểu tình trên mặt nghiêm túc, phảng phất như thiên nữ hạ phàm, đoan trang mĩ lệ vô cùng.

Ngô Lai lăng lăng nhìn lấy dung nhan mĩ lệ của Trương Ngọc Oánh, không khỏi nhìn đến mê mẩn, thầm nghĩ: Có được thê tử như vậy, ta còn có mong muốn gì nữa?

Đang lúc Ngô Lai nghĩ tới đấy, Trương Ngọc Oánh cũng đã tỉnh lại.

Trương Ngọc Oánh tỉnh lại thấy Ngô Lai dùng nhãn thần lăng lăng đang chăm chú nhìn mình, tinh nghịch khươ tay trước mắt Ngô Lai.

Ngô Lai bị kinh động tỉnh lại, thấy Trương Ngọc Oánh, vội vàng hỏi:
Oánh thư, nàng tỉnh lại khi nào thế?


Trương Ngọc Oánh làm nũng đáp:
Vừa tỉnh, nhìn thấy chàng lăng lăng chăm chăm nhìn người ta, lẽ nào chàng nhìn còn chưa đủ à?


Ngô Lai đáp:
Oánh thư, nàng mĩ lệ thế này, đương nhiên ta nhìn chưa đủ rồi, đời này ngày ngày thấy nàng, ta ban đêm nhìn cũng không đủ.


Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai nói với mình thâm tình như thế, trong lòng cao hứng vô cùng, hỏi:
Vô Lại, chàng thực sự ngày ngày nhìn thấy thiếp, ngày ngày đối diện thiếp sao?


Ngô Lai đáp:
Đương nhiên rồi, nàng như một tiên nữ thế này, khiến ta vĩnh vĩnh nhìn không thấy đủ, khiến ta không lúc nào là không vì nàng mà mê loạn.


Trương Ngọc Oánh cao hứng hỏi:
Thật chứ?
Đột nhiên nhãn thần u ám, nói:
Có lẽ sau này khi thiếp già đi, chàng chắn chắn sẽ không còn thích thiếp nữa.


Ngô Lai nói:
Sao thế được? Oánh thư.


Trương Ngọc Oánh hờn dỗi:
Ai nói không thể chứ, đợi chàng gặp được một nữ nhân mĩ lệ hơn Oánh thư, chàng có thể quên đi Oánh thư.


Ngô Lai vội thề thốt:
Oánh thư, không thể thế, bất quản sau này nàng có biến thành như ra sao, ta có gặp được nữ nhân mĩ lệ thế nào, ta đều không thể quên đi Oánh thư. Ngô Lai ta tại đây phát thệ, như quả ta Ngô Lai có quên đi Oánh thư, hãy để ta thiên đả lôi phách …


Trương Ngọc Oánh tức thời say đắm dừng Ngô Lai lại, thâm tình nói:
Vô Lại, có câu này của chàng, Oánh thư đã yên lòng rồi, thiếp không cần chàng phát thệ, ta chỉ muốn trong lòng chàng vĩnh viễn có ta là được rồi, bất quản sau này có phát sinh chuyện như thế nào, ta đều luôn luôn yêu chàng. Hai người tay trong tay, ôn tồn một lúc, Trương Ngọc Oánh nói tiếp:
Vô Lại, chúng ta ra ngoài đi, không nên ở tại đây quấy nhiễu Nguyệt Nhi, Xuân Nhi bọn chúng luyện võ.


Ngô Lai gật gật đầu, theo Trương Ngọc Oánh ra bên ngoài luyện công phòng.

Trương Ngọc Oánh nói:
Vô Lại, thiếp hiện tại dạy chàng làm thế nào vận dụng nội công trong người chàng, chàng phải học tập thật tốt.


Ngô Lai gật đầu nói:
Oánh thư, nàng yên tâm, ta nhất định có thể học tốt.


Sau đấy Trương Ngọc Oánh biểu diễn thu phát nội lực thế nào, thế nào không thể vận dụng nội lực đả thương người.

Ngô Lai quả nhiên là một kì tài luyện võ, không quá một lúc hắn đã có thể học được các thứ Trương Ngọc Oánh dạy cho hắn.

Trương Ngọc Oánh cũng kinh ngạc bởi thiên phú luyện võ của Ngô Lai, không nghĩ được không cần qua một lúc đã có học được các thứ khó khăn này.

Trương Ngọc Oánh bởi thế đem một ít khinh công, kiếm pháp, chưởng pháp của Tử Thiên lão nhân dạy cho Ngô Lai.

Ngô Lai chỉ cần nhìn qua một lượt, hơn nữa còn vượt qua thế của Trương Ngọc Oánh.

Trương Ngọc Oánh thấy lang quân yêu quý của mình có thiên phú như thế, trong lòng cũng cao hứng phi thường, bản thân hiểu rõ phải đẩy mạnh việc truyền thụ. Ngô Lai cũng nhất nhất tiếp thụ, qua một lúc toàn bộ học hỏi các thứ Trương Ngọc Oánh dạy cho.

Trương Ngọc Oánh thấy bản thân không còn gì dạy lại cho Ngô Lai, bởi thế liền nói:
Vô Lại, thiếp đã không còn gì dạy lại cho chàng, như quả chàng còn muốn học võ công thế nào, thì tự mình tới thư phòng tìm kiếm vậy.


Ngô Lai cười khổ nói:
Oánh thư, nàng không phải không biết ta nhận biết chữ không có nhiều.


Trương Ngọc Oánh nói:
Không quan hệ, chàng có thể để Nguyệt Nhi, Xuân Nhi giúp đỡ chàng, chàng có không nhận biết chữ nào, để bọn chúng nói lại cho chàng.


Vừa nói xong, Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi đã từ luyện công phòng bước ra.

Nguyệt Nhi sắc mặt cao hứng nói:
Tiểu thư, hạt tử liên này quả nhiên là tuyệt thế linh dược, hấp thu năng lượng của nó rồi, tiểu tì cảm giác nội lực bản thân đột nhiên tăng gia rất nhiều, hơn nữa toàn thân thư thái.


Xuân Nhi cũng ở bên cạnh gật đầu.

Trương Ngọc Oánh nói:
Thật sao? Thế các ngươi về sau phải nỗ lực luyện công nhiều vào, từ bắt đầu ngày mai, các ngươi tới thư phòng bồi cô gia luyện võ.



Vâng, tiểu thư.
Hai người đáp lại. Đột nhiên Nguyệt Nhi phát hiện Ngô Lai sắc mặt mê mê đang chăm chú nhìn mình cùng Xuân Nhi, lập tức nhìn lại bản thân, mới phát hiện ra y phục của mình toàn bộ đã ướt đẫm mồ hôi, dán chặt ở trên người, hột đậu (đỗ đâu) màu sắc rực rỡ trước ngực cùng váy nhỏ dưới thân có thể nhìn thấy rõ ràng, lập tức dùng hai tay che lấy bộ ngực bản thân, Xuân Nhi cũng như thế.

Nguyên lai, do bởi vì nhị nữ võ công còn thấp, lúc hấp thụ Thiên niên tử liên, y phục toàn thân bị mồ hôi thẫm thấu, đỗ đâu trước ngực cùng tiểu khố hạ thể đều có thể trông thấy rõ, hơn nữa Nguyệt Nhi một đôi ngọc nhũ cực to trước ngực, đã bạo xuất làm hiện ra đỗ đâu cực nhỏ.

Thấy cảnh hương diễm này khiến người phún huyết, sao có thể không khiến Ngô Lai dâm dật chăm chú nhìn lấy nhị nữ?

Trương Ngọc Oánh vui vẻ nhìn vào ba người, nói:
Được rồi, thời gian đã không còn sớm, chúng ta quay về thôi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.