Chương 146: Thần châu chi tranh (7)


Nhìn thấy hai người kia đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu chạy ra xa vài chục trượng. Niên Dữ Hành với kẻ thần bí kia vội đuổi theo, Quỷ Diệt vừa rơi xuống đất cũng liền quát to với bọn người Quỷ cốc Tà điện:
Đuổi theo!


Vừa quát to, thân người cũng đồng thời như chớp đuổi về phía xa. Bọn người Quỷ cốc Tà điện cũng liền tung người đuổi theo.

Quách Phóng, Hoắc Danh, Hoắc Chấn với lão vô danh đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều tung người đuổi theo hướng hai người kia đào tẩu. Trong lòng bọn họ đều kinh hãi võ công của hai người vừa cướp đi Hổ Phách Thần Châu, không ngờ hai người đó lại có thể chịu được hợp công của mấy đại cao thủ, lại còn bình an vô sự li khai.

Nhìn thấy mấy người Quách Phóng bỏ đi, chúng nhân Thanh Phong bảo và đại hán trung niên, mỹ thiếu phụ và cô nương xinh đẹp kia cũng vội vàng đuổi theo.

Mấy kẻ khác vừa nãy vốn đang tranh đấu, từ khi Hổ Phách Thần Châu bị hai người kia cướp đi, liền ngừng đánh nhau, chỉ ngây ngốc nhìn theo đám cao thủ đang truy đuổi. Lúc này mới chợt tỉnh lại, cũng ào ào hướng về đám người đang biến dần ở phía xa đuổi theo.

Trong chớp mắt, con đường vốn ồn ào đã trở nên vắng vẻ. Trên mặt đất còn lưu lại những thi thể và gạch ngói vỡ vụn, còn có những kẻ thụ thương được đồng bạn mang đi.

Nhìn thấy con đường trong chớp mắt đã biến thành trống không, Ngô Lai cười khổ nói:
Xem ra sức hấp dẫn của Hổ Phách Thần Châu quả thực quá lớn, lại có thể làm cho bao nhiêu người vì nó mà liều mạng, vì nó mà giết lẫn nhau.
Truyện "Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành "

Lãnh Ngưng Vũ đang kinh ngạc, lúc này mới có phản ứng, nói:
Đúng đó! Thật sự không ngờ có thể có nhiều người như vậy đến cướp Hổ Phách Thần Châu, với lại rất nhiều cao thủ đã lâu chưa xuất hiện trên giang hồ cũng vì nó mà đến.


Ngô Lai nói:
May mà chúng ta đã ném cái thứ phỏng tay này cho bọn chúng, nếu không chúng ta sẽ bị phiền phức to.


Quả thực nếu như Ngô Lai không ném Hổ Phách Thần Châu đi, thì nhất định sẽ trở thành đối tượng công kích của rất nhiều cao thủ giang hồ, mà lúc này Ngô Lai đã vứt Hổ Phách Thần Châu cho mấy người đó nên cũng giảm bớt cho bản thân không ít phiền toái.

Tuyết Nhi lúc này mới thở phào, nói:
Vô Lại ca, sư tỷ, bọn chúng tại sao lại vì Hổ Phách Thần Châu mà giết nhau, không phải chỉ là một viên châu vỡ sao?"

Nghe vậy, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt gượng cười. Nếu như là trước đây, hai người cũng sẽ cho là như thế, nhưng lúc này thì không giống vậy. Bao nhiêu người vì Hổ Phách Thần Châu mà liều chết, xem ra Hổ Phách Thần Châu nhất định là tuyệt thế bảo vật làm cho người giang hồ động tâm đã từ lâu.


Sớm biết vậy ta cũng đi với mấy cao thủ tỉ thí một phen.


Đồng Cương vẫn ở bên cạnh không nói gì lúc này đột nhiên khai khẩu, trong mắt lộ ra vẻ nuối tiếc.

Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Ánh mắt của Ngô Lai làm toàn thân Đồng Cương cảm thấy không thoải mái, hắn vội vã nói:
Lão đại, không phải là ta lại nói sai sao, huynh không cần phải dùng ánh mắt đó nhìn tôi vậy chứ, làm toàn thân ta không được tự nhiên.


Nhìn thấy biểu tình sợ hãi của Đồng Cương, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ở bên cạnh nhịn không được cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Lai thì cười không ra.
Ngô Lai nói:
Ta còn là lão đại của ngươi hay không?



Lão đại, huynh đương nhiên là lão đại của ta, ta đã nhận huynh làm lão đại, thì huynh vĩnh viễn là lão đại của ta.
Đồng Cương hắn nói rất nghiêm túc

Ngô Lai nói:
Ta đã là lão đại của ngươi, ngươi có nghe lời của ta hay không?
Trên mặt hắn không có chút biểu tình.

Đồng Cương nói:
Đương nhiên, mỗi lời lão đại nói đều là mệnh lệnh.


Ngô Lai nói:
Tốt, đã như vậy, sau này nếu không có mệnh lệnh của ta, ngươi không thể tự tiện đánh nhau với người khác.
Truyện "Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành "

Nghe vậy, Đồng Cương ngẩn ngơ rồi la lên:
Vậy sao được? Không cho ta đánh nhau với người khác, ta sẽ bị bực bội chết đó.


Đột nhiên thấy Ngô Lai hung hãn trừng mắt nhìn, Đồng Cương vội vã sửa lại:
Được, lão đại. Sau này không có mệnh lệnh của lão đại, ta tuyệt đối sẽ không đánh nhau với người khác.
Thấy thần sắc Ngô Lai trở nên hòa hoãn, Đồng Cương lại nói:
Lão đại, nếu có việc đánh nhau gì, huynh nhất định phải cho ta đi.


Nghe vậy, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ hai người đều lắc đầu cười khổ, trong lòng cũng biết rõ gây hấn là việc yêu thích của hắn. Có muốn ngăn cản không cho hắn đánh nhau, quả thật so với giết hắn còn khó hơn. Họ bất lực đưa mắt nhìn hắn, không nói thêm lời nào.

Thấy Ngô Lai không nói gì, Đồng Cương còn tưởng rằng Ngô Lai đồng ý, trong lòng vui mừng, nét mặt đầy hưng phấn.


Vô Lại, hai người vừa mới cướp đi Hổ Phách Thần Châu võ công thật lợi hại. Bọn họ lại có thể chịu được hợp kích của nhiều cao thủ như vậy, lại còn bình yên không việc gì bỏ đi, chỉ là không biết hai người này là ai?


Ban nãy Lãnh Ngưng Vũ do cách mấy người đang tranh đấu khá xa, công lực của nàng không đủ, nhãn lực cũng không đến, thêm vào đó tốc độ mấy người đánh nhau vô cùng thần tốc. Lãnh Ngưng Vũ mặc dù thấy hai người đó cướp đi Hổ Phách Thần Châu, nhưng không hề nhìn thấy rõ ràng tướng mạo bọn họ.


Bọn chúng là Ngoan Lạt Song Quái.


Khi Lãnh Ngưng Vũ đang nghi hoặc, không rõ về thân phận của hai người kia, thanh âm Ngô Lai đột nhiên vang lên. Đối với tướng mạo của mấy người tranh đấu đó, với võ công của Ngô Lai cũng dễ dàng nhìn rõ diện mạo bọn họ, nhân ảnh của mấy người đó dù nhanh, cũng không thoát khỏi cặp mặt của hắn.

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ cả kinh nói:
Cái gì? Ngoan Lại Song Quái? Bọn chúng không phải là đã sớm li khai rồi, sao lại có thể xuất hiện ở đây để cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu?


Ngô Lai nói:
Huynh nghĩ bọn chúng chưa hề li khai, chỉ là vẫn luôn bí mật theo dõi chúng ta, muốn cướp lấy Hổ Phách Thần Châu trong tay chúng ta.


Đúng như Ngô Lai nói, Ngoan Lạt Song Quái từ lúc Ngô Lai li khai khách điếm xong. Bọn họ vẫn luôn bí mật bám theo bốn người bọn họ, muốn tìm cơ hội hạ thủ cướp đoạt. Nhưng lại bị bọn người Quỷ cốc Tà điện hạ thủ trước, sau đó lại xuất hiện người của Thanh Phong bảo, Quách Phóng và lão già vô danh kia, làm Song quái cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thấy chúng nhân tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu Song quái vẫn án binh bất động, bởi vì bọn chúng đã cảm ứng được một vài cổ khí tức tàng ẩn, biết là vẫn còn cao thủ chưa xuất hiện. Mãi cho đến khi Hổ Phách Thần Châu bị Quách Phóng với Niên Dữ Hành đánh bay đến chỗ bọn chúng đang ẩn nấp thì mới liền ra tay.

Nghe nói hai người kia là Ngoan Lạt Song Quái, Lãnh Ngưng Vũ cũng không nói thêm nữa, bởi vì nàng biết rõ cũng chỉ có cao thủ như Song quái mới có thể tránh được hợp kích của bấy nhiêu cao thủ.

Nhìn sắc trời, Ngô Lai nói:
Vũ nhi, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.