Chương 16: Hỗn hỗn chi nhai


Quay mắt ba tháng đã trôi qua, Ngô Lai cũng ba tháng chưa có rời khỏi Trương phủ, suốt ngày triền miên cùng tam nữ, đã sớm quên đi huynh đệ trước đây. Ngô Lai đột nhiên nhớ tới lũ huynh đệ đó, vì thế quyết định ra ngoài kiếm bọn chúng.

Ngô Lai tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, hỏi:
Oánh thư, ta có chuyện muốn cùng nàng thương lượng có được chăng?


Trương Ngọc cảm thấy kì quái hỏi lại:
Vô Lại, việc gì vậy chứ?


Ngô Lai đáp:
Ta muốn quay về coi lũ huynh đệ trước đây của ta.
Tất cả chuyện của Ngô Lai đã kể qua với Trương Ngọc Oánh.

Trương Ngọc Oánh đồng ý:
Được rồi! Chàng chuẩn bị khi nào đi?


Ngô Lai đáp:
Đi ngay bây giờ, qua hai ngày ta lại quay về.


Trương Ngọc Oánh mắng yêu:
Ngốc tử, chàng không thể cả đời theo thiếp, chàng cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
Dừng lại rồi nói tiếp:
Thiếp sẽ để Nguyệt Nhi đi với chàng, để nó chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của chàng!


Ngô Lai gật gật đầu.

Sau đó Nguyệt Nhi theo Ngô Lai quay về tìm bọn huynh đệ của hắn, về phần Trương Ngọc Oánh cùng Xuân Nhi đều không muốn Ngô Lai bỏ đi, nhưng cũng biết đấy là không có khả năng.

Còn như phụ mẫu của Trương Ngọc Oánh, cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của Ngô Lai, hắn đã sớm gặp qua. Hai người thấy Ngô Lai thì hoan hỉ phi thường bản thân có nữ tế này, tịnh không để tâm tới thân phận địa vị của hắn.



-----------



Hỗn Hỗn nhai.

Hỗn Hỗn nhai là con đường có tiếng của Lâm Châu thành, tịnh không phải là người của Hỗn Hỗn nhai rất giàu có, cũng không phải người của Hỗn Hỗn nhai có thể vì người của Lâm Châu thành mà cống hiến gì đấy, mà bởi vì là Hỗn Hỗn nhai là địa phương bần cùng nhất ỷ lại nhất của Lâm Châu thành. Trong đấy toàn là bọn Vô Lại với cùng nhân tử đệ.

Tuy trong Hỗn Hỗn nhai đều là bọn bần cùng tử đệ với lũ Vô Lại đầu đường, nhưng trong đó thực sự là ngọa hổ tàng long, các thế lực trên giang hồ đều tại đây kiến lập thế lực của mình. Nhưng trên Hỗn Hỗn nhai cũng có bang phái của tổ chức thế lực bổn địa, đó là Long bang và Hổ bang, cũng có người giống dạng Ngô Lai này không gia nhập bất kì thế lực nào, nhưng cũng có thể tại Hỗn Hỗn nhai hòa lẫn không sao.

Long bang và Hổ bang phân biệt một cái ở đông nhai, một cái ở tây nhai, đều phân biệt chiếm lấy 1/3 của cả Hỗn Hỗn nhai, chỗ còn lại là của các bang phái khác kiến lập thế lực. Giữa hai phái đã có chạm trán, chém giết.

Chém giết giữa hai bang, các thế lực khác trong giang hồ cũng không dám chen tay, tịnh không phải hai phái này lợi hại như thế nào, mà là thế lực sau lưng bọn họ lợi hại phi thường, không phải bọn người những người này có thể trêu vào.

Hỗn Hỗn nhai bây giờ chính là lúc người người đi lại, nhiệt náo phi thường.

Ngô Lai thân mặc y phục đẹp đẽ, bước đi cùng nhiệt náo trên đường, theo chân sau lưng là Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi lúc này vẻ mặt kinh ngạc quan sát mọi thứ trên đường, khả năng là Nguyệt Nhi rất ít khi rời khỏi Trương phủ.


Thế nào mà cả mấy tháng trời đều không có thấy qua ngươi thế, ngươi thực ra là đã biến đi đâu vậy?
Đột nhiên một thanh âm truyền lại, dọa Nguyệt Nhi nhảy cả lên, nàng quay đầu lại nhìn, thì ra đấy là một người niên kỉ ước độ tứ tuần, thân người trung đẳng.

Ngô Lai hỏi lại:
Nguyên lai là Lâm thúc, thúc làm sao mà lại ở đây thế?


Người được Ngô Lai gọi là Lâm thúc cũng là một nhân vật trên Hỗn Hỗn nhai, tên là Lâm Vi Chỉ. Ông ta không thuộc vể bất kì thế lực nào cả, nhưng lại có sự đãi ngộ mà người khác không có, ông ta không kiếm người khác quấy rấy, người khác cũng không dám kiếm ông ta làm phiền.

Lâm Vi Chỉ đáp:
Ta đây là muốn ra ngoài thành một chuyến.
Đột nhiên thấy Nguyệt Nhi sau lưng Ngô Lai, bèn hỏi:
Ngô Lai, ngươi mấy tháng này là đã chạy đi đâu thế? Tiểu nha đầu xinh đẹp sau lưng ngươi không phải là tiểu tức phụ do ngươi lừa về chứ?


Nguyệt Nhi nghe thấy Lâm Vi Chỉ nói, sắc mặt thẹn đỏ, nhưng Ngô Lai đã ứng tiếng đáp:
Phải rồi!
Lại hướng về Nguyệt Nhi sau lưng giới thiệu:
Nguyệt Nhi, đây là Lâm thúc.
Nguyệt Nhi vội vàng hành lễ, chào:
Lâm thúc tốt ạ.


Lâm Vi Chỉ vội vàng đáp:
Tốt, tốt.
Lại cẩn thận xem xét Nguyệt Nhi một lúc, khen:
Quả nhiên là một nha đầu xinh đẹp, tiểu tử ngươi diễm phúc cũng thực sự không mỏng.


Ngô Lai hầng hậc cười lớn nói:
Đấy là đương nhiên rồi, nương tử của Ngô Lai ta cũng có thể xấu sao?


Lâm Vi Chỉ nói:
Ngô Lai, ngươi cũng là không sửa cái tính cách tự đại đó của ngươi, ta có chuyện phải đi trước, ngươi cũng nên quay về gặp lũ huynh đệ của ngươi đi.
Nói xong lắc đầu bỏ đi.

Ngô Lai thấy cái vị trưởng bối này đối với mình cũng không phải xấu, nhớ đến câu nói mới rồi của ông ta, lúc nào cũng cảm thấy đã phát sinh chuyện gì rồi, đợi muốn truy hỏi ra, đã không thấy bóng dáng của Lâm Vi Chỉ đâu.

Ngô Lai dẫn theo Nguyệt Nhi tới một cái sân nhỏ hư cũ.

Ngô Lai đến cửa liền cảm thấy kì quái, bởi vì phải là lúc này trong quá khứ, viện tử này đã nhiệt náo phi thường, nhưng hiện tại lại an tĩnh như thế, yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh khiến trong lòng Ngô Lai cảm thấy bất an.

Ngô Lai cùng Nguyệt Nhi tiến vào trong viện tử, cũng không thấy một bóng người, nên đứng ở viện tử ngây ra nhìn, nghĩ lại tất cả việc trước đây.

Đang lúc Ngô Lai sững sờ đứng trong viện tử, đột nhiên cửa một gian phòng mở ra, chỉ thấy một tiểu hài tử bề ngoài thanh tú từ trong phòng đi ra.

Ngô Lai vừa thấy tiểu hài, liền cao hứng kêu lên:
Minh Lễ, sao chỉ có một mình đệ thôi thế?


Tiểu hài được gọi là Minh Lễ nghe thấy tiếng kêu của Ngô Lai, sững sờ nhìn hắn, đột nhiên phóng về phía hắn, lớn tiếng liến thoắng:
Ngô Lai đại ca, huynh rốt cuộc cũng đã về, huynh biết không? Bọn đệ nhớ huynh chết đi được?
Vửa nói vừa khóc kinh động tới người trong phòng, chỉ thấy từ trong đấy bước ra năm người, sáu tiểu hài này với Minh Lễ tuổi tác xêm xêm, những tiểu hài này vừa thấy Ngô Lai, cũng là phóng vào trong lòng hắn.

Ngô Lai nhất nhất ôm lấy chúng tiểu hài, hỏi:
Sao chỉ có mấy người bọn đệ thôi thế? Những người khác thì sao?


Lúc này từ trong phòng truyền lại một thanh âm, thanh âm rõ ràng có chút già lão, run rẩy. Có thể là nghe thấy tin tức Ngô Lai quay về nên kích động.


Là Ngô Lai sao? Ngươi cuối cùng cũng về rồi.


Ngô Lai lập tức tiến vào trong phòng, chỉ thấy một người tuổi tác ước độ bốn năm chục tuổi đang nằm dài trên giường, trên chăn còn có dấu máu.

Ngô Lai hoảng hốt hỏi:
Vương đại thúc, thúc sao rồi?
Nguyên lai hắn đã phát hiện dấu máu ở trên chăn.

Người được hắn gọi là Vương thúc tên là Vương Hạo Nhân, là người đã nuôi dưỡng Ngô Lai tới lớn.

Vương Hạo Nhân đáp:
Không việc gì, bất quá chỉ là bị chặt chân, không có gì đáng ngại, tịnh dưỡng vài ngày là được rồi.


Ngô Lai vội vàng mở tấm chăn trên giường ra, chỉ thấy xuất hiện trước mặt hắn là một cảnh tượng huyết nhục mơ hồ, Nguyệt Nhi sau lưng nhìn thấy cảnh tượng thế, hoảng sợ kêu lên một tiếng, quay đầu đi không dám nhìn lại.

Nguyên lai chân của Vương Hạo Nhân đã biến thành huyết nhục lẫn lộn, triệt để tàn phế, bất kì linh dược nào cũng không cách nào chữa được.

Ngô Lai thất thanh hoảng sợ hỏi:
Vương thúc, chân của thúc sao có thể biến thành hình dạng này chứ?


Vương Hạo Nhân đáp:
Ngô Lai, không việc gì cả, chỉ là không cẩn thận đập phải thôi.


Vương Hạo Nhân không muốn tiếp tục chuyện này, bởi thế bèn nói:
Ngô Lai, ngươi đã đi đâu mấy tháng nay thế? Sao lại đột nhiên không có tin tức gì của ngươi cả, chúng ta ai cũng mất hết hy vọng.


Ngô Lai lập tức đem kỳ ngộ của bản thân mấy ngày này kể lại cho Vương Hạo Nhân nghe, khi nói tới Nguyệt Nhi bên cạnh, ông ta không khỏi nhìn nàng ta mấy cái.

Đợi Ngô Lai kể xong, Vương Hạo Nhân nói:
Ngô Lai, ngươi thực sự là phúc khí tốt, không ngờ ngươi lại có thể có được kỳ ngộ như thế, còn có Nguyệt Nhi thê tử xinh đẹp nhường này nữa.


Hai người lại bàn một ít chuyện không quan trọng.

Ngô Lai sau đó hỏi:
Vương thúc, sao lại không thấy Vương Hải, Hứa Bình, Chu Toàn ba người bọn chúng vậy?


Vương Hạo Nhân vốn là đầy mặt vui vẻ, nghe được câu hỏi của Ngô Lai, nháy mắt tối nhạt lại. Ngô Lai thấy tình cảnh thế, là hiểu đã có việc phát sinh.

Trầm mặc một lúc, Vương Hạo Nhân nói:
Từ cái ngày Lâm Châu chúng ta phát sinh dị tượng, sau khi vài ngươi bọn ngươi đi, cũng không có quay về, bọn ta vốn đã nghĩ bọn ngươi xảy ra chuyện, không có nghĩ tới ngươi lại bình an vô sự.


Ngô Lai giật mình hỏi:
Cái gì? Vương Hải bọn chúng ba ngươi chưa có quay về sao?


Vương Hạo Nhân gật đầu, đáp:
Từ tối hôm đó đã thất khứ tin tức của các người.


Ngô Lai thấy sắc mặt Vương Hạo Nhân, bèn khuyên:
Vương đại thúc, ngươi không nên lo lắng, tiểu điệt nghĩ bọn chúng đều là người phúc to mạng lớn, không thể có chuyện gì đâu, thúc trước tiên hãy nghĩ ngơi đã, tiểu điệt sẽ ra ngoài kiếm vài người khác.


Thấy Vương Hạo Nhân gật đầu, Ngô Lai dẫn theo Nguyệt Nhi rời phòng của ông ta.

Ngô Lai vừa ra bên ngoài, đã thấy Minh Lễ các tiểu hài tử khác đang ở đấy đợi mình.

Ngô Lai hỏi:
Các đệ có biết Trương thúc cùng Đại Hổ các người đó đi đâu không?


Các tiểu hài tử quay qua nhìn nhau, Minh Lễ đáp:
Ngô Lai đại ca, Trương thúc cùng Đại Hổ ca bọn họ tới Long bang rồi.


Trương thúc cũng là một người đã nuôi dưỡng Ngô Lai thành người, mà Đại Hổ với Ngô Lai là huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên.

Nghe vậy, Ngô Lai cảm thấy kì quái hỏi:
Trương thúc cùng Đại Hổ tới Long bang làm gì thế?


Một hài tử khác gọi là Minh Văn trả lời:
Chân của Vương thúc cũng là do người của Long bang chặt, Trương thúc và Đại Hổ ca bọn họ là tới tìm người của Long bang nói chuyện lí lẽ.


Ngô Lai giật mình hỏi lại:
Cái gì? Chân của Vương thúc là bị người của Long bang chặt gãy sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.