Chương 182: Tranh đoạt thần châu (3)


Cảm ứng được biến đổi trong cơ thể, sắc mặt Nguyên Mãnh liền đại biến.

Cùng lúc đó, cuộc chiến đấu giữa Bách Lý Phong với ba người Quỷ Diệt cũng đã tới lúc kết thúc.

Chỉ thấy tốc độ của bốn người càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đan chéo vào cùng một chỗ, không phân rõ ai là ai, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn ảnh tử mờ nhạt.


Bình!


Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, bốn người vốn đang đan xen vào cùng một chỗ, trong nháy mắt đã tách ra, ba người Quỷ Diệt phân ra liên tục lùi mấy bước, Bách Lý Phong do bị kình khí cường đại của ba người liên hợp phát ra chấn bay ngược ra ngoài, mà phương hướng bay ngược ra chính là nơi mà Nguyên Mãnh dừng thân.

Bách Lý Phong sau khi bay ngược ra ngoài, thân thể lại không tự chủ được thối lui mấy bước, há miệng thổ ra một ngụm tiên huyết, trên mặt trắng bệch, hiển nhiên đã thụ thương rất nặng. Bách Lý Phong kỳ thực sớm đã thụ thương, chỉ là cố nén trụ, lúc này lại cùng ba người Quỷ Diệt liều ngạnh tiếp đến chết, kình khí cường đại đã làm tổn thương kinh mạch của Bách Lý Phong.

Nguyên Mãnh nhìn Bách Lý Phong khuôn mặt trắng bệch, nói: "Bách Lý huynh, huynh thấy thế nào?"

Bách Lý Phong lắc đầu không nói gì, không phải là hắn không muốn nói, mà là hắn lúc này ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, thương thế trong cơ thể càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.

Ngô Lai ở phía xa nhìn thấy rất rõ ràng, biết rằng Bách Lý Phong đã thụ thương cực kỳ nghiêm trọng, càng khiến cho Ngô Lai giật mình có lẽ là Lưu Tinh Trạch, Ngô Lai vốn tịnh không có để Lưu Tinh Trạch vào mắt, bây giờ mới phát hiện tâm kế của Lưu Tinh Trạch thâm sâu, võ công lại càng tăng tiến nhanh chóng. Khiến cho Ngô Lai kinh ngạc có lẽ là Lưu Tinh Thạch tính toán kế hoạch không lộ chút sơ hở nào, kế hoạch không chỉ làm nhiễu loạn Bách Lý Phong, hơn thế nữa còn dựa vào Bách Lý Phong làm bị thương Nguyên Mãnh.

Ngô Lai lạnh lùng quan sát Lưu Tinh Trạch vẻ mặt âm trầm ở ngoài mấy chục trượng, thầm nghĩ: "Ngươi đã kết thù với ta, với lại công lực ngươi tăng lên nhanh như vậy, lần sau đừng khiến ta gặp được, nếu không thì ta nhất định không buông tha cho ngươi.


Lưu Tinh Trạch lúc này đã tạo cho Ngô Lai một loại cảm giác uy hiếp, một loại cảm giác uy hiếp mà chính chàng cũng không rõ, khiến chàng không thể nào không có quyết định như vậy.

"Ngoan Lạt Song Quái, các ngươi nên đem Hổ Phách Thần Châu giao ra đây! Nếu không thì một đời anh minh của các ngươi sắp phải chôn vùi ở nơi đây."

Ngay lúc này, thanh âm của Quỷ Diệt đột nhiên vang lên, mà bọn người Quỷ Diệt, Quỷ Tâm lúc này đã bao vây lấy Song Quái, đề phòng hai người đào tẩu.

Song Quái lạnh lùng nhìn sáu người Quỷ Diệt, không nói gì cả, trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ, nói cho cùng bọn họ thành danh giang hồ đã mấy chục năm, nhưng bởi vậy cũng không muốn bỏ đi tính mạng, tuy rằng Hổ Phách Thần Châu là một loại tuyệt thế bảo vật, khó mà có được, nhưng mất đi vẫn còn có cơ hội, mà tính mạng thì không giống như vậy, mất đi thì vĩnh viễn cũng không có được cái gì cả.

Quỷ Diệt nhìn Song Quái, tiếp tục nói: "Các ngươi đã thụ trọng thương, có lẽ vẫn còn có sức để liều mạng, nhưng các ngươi tuyệt đối không trốn thoát được sự bao vây của chúng ta, ta nghĩ các ngươi nên đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, chúng ta vẫn còn có thể tha cho các ngươi một sinh lộ.


Thấy Song Quái tựa hồ như đang do dự, Quỷ Diệt bắt đầu dùng thuật công tâm của hắn, từng chữ từng chữ đánh vào tâm trí của Song Quái, khiến cho hai người sắc mặt khẽ biến đổi.

"Cho dù các ngươi chạy thoát khỏi sự bao vây của chúng ta, bất quá cũng bị cao thủ giang hồ khác truy sát, các ngươi nên ngoan ngoãn đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, vẫn còn có cơ hội sống."

Lúc này, thanh âm lạnh lùng của Lưu Tinh Trạch truyền đến, sự lạnh lùng làm cho lòng người sợ hãi, khiến người khác cực kỳ không thoải mái.

Nghe vậy, Song Quái lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Lưu Tinh Trạch, sắc khí giận dữ trong mắt lóe lên một cái, lời nói của Lưu Tinh Trạch lúc này chính là đang uy hiếp Song Quái, mà bọn chúng thì căm ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp. Nếu như là bình thường, Song Quái sớm đã ra tay giết chết đối phương, chỉ có điều lúc này hai người đã thụ trọng thương, tâm có thừa mà sức chẳng đủ.

Nhìn thấy Song Quái hiện lên sắc khí giận dữ nghiêm trọng, Quỷ Diệt cả kinh, hiểu rõ Song Quái lúc này giống như là hai con cọp thụ thương, con cọp đó không thể dễ dàng trêu ghẹo được. Huống chi là sau khi thụ thương, con cọp bất cứ lúc nào cũng dự định liều mạng. Với công lực của Song Quái, nếu như thực sự liều mạng, Quỷ Diệt bọn họ tất nhiên sẽ hao binh tổn tướng.

Quỷ Diệt vội vàng nói: "Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, ta với danh nghĩa Quỷ Cốc bảo chứng sẽ buông tha các ngươi."

Nghe vậy, Song Quái đưa mắt nhìn nhau, nếu như bọn họ có thể bảo trụ tính mạng, thì có cơ hội báo thù, vẻ do dự trong mắt càng mạnh mẽ hơn.

Nhìn vẻ do dự trong mắt Song Quái càng mạnh mẽ hơn, Quỷ Diệt cực kỳ mừng rỡ, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ cần các ngươi đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, tính mạng của các ngươi liền không phải giống như ta nói."

"Quỷ đại hộ pháp tâm cơ thật thâm sâu, với danh nghĩa của Quỷ Cốc, ha ha, Quỷ Cốc đã từng nói sao làm vậy vào lúc nào vậy?"

Khi Song Quái chuẩn bị đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, phía xa truyền lại tiếng cười lạnh của một người, chưa đến một khắc đã xuất hiện trước mặt mọi người.

"Quách Phóng!"

Vừa nhìn thấy người đến, Quỷ Diệt sắc mặt liền đại biến, lạnh lùng thốt: "Quách Phóng, ngươi có biết hậu quả của việc đối đầu với Quỷ Cốc, Tà Điện chúng ta là gì không? Đó chính là cái chết!"

Việc Quách Phóng đã đến nơi đã phá vỡ kế hoạch của Quỷ Diệt, khiến cho cơ hội có được Hổ Phách Thần Châu hóa thành bọt nước, mà việc xuất hiện của hắn vào lúc này, khiến cho bọn chúng muốn có được Hổ Phách Thần Châu lại càng khó hơn.

"Tự tìm cái chết ư?" Quách Phóng ha ha cười lớn, nói: "Ta quả thực sớm đã muốn chết, chỉ sợ Diêm Vương không thu lấy, hứ, ngược lại, đã lâu không gặp mặt hai lão quái vật đó, bây giờ đã hơi nhớ bọn họ."

Quỷ Diệt tất nhiên biết hai lão quái vật theo lời của Quách Phóng là cốc chủ của bọn chúng Quỷ Vương và Tà Điện điện chủ Tà Vương, hắn cũng từng nghe Quỷ Vương nói tới quan hệ giữa bọn chúng với Quách Phóng.

Quỷ Diệt lạnh lùng thốt: "Quách Phóng, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

Quách Phóng nói: "Muốn thế nào ư? Nghe nói Hổ Phách Thần Châu chính là tuyệt thế bảo vật, có thể giải được vạn độc, liền muốn kiến thức, cũng muốn đoạt lấy xem thử Hổ Phách Thần Châu này có thực sự có khả năng giải được vạn độc hay không?"

"Quách huynh cũng muốn có được Hổ Phách Thần Châu, vậy thì Hổ Phách Thần Châu giao cho Quách huynh, chúng ta không quấy rầy nữa."

Lúc này, thanh âm của Bách Lý Phong đột nhiên truyền đến, bởi vì hắn hiểu rõ thương thế của bản thân và Nguyên Mãnh, biết rằng phải tìm kiếm một nơi để ẩn thân trị thương, muốn ly khai, biện pháp tốt nhất chỉ có đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, khiến cho bọn chúng tranh giành đến đầu rơi máu đổ, thì bọn họ mới có cơ hội đào tẩu.

"Điều này không thể làm được, hai lão gia hỏa các ngươi này, lẽ nào cho rằng ta không biết các ngươi đang tính toán cái gì, muốn gắp lửa bỏ vào tay ta, khiến cho ta liều mạng, các ngươi nhân cơ hội tốt đẹp chuồn êm, ta không dám tiếp nhận đâu."

Khi Bách Lý Phong chuẩn bị đem Hổ Phách Thần Châu ra ném cho Quách Phóng, thì đã bị Quách Phóng ngăn cản lại.

Nghe vậy, Song Quái đỏ mặt, không nghĩ đến Quách Phóng có thể dễ dàng nói ra suy nghĩ của bản thân, nhất thời giật mình đứng lặng tại chỗ, không biết làm thế nào là tốt.

"Có muốn động thủ nữa không? Ta thấy các ngươi không nên tùy tiện động thủ, bảo tồn chút thực lực đi!"

Quách Phóng đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quỷ Diệt.

Nghe vậy, Quỷ Diệt đờ ra, lúc này giống như là vừa mới nhớ tới điều gì.

Quỷ Diệt cất tiếng hỏi: "Ngươi làm sao tìm được nơi này?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.