Chương 192: Thiết tha vũ công (2)


Trương Ngọc Oánh nghe vậy, tức giận nhìn Đồng Cương, nói:
Không được, mọi người ai cũng có thể tham gia, chỉ có ngươi là không thể.
Nói xong trừng mắt nhìn Đồng Cương.

Trương Ngọc Oánh không cho Đồng Cương động thủ, vì nàng biết rằng Đồng Cương có một sức mạnh phá hủy kinh khủng, lúc trước nghe Lãnh Ngưng Vũ nói Đồng Cương sức lực rất mạnh, nàng lúc đầu không tin, nhưng sau, khi Đồng Cương luyện võ ở hoa viên, cơ hồ phá hủy hết cả hoa viên, cái hoa viên mà Trương Ngọc Oánh đã bỏ rất nhiều tâm huyết thiết kế vào đó, đối với nàng mỗi cành cây mỗi khóm hoa đều làm nàng yêu thích, thân thiết vô cùng, vốn định nghiêm khắc giáo huấn Đồng Cương, lại bị Ngô Lai ngăn cản, Trương Ngọc Oánh phẫn nộ thậm chí không thèm nhìn mặt Ngô Lai cả một ngày, càng nhìn càng thấy chướng mắt với Đồng Cương, vô luận Đồng Cương xin lỗi như thế nào đi nữa, Trương Ngọc Oánh đều không lý tới.

Khi nghe thấy thế, Đồng Cương lộ vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Trương Ngọc Oánh, hy vọng Trương Ngọc Oánh cho hắn thêm một cơ hội.

Trương Ngọc Oánh lạnh lùng trừng mắt nhìn Đồng Cương, nói:
Đừng giả vờ đáng thương nữa, ngươi lần trước đã phá hủy hoa viên của ta việc đó ta còn chưa tính sổ với ngươi đó!


Đồng Cương vừa nghe Trương Ngọc Oánh nhắc tới vụ hủy hoa viên lần trước, nhất thời những điều tính nói đều nuốt vào trong, ai biểu hắn nhất thời hưng phấn, đã phá hủy một hoa viên đáng yêu như thế, nhất là đại tẩu rất yêu thích hoa viên đó, nếu Trương Ngọc Oánh bây giờ kêu hắn làm một cái gì, hắn nhất định không bỏ qua cơ hội sẽ không do dự đáp ứng ngay.

Bên cạnh Nam Cung Ngọc Khiết, Lâm Yến ngoại trừ biết tên của Đồng Cương ra, thì không hề biết gì về hắn, không biết hắn đã làm gì đắc tội với Trương Ngọc Oánh, để Trương Ngọc Oánh người luôn ôn nhu phải tức giận.

.Tò mò nhìn Đồng Cương, từ đó thấy hắn có một thân thể thật cường tráng, cùng với thiết chùy có thể tới mấy trăm cân, biết Đồng Cương không phải người bình thường, phải là người có thần lực trời sinh, một khi hắn tức giận, thì người bình thường không có khả năng đối phó được.kien

Nguyệt Nhi và Xuân Nhi nhìn Đồng Cương bất hạnh, Đồng Cương lúc phá hủy hoa viên thì hai nàng đã chính mắt nhìn thấy, thật là một lực lượng kinh khủng, làm các nàng khiếp sợ, không thể nào ngăn cản hắn nổi, cả hoa viên như vừa trải qua một thảm họa kinh hoàng, khắp nơi vương vãi các vết tích.

Nhìn thấy hoa viên bị tàn phá, hai người chỉ cầu nguyện trong lòng cho Đồng Cương, ngay cả các nàng còn không dám làm tổn hại đến một ngọn cây ngọn cỏ trong hoa viên này, quả nhiên, khi Trương Ngọc Oánh nhìn thấy hoa viên mà mình yêu thích trở thành nơi như thế lập tức giận dữ, nếu không phải Ngô Lai ngăn cản, thì Đồng Cương chắc hẳn sẽ phải khổ sở, nhưng nhị nữ biết Đồng Cương cũng đã chịu sự dày vò mà toát hết mồ hôi.


Lão đại, ngươi đã đến rồi!


Mọi người đang chăm chú xem trận đấu giữa Lương Mị và Lãnh Ngưng Vũ, thì bên cạnh Đồng Cương đột nhiên lên tiếng, biểu lộ sự vui mừng.

Nghe thấy thế, mọi người cùng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy Ngô Lai không biết từ khi nào đã đến bên cạnh mọi người.

Nhìn lại mọi người, Ngô Lai hướng tới Nam Cung Ngọc Khiết và Lâm Yến gật đầu chào, sau đó nhìn bên cạnh Xuân Nhi đang đỡ Nguyệt nhi ,nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Nhi nói:
Nguyệt Nhi, ngươi không có việc gì chứ!


Nguyệt Nhi đáp:
Cô gia cứ yên tâm, Nguyệt Nhi đã được cô gia giải độc, bây giờ cảm thấy tốt hơn rồi.


Ngô Lai gật đầu, thâm tình nhìn Nguyệt Nhi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào hai người đang đánh nhau, đến bên cạnh Trương Ngọc Oánh hỏi:
Oánh tỷ, các nàng lần này làm cái gì thế? Tại sao lại đánh nhau?


Trương Ngọc Oánh cười nói:
Không việc gì, các nàng chỉ là luận bàn võ công một chút thôi.


Ngô Lai nghĩ ngợi nhìn lưỡng nữ luận võ, hắn chưa từng thấy nữ nhân đánh nhau, không khỏi tò mò giương mắt nhìn hai người đánh nhau.


Đại ca, vừa rồi Lương tỷ tỷ nàng ấy khi dễ ta, ngươi nhất định phải giáo huấn nàng ta!


Lúc này, Tuyết Nhi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngô Lai lên tiếng, giống như một đứa bé, hai tay nắm lấy tay Ngô Lai lắc lắc.

Nghe vậy, Ngô Lai biết chắc rằng Tuyết Nhi đã đánh nhau với Lương Mị và bị nàng ta đánh bại, nay muốn mượn tay mình để gỡ lại thể diện, chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, trong sân trấn đánh đã phát sinh biến hóa, tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, nhanh đến nổi mọi người không thể phân biệt ai với ai.

Đột nhiên, Lãnh Ngung Vũ đâm thanh kiếm vào tay Lương Mị, muốn bức cho Lương Mị buông kiếm thoái lui, nhưng Lương Mị để mặc thanh kiếm đâm vào tay mình, cánh tay đột nhiên chuyển động, một kiếm đâm tới, muốn bức lui Lãnh Ngưng Vũ.

Có lẽ do khoảng cách giữa hai người quá gần, nên trường kiếm của cả hai lập tức đã tới trước mặt đối phương, vì tốc độ hai người quá nhanh, muốn triệt thoái kiếm để thoái lui thì không còn có khả năng nữa, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, không nghĩ rằng luận bàn võ công lại thành ra lưỡng bại câu thương, hối hận đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có tận lực lui về phía sau.


A!



A!


Nhìn thấy hai người như muốn bị thương dưới kiếm của đối phương, bên cạnh mấy người không khỏi kêu lên kinh động, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người đâm nhau, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa.

Khi trường kiếm của hai người đã nàng đến y phục của đối phương, thì thân ảnh Ngô Lai đột nhiên biển đổi từ từ thành mờ ảo, sau đó thân ảnh biến mất, rồi Ngô Lai đã xuất hiện trước mặt Lương Mị và Lãnh Ngưng Vũ, một chưởng đánh trúng trường kiếm của hai người.

Hai tiếng rên đau đớn cùng vang lên, trường kiếm trong tay hai người bị kình khí cường đại của Ngô Lai kích trúng, hai người cũng bị kình phong đánh bay đi, đồng thời do cả hai người đều đang thoái lui về sau, cho nên tốc độ của hai người càng nhanh kinh người.

Khi hai người kêu lên đau đớn, thì Ngô Lai đã lắc mình đến phía sau Lãnh Ngưng Vũ, ôm lấy thân thể Lãnh Ngưng Vũ, đồng thời thân dưới mượn lực, cấp tốc đảo người hướng tới Lương Mị ở xa.

Khi Lương Mị sắp chạm vào bức tường phía sau, Ngô Lai đột nhiên tăng tốc, trong khoảnh khắc xuất hiện trước mặt Lương Mị, tay ôm lấy Lương Mị, sau đó bay đi, như đang nhảy múa giữa không trung, từ từ hạ xuống.

.Lương Mị bị Ngô Lai ôm lấy, lúc đầu vẻ mặt hiện lên nét kinh ngạc, sau đó đỏ hồng khuôn mặt, kinh ngạc vì võ công lợi hại của Ngô Lai, đặc biệt là khinh công, nàng chưa từng thấy qua bao giờ, không thể tưởng nổi tốc độ có thể nhanh đến như vậy, đỏ mặt vì tay của Ngô Lai lúc này đang đặt ngay ngực của nàng, tiểu nữ bất giác cảm thấy xấu hổ.

Nguyên là, Ngô Lai vì thấy nàng sắp nàng vào bức tường nên vội vàng ôm lấy Lương Mị, và không chút suy nghĩ, cũng như để ý đến vị trí tay mình có gì không đúng cả.kien

Chờ cho ba người hạ xuống ổn định, Ngô Lai nhẹ nhàng nói:
Vũ Nhi, Lương muội, các người không việc gì chứ?


Lương Mị và Lãnh Ngưng Vũ đồng thời gật gật đầu, nhưng Lãnh Ngưng Vũ thì thoải mái nằm trong lòng của Ngô Lai, thấy thế, Ngô Lai cảm thấy yên tâm.


Ngô đại ca, ngươi có thể lấy tay của ngươi ra.


Sau một lúc lâu, thấy Ngô Lai không có ý buông tay ra, Lương Mị rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng.

Nghe vậy, Ngô Lai đứng lặng, lúc này mới phát hiện tay của mình đang đặt trên bộ ngực đầy đặn của Lương Mị, đồng thời vội vàng buông tay, nhưng cũng không nhịn được nhẹ nhàng miết lên bộ ngực đầy đặn của Lương Mị, cười có vẻ xấu xa nhìn Lương Mị, nếu không phải Lương Mị ngại ngừng, phỏng chừng Ngô Lai không nghi ngờ gì có khả năng được thưởng thức một chút xuân quang.

Bị Ngô Lai miết nhè nhẹ lên bộ vị đầy đặn nhạy cảm, Lương Mị thân thể run lên, một cảm giác chưa cao giờ có truyền khắp thân thể, làm Lương Mị đỏ hồng cả mặt.

Đột nhiên, vốn là vẻ mặt cười khổ của Ngô Lai nhất thời hiện lên vẻ thống khổ, vẻ mặt cười khổ liếc nhìn Lãnh Ngưng Vũ trong lòng.

Nguyên lai, động tác của Ngô Lai đã bị Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy, như ăn phải giấm chua, hung hăng ở trong lòng Ngô Lai ngắt hắn một cái, mặt lộ nụ cười cổ quái, nhìn thấy Ngô Lai trong lòng đang hoảng sợ, tay không ngờ đã đặt vào bộ vị nhạy cảm của Lãnh Ngưng Vũ, an ủi Lãnh Ngưng Vũ đang ghen tỵ trong lòng.

Khi đôi tay ma quái của Ngô Lai giở thủ đoạn, Lãnh Ngưng Vũ một lát sau đã cảm thấy hơi thở khó khăn, ánh mắt mê hoặc nhìn Ngô Lai, cực kỳ động lòng người.

Cảm ứng thấy dị dạng của hai người, Trương Ngọc Oánh lắc đầu cười khổ.

Ngây người một chút, Trương Ngọc Oánh lớn tiếng nói:
Lương muội muội, Vũ Nhi, các người không có việc gì chứ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.