Chương 202: Mỹ Nữ Chi Nộ (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2288 chữ
- 2019-09-05 02:22:21
Đại tỷ, đừng phí lời với bọn chúng nữa, hãy giết hết bọn chúng báo thù cho Nguyệt Nhi và Xuân Nhi.
Khi Trương Ngọc Oánh lên tiếng, Lãnh Ngưng Vũ hừ lạnh nói. Cái chết của Xuân Nhi, Nguyệt Nhi trọng thương, làm cho Lãnh Ngưng Vũ trở nên lãnh khốc, trong lòng muốn giết chết mấy người trước mắt.
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu, không đợi Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành hai người phản ứng, hai nàng cơ hồ đồng thời phóng tới, trường kiếm lăng lệ trong tay hướng đến hai người.
Chỉ thấy hai đạo kiếm khí cường đại vô cùng được hai nàng đồng thời xuất thủ bằng sự cuồng nộ trong lòng, hướng đến Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành.
Thấy thế, Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành vội vàng né tránh, không tưởng được kiếm khí của Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ lợi hại như thế, uy lực càng thêm kinh nhân, hai người trong tay không có binh khí chống đỡ, đành phải né tránh.
.Trương Ngọc Oánh cùng Lãnh Ngương Vũ không cho hai kẻ đó có cơ hội phản kích, trường kiếm trong tay mang theo cường đại kiếm khí truy đuổi không tha, thề phải chém được bọn chúng, tuy hai người có Thiểm Thiên Quyết tuyệt thế thân pháp, nhưng muốn một kiếm hạ thủ Mã Thành Phong và Niên Dữ Hành, thực sự không phải dễ dàng, dù sao bọn họ thành danh giang hồ đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lão mưu thâm toán, làm sao có thể bị hạ nhanh chóng. Nhất thời, bốn người quấn lấy nhau, hai người truy đuổi, hai người né tránh, không phân biệt được người nào nữa.kien
Khi Lãnh Ngưng Vũ tham chiến, liếc nhìn Dư Văn đang hộ pháp cho Dư Danh liệu thương, hai mắt hiện lên một tia băng lãnh sát khí.
Tuyết Nhi theo sự phân phó của Lãnh Ngưng Vũ, chiếu cố cho Nguyệt Nhi, nói là chiếu cố, thực tế là bảo hộ Nguyệt Nhi đang bị thương. Cái chết của Xuân Nhi đã làm cho Nguyệt Nhi vô cùng thương tâm, hai mắt ngơ ngác nhìn dung nhan Xuân Nhi đã chết, giống như bên cạnh không có một ai, trong lòng đều là cảnh cùng Xuân Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Nhỉn thấy vẻ thương tâm cực độ của Nguyệt Nhi, Tuyết Nhi cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn nàng.
Ngay lúc đó, Dư Văn nhìn chằm chằm vào Tuyết Nhi sát khí đại tăng, liếc nhìn trận đánh của Trương Ngọc Oánh cùng Lãnh Ngương Vũ, trong lòng hung ác nói:
Các ngươi đã làm đệ đệ ta bị thương, ta phải bắt cho các ngươi phải trả giá đắt.
Đột nhiên, Dư Văn thoáng động, bằng tốc độ như thiểm điện, trong chớp mắt đã đến bên Tuyết Nhi và Nguyệt Nhi, song chưởng đột nhiên hướng tới Nguyệt Nhi đang si ngốc kích tới.
Khi Dư Văn kích xuất, Tuyết Nhi sắc mặt đại biến, trường kiếm trong tay tức khắc vung lên, hướng tới song chương Dư Văn chém xuống.
Ai biết chiêu đó của Dư Văn chỉ là hư chiêu, khi trường kiếm Tuyết Nhi hướng tới tay mình, Dư Văn liền xuất hiện nụ cười quỷ dị, đồng thời tay trái rút lại, tay phải với một tốc độ kinh nhân đột nhiên cải biến phương hướng, kích vào ngực Tuyết Nhi.
Thấy thế, Tuyết Nhi kinh hãi, liền minh bạch mục đích của đối phương chính là mình, không phải là Nguyệt Nhi, muốn lui về sao đã không còn kịp, trường kiếm trong tay trở nên cô dụng, không thể cải biến phương hướng, vội vàng tung chưởng đón đỡ.
Bình!
Hai chưởng tiếp nhau, thân thể Tuyết Nhi văng ra ngoài, miệng xuất ra một ngụm máu tươi, bởi vì Tuyết Nhi vội vàng xuất chưởng nghênh đón, công lực lại không đủ, Dư Văn lại có âm mưu từ trước và công lực của hắn thâm hậu hơn nàng, nên Tuyết Nhi thụ thương cũng là tất nhiên.
Ta phải bắt các ngươi trả giá đắt cho cánh tay bị cắt của đệ đệ ta!
Thân thể chưa rơi xuống đất, Dư Văn hừ một tiếng, nói, tiếp theo thân thể đột nhiên giữa không trung đảo lại, truy kích Tuyết Nhi, một chưởng nhằm ngực Tuyến Nhi kích tới.
Tuyết Nhi lúc này đã bị thương, hơn nữa thân thể còn đang bị văng đi, đã không có sức tránh né, chẳng còn có một chút lực nào chống lại một chưởng đột nhiên kích tới của Dư Văn, chỉ còn nhắm mắt lại chờ chết.
Mắt thấy Tuyết Nhi nhắm mắt chờ chết dưới chưởng của mình, nụ cười trên mặt Dư Văn càng lớn, bất quá cũng là nụ cười chán ghét phi thường.
Muốn chết, dám làm bị thương Tuyết Nhi.
Ngay lúc đó, một tiếng hừ lạnh như từ cửu thiên truyền tới. Nghe thanh âm đó, Tuyết Nhi nhất thời mừng rỡ, bởi vì thanh âm này rất quen thuộc với nàng, tiếp đó Tuyết Nhi cảm giác thân thể nhẹ đi, bị một người ôm lấy, còn Tuyết Nhi cũng ôm chặt lấy người mới đến.
Người mới đến lạnh lùng nhìn chưởng của Dư Văn kích tới, trên mặt hiện lên một nụ cười khinh miệt, đột nhiên động thân, nhanh không thể hình dung, một chưởng nghênh đón song chưởng Dư Văn.
Bình!
Một tiếng nổ phát ra, Dư Văn bị người đó chấn bay ngược lại, miệng thổ huyết như suối, vẻ mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên không tin nổi, nhìn người mới đến ôm Tuyết Nhi hạ xuống.
Ngươi là Ngô Lai?
Dư Văn hạ xuống, cước bộ đã có chút không ổn, rõ ràng thương thế trầm trọng, chỉ có điều cố nén không cho ngã xuống, giương mắt nhìn Ngô Lai một lát, rốt cuộc không nhịn được nói lên nghi vấn trong lòng.
Không sai, ta là Ngô Lai, dám đả thương Tuyết Nhi các nàng, ta thấy các ngươi đã chán sống rồi.
Người đến chính là cảm ứng Tuyết Nhi gặp nguy hiểm, liền trở về chính là Ngô Lai.
Ngô Lai nói xong không nhìn Dư Văn mà nhìn người thụ thương trong lòng, thấy Tuyết Nhi sắc mặt có chút tái nhợt, nói:
Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?
Tuyết Nhi ngẩng lên nhìn Ngô Lai mỉm cười nói:
Đại ca, ta không có việc gì, người hãy đến xem Nguyệt Nhi đi, Nguyệt Nhi bị trọng thương, còn Xuân Nhi đã rời bỏ chúng ta rồi.
Nói xong nước mắt không tự chủ được trào ra.
Nghe vậy, Ngô Lai sắc mặt đại biến, trong đầu một màu trắng xóa, miệng lẩm bẩm:
Ta đã tới chậm rồi, ta đã tới chậm mất rồi!
. Lệ trong mắt hắn đã ứa ra.
Tuyết Nhi không nói gì, chỉ nhìn Ngô Lai đang vô cùng thương tâm. Từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy vẻ mặt thương tâm như vậy của Ngô Lai, nàng không dám đánh động Ngô Lai, chỉ có thể lặng nhìn và ôm chặt lấy hắn, nhưng không biết thế nào để an ủi.
Đột nhiên, Ngô Lai lạnh lùng giương mắt ra xa nhìn Dư Văn đang thụ thương với nhãn thần tràn đầy phẫn nộ, sát khí, thậm chí thương tâm, đủ loại cảm tình không người nào hiểu được, nhưng làm cho người ta lạnh người.
Ngô Lai nhìn một lát, sau ôm Tuyết Nhi hướng thi thể Xuân Nhi và Nguyệt Nhi bị thương đi đến, không còn quan tâm đến Dư Văn.
Phịch!
Khi Ngô Lai đi được vài bước, Dư Văn rốt cuộc nhịn không nổi ngã phịch xuống tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi nhìn Ngô Lai đang quay đi.
.Ngô Lai được tin Xuân Nhi đã chết, lòng phẫn nộ làm hắn như điên cuồng, trong cơ thể cường đại chân khí bất tri bất giác phóng xuất ra ngoài, đặt biệt khi nhìn Dư Văn, cơ hồ điều khiển chân khí hướng đến chỗ phương hướng của gã, Dư Văn cảm giác được chân khí của Ngô Lai phóng đến, liền toàn lực vận công đề kháng, lại bị thương làm cho chân khí đại tổn, Ngô Lai thu hồi mục quang, chân khí của gã cạn kiệt, rốt cuộc chịu không được quỵ xuống tại chỗ.kien
Ngô Lai truyền chân khí chữa thương cho Tuyết Nhi, song nhãn ngây ngốc nhìn thi thể Xuân Nhi, hai tay như con rối đặt trên vai Nguyệt Nhi, trong lòng đau khổ, bi thương không thể hình dung. Mặc dù các nàng là nha hoàn, nhưng Ngô Lai không đối xử với hai nàng như vậy mà giống như thê tử của mình, cực kỳ ôn nhu. Xuân Nhi đã chết, còn hắn thì không thể bảo vệ được nàng, làm cho nàng hạnh phúc. Điều này làm trong lòng Ngô Lai rớm máu không ngừng.
Lúc này, Nguyệt Nhi mới có phản ứng, quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Lai, trên mặt nhất thời vui mừng, đã lại trở nên ảm đạm, đột nhiên vùi đầu vào ngực Ngô Lai, lẩm bẩm:
Cô gia, Xuân Nhi đã chết, Xuân Nhi đã chết rồi, nàng đã rời bỏ chúng ta rồi.
Nói xong nước mắt lã chã tuôn rơi.
Ngô Lai nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Nhi, tự trách mình:
Nguyệt Nhi, đều là ta không tốt. Ta không nên đi ra ngoài để các nàng bị người khác công kích tại đây. Nếu như ta ở lại thì Xuân nhi đã không chết.
Nguyệt Nhi khóc ròng nói:
Cô gia, đó không phải lỗi của người, chỉ là chúng ta vô dụng, không chịu luyện tập võ công, bằng không Xuân Nhi cũng sẽ không chết.
Đột nhiên một khẩu tiên huyết từ trong miệng nàng trào ra.
Thấy thế, Ngô Lai kinh hãi thốt:
Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy? Để ta xem!
, nói xong bàn tay đã áp vào hậu tâm Nguyệt Nhi, tống xuất chân khí kiểm tra thân thể nàng.
Cô gia, không cần.
Nguyệt Nhi nói:
Ta có lẽ không xong rồi.
Sẽ không sao đâu, thương tích của nàng ta sẽ chữa trị được mà.
Ngô Lai nói xong sắc mặt đột nhiên đại biến, bởi vì hắn đã kiểm tra thấy thương thế Nguyệt Nhi nghiêm trọng, kinh mạch đứt đoạn, hơn nữa đã kéo dài một thời gian, muốn chữa trị đã không còn khả năng.
Cô gia, Nguyệt nhi tự biết thương thế của mình, Nguyệt Nhi kinh mạch đã đứt đoạn, không có khả năng hồi phục.
Thấy thế, Ngô Lai sắc mặt đại biến, Nguyệt Nhi ngược lại, không có một chút thương tâm, mà thấy hoan hỉ, bởi vì từ trong ánh mắt của Ngô Lai, nàng thấy sự lo lắng, trùng trùng tình ý, đã vô cùng mãn nguyện
Nguyệt Nhi có thể kiên trì đến bây giờ, cuối cùng cũng gặp mặt cô gia.
Nguyệt Nhi ở trong lòng của Ngô Lai nhẹ nhàng nói:
Cô gia, Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi đã không còn có thể hầu người nữa rồi.
Không thể như vậy được!
Ngô Lai nói:
Ta nhất định sẽ không để nàng có việc gì đâu.
Nói xong, song chưởng đã áp vào hậu tâm Nguyệt Nhi, truyền cường đại chân khí vào cơ thể nàng. Mặc dù đã biết Nguyệt Nhi đã không có thuốc nào cứu chữa nổi, nhưng hắn lại không muốn chấp nhận, không ngừng dùng cường đại chân khí thâu nhập vào cơ thể Nguyệt Nhi.
Cô gia, vô dụng thôi, đừng có lãng phí chân khí nữa.
Nguyệt Nhi yếu ớt nói:
Nguyệt Nhi trước khi chết có thể nhìn thấy mặt cô gia là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Khí tức của Nguyệt Nhi rõ ràng đã yếu đi.
Không, ta sẽ không cho nàng rời bỏ ta đâu.
Ngô Lai tựa như người điên, phong cuồng đưa chân khí cường đại vào cơ thê Nguyệt Nhi, hắn thật sự không muốn cho Nguyệt Nhi rời đi, hắn đã không làm cho các nàng hưởng được hạnh phúc, Xuân Nhi đã ra đi, cùng hắn âm dương cách biệt, hắn không muốn để cho Nguyệt Nhi cũng như vậy.
A!
Đột nhiên, Nguyệt Nhi thấp giọng rên rỉ, trên mặt xuất hiện biểu tình thống khổ.
Ngô Lai đại kinh, tức khắc hỏi:
Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy?
Cô gia, ta bị đau, thật sự là rất đau.
Nguyệt Nhi thống khổ nói, vẻ mặt méo xệch, mồ hôi rịn ra trên trán.
Ngô Lai lúc đó mới cảm giác được, vội vàng dừng ngay phong cuồng chân khí nhập vào người Nguyệt Nhi, thấy vẻ thống khổ của Nguyệt Nhi, trong lòng cực kỳ đau khổ, tim rỏ máu, muốn cứu nhưng thực sự không thể có năng lực hồi thiên
Khi Ngô Lai dừng việc vận chuyển chân khí, trên mặt Nguyệt nhi nét thống khổ đã dần dịu đi, yếu ớt nói:
Cô gia, Nguyệt Nhi phải đi rồi, phải đi theo Xuân Nhi, người phải chiếu cố cho tiểu thư, đừng để tiểu thư bị thương tổn nhé.
Không đâu, ta sẽ không để nàng bỏ ta.
Ngô Lai vội vàng chuyển chân khí vào cơ thể Nguyệt Nhi, mặc dù biết rất rõ rằng Nguyệt Nhi không thể tiếp thu cường đại chân khí của mình được, nhưng không chịu bỏ cuộc, không muốn để Nguyệt nhi li khai. Hắn còn muốn mang theo Nguyệt Nhi các nàng đến nơi dành riêng cho bọn họ, đến cuộc sống trong mơ của các nàng.
Cô gia, người … người hãy buông tay đi, Nguyệt Nhi thật sự … thật sự muốn rời khỏi … rời khỏi .