Chương 208: Đề Thăng Công Lực (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2491 chữ
- 2019-09-05 02:22:22
Thần bí nữ tử đột nhiên nói:
Hàn công tử hôm nay đơn giản chỉ muốn báo cho ta tin tức của Hổ Phách Thần châu thôi sao?
Hàn Lâm mỉm cười nói:
Hàn mỗ ngưỡng mộ cô nương đã lâu, nếu như cô nương có thể đáp ứng Hàn mỗ một yêu cầu nho nhỏ, Hàn mỗ chẳng những nói cho cô nương tin tức của Hổ Phách Thần châu, mà còn tự thân đoạt lại Hổ Phách Thần châu đưa đến tận tay cô nương.
Thần bí nữ tử có chút nghiêm túc nói:
Yêu cầu gì vậy?
Nếu Hàn Lâm thực sự theo lời chỉ là một yêu cầu nho nhỏ, điều này đối với nàng cũng quá có lợi, nên khiến nàng có chút không tin tưởng.
.Hàn Lâm cười nhạt nói:
Yêu cầu nho nhỏ này chính là Đông Phương cô nương cho Hàn mỗ một cơ hội, một cơ hội có thể cưới nàng làm thê tử.
.kien
Nghe vậy, thần bí nữ tử thoáng giận, lạnh lùng nói:
Ngươi là đang uy hiếp ta?
Điều này sao lại tính là uy hiếp chứ?
Hàn Lâm cười nói:
Ta cũng không có nói dùng Hổ Phách Thần châu uy hiếp cô nương nhất định phải làm thê tử mà ta chỉ muốn cô nương cho ta một cơ hội tiếp cận cô nương mà thôi, đã có thể đoạt được Hổ Phách Thần châu, lại có một cao thủ như ta làm bảo tiêu cho cô nương, tin rằng Đông Phương cô nương sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không cho là Hàm mỗ đang uy hiếp cô nương nữa!
Thần bí nữ tử nói:
Nghe ra, Hàn công tử làm vậy dường như rất thiệt thòi, ngược lại ta cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi của Hàn công tử, điều kiện như vật thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái, thậm chí khiến người ta hoài nghi Hàn công tử có phải còn có mục đích không thể nói cho người khác hay không.
Ngay cả Bình Nhi bên cạnh nghe vậy, vẻ mặt cũng là không tin tưởng, càng huống chi là thần bí nữ tử.
Mục đích là có và cũng chẳng ph là không thể nói ra được.
Hàn Lâm nói:
Mục đích của ta chính là muốn chiếm được trái tim của Đông Phương cô nương, khi Hàn mỗ lần đầu thấy được dung nhan của cô nương đã bị dung nhan của cô nương chinh phục rồi, trong lòng luôn luôn tưởng nhớ cô nương, cho nên mục đích của Hàn mỗ chỉ là muốn cướp lấy trái tim cô nương. Còn về sau cô nương có thể thích Hàn mỗ hay không, đó là chuyện sau này, Hàn mỗ cũng không bắt buộc cô nương nhất định phải thích ta, song Hàn mỗ lại vì mục đích này mà phấn đấu, không ngại bất cứ giá nào mà phấn đấu, tin tưởng điều kiện nho nhỏ này cô nương nhất định sẽ chấp nhận.
Hàn Lâm là một người rất tự tin, chẳng những về tướng mạo, võ công, còn là mị lực nữa, hắn đều tự tin phi thường, tin tưởng mị lực của mình có thể đoạt được trái tim của thần bí nữ tử.
Trầm ngâm trong chốc lát, thần bí nữ tử nói:
Chờ ngươi đoạt được Hổ Phách Thần châu rồi hãy nói!
Hàn Lâm cười nói:
Cô nương là người thông minh, tin tưởng rằng đến lúc đó cô nương nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của Hàn mỗ.
Thần bí nữ tử không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, người khác căn bản không cách nào đoán được suy nghĩ của nàng, đương nhiên, nàng cũng không muốn người khác đoán ra, hơn nữa sẽ không để họ biết suy nghĩ trong lòng của mình.
Được rồi, Đông Phương cô nương, quên nói cho nàng biết, Hàn mỗ lần này đoạt được Hổ Phách Thần châu cũng không phải dễ dàng, sợ rằng phải trả giá rất đắt, hy vọng đến lúc Hàn mỗ đoạt được Hổ Phách Thần châu thì tiểu thư sẽ không cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ kia của tại hạ.
Ngay khi thần bí nữ tử đang ngẩn người lẳng lặng nhìn xa xa, phảng phất trầm tư thì thanh âm của Hàn Lâm chợt vang lên, trong giọng nói vừa rồi rõ ràng không được tự tin.
Tại sao? Ngay cả võ công và thế lực của Hàn đại công tử mà cũng không chắc chắn sao?
Thần bí nữ tử có chút kinh ngạc nói, đôi mắt nhìn về phía Hàn Lâm, trong mắt lóe lên vẻ kỳ quái.
Không phải Hàn mỗ không chắc, mà là võ công của đối phương không thua kém Hàn mỗ.
Hàn Lâm nói:
Huống chi, gần đây nghe đồn trong tay còn có vật đứng đầu Thập đại thần khí mới xuất thế là Tử Kiếm, tin rằng Đông Phương cô nương cũng biết uy lực của nó, thậm chí so với lời đồn đại trên giang hồ còn lợi hại hơn. Chính mắt Hàn mỗ cũng đã thấy qua sự lợi hại của Tử Kiếm.
Dừng lại nhìn thoáng qua Thần bí nữ tử, gã nói tiếp nói:
Nhưng mà bây giờ cả Hổ Phách Thần châu cùng với Tử Kiếm đều ở trong tay của người đó, với võ công và thế lực của Hàn mỗ muốn đoạt được Hổ Phách Thần châu cũng phải nỗ lực rất nhiều."
Thần bí nữ tử một tiếng ca thán cũng không có, chỉ lẳng lặng đứng suy nghĩ điều gì đó.
Thấy thần bí nữ tử lâm vào trầm tư, Hàn Lâm nói:
Hổ Phách Thần châu hiện giờ ở Trương phủ cách đây không xa, cô nương có thời gian cũng có thể tới xem, thời gian không còn sớm nữa, Hàn mỗ cũng phải cáo từ rồi.
Nói xong hướng tới thần bí nữ tử hành lễ, rồi rời khỏi sân.
Thần bí nữ tử không nói lời nào, chỉ nhìn theo phương hướng Hàn Lâm rời đi một cái, lại chìm vào trong suy nghĩ.
Trương phủ.
.Được nghỉ ngơi nửa ngày, sự mệt mỏi của Ngô Lai đã không còn nữa, nhưng sự thương tâm trong lòng vẫn khó tránh khỏi, chẳng qua hắn đem thương tâm đó chôn sau xuống đáy lòng, không để Trương Ngọc Oánh bọn họ trông thấy lại lo lắng cho hắn.kien
Ngô Lai lúc này đang ngồi trong đại sảnh lặng lẽ suy nghĩ về mọi chuyện, không hề nhúc nhích.
Vô Lại, ngươi tỉnh rồi tại sao không gọi chúng ta? Ngươi một mình ở đây nghĩ ngợi gì vậy?
Ngô Lai đang im lặng suy nghĩ thì thanh âm rõ ràng của Ngưng Vũ từ ngoài cửa truyền đến, bên cạnh nàng còn là Trương Ngọc Oánh và Tuyết Nhi.
Ngô Lai nhìn tam nữ, trong mắt ẩn hiện nét ôn nhu không cần nói ra, trả lời:
Ta có nghĩ gì đâu, chỉ là không có việc gì ngồi ngơ ngẩn một mình ở đây thôi. Ta thấy các nàng đang nghỉ ngơi nên không muốn quấy rầy, muốn để các nàng nghỉ ngơi thêm một chút. Nếu các nàng nghỉ ngơi không tốt sẽ mắc bệnh, ta không muốn để lão bà xinh đẹp của ta mắc bệnh đâu.
Nghe vậy, bọn Trương Ngọc Oánh ba người trong lòng cảm động một trận, Ngô Lai rõ ràng so với trước đây quan tâm đến các nàng càng sâu, hơn nữa còn có vẻ càng thêm thể thiếp.
Ngô Lai để tam nữ ngồi bên cạnh mình, sau đó trầm ngâm nói: "Oánh tỉ, Vũ Nhi, Tuyết Nhi, ta muốn chờ sau khi chúng ta báo thù cho Xuân Nhi xong, ta sẽ dẫn các nàng cùng Sương nhi rời khỏi đây, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, xây dựng cuộc sống của riêng chúng ta, để người khác vĩnh viễn cũng không tới quấy rầy chúng ta nữa.
Về chuyện với Trữ Thanh Sương, Ngô Lai đã thú nhận thành thật với bọn Trương Ngọc Oánh tam nữ, tam nữ cũng không có trách hắn, chỉ có Lãnh Ngưng Vũ chất vấn hồi lâu tựa hồ chưa hết ghen tuông.
Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, đây chính là loại cuộc sống mà các nàng hướng tới, nhưng Trương Ngọc Oánh biết rằng, chỉ khi nào Ngô Lai có khả năng khiến người trong giang hồ không dám động đến hắn thì bọn họ mới có thể có được cuộc sống như vậy, còn Tuyết Nhi thì chỉ biết là được cùng Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ ở cùng một chỗ, đối với nàng đã thoả mãn rồi.
Vũ Nhi, nàng có biết tình hình của Sát Thủ minh không? Ta muốn tìm hiểu rõ tình hình của Sát Thủ minh, sau đó tra ra kẻ đứng phía sau sai khiến bọn chúng. Ta nhất định phải bắt bọn chúng trả giá thật đắt.
Lúc này, Ngô Lai đột nhiên nói với Lãnh Ngưng Vũ.
Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ nói:
Sát Thủ minh xưa nay là tổ chức thần bí, cùng Sát Thủ lâu là đương kim tổ chức sát thủ lợi hại nhất trên giang hồ, đương nhiên cũng có một vài tổ chức sát thủ khác, chỉ là bất quá không có tổ chức sát thủ nào tồn tại lâu như hai tổ chức này, cho nên người trong giang hồ muốn giết người, lại không muốn tự mình ra tay đều tìm hai tổ chức sát thủ này, nhưng hai tổ chức này đòi giá vô cùng cao.
Ngô Lai ngắt lời nói:
Vũ Nhi, nói cụ thể hơn đi, ví dụ như vị trí cụ thể tổng bộ của Sát Thủ minh, hoặc là làm thế nào mới tìm được sát thủ của Sát Thủ minh.
Lãnh Ngưng Vũ gật đầu nói:
Vị trí cụ thể của hai tổ chức sát thủ đó, trên giang hồ không ai biết rõ, theo lời nói thì nhiều dạng tựa như phong vân vậy, là một bí ẩn trong giang hồ. Từng có rất nhiều người cố gắng tìm ra vị trí cụ thể của bọn chúng, nhưng đều thất bại, chẳng những thất bại, lại còn bị bọn thần bí sát thủ đó ám sát, từ đó về sau, cũng rất ít người đi theo thăm dò vị trí của Sát Thủ minh và Sát Thủ lâu, cho dù có cũng đã trở thành quỷ dưới đao của hai tổ chức sát thủ đó rồi.
Nghe vậy, Ngô Lai kì quái hỏi:
Nếu người khác cũng không biết vị trí cụ thể của bọn chúng, làm sao có thể đến gặp bọn chúng, giao cho chúng ám sát người khác?
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, ta từng nghe sư phụ nói qua, hình như tổ chức sát thủ đó ở tại một nơi cực kì bí mật, không nói cho bất cứ kẻ nào biết, mà bọn họ tại khắp ngõ ngách trong chốn giang hồ đều bố trí tín sứ, dùng để tiếp nhận sinh ý, sau đó truyền đạt cho nhân vật đầu lĩnh, để bọn chúng phái sát thủ chấp hành nhiệm vụ.
Nga!
Ngô Lai có vẻ nghĩ ngợi nói:
Đã như vậy, tín sứ ở nơi nào, làm thế nào mới có thể liên lạc với bọn chúng được?
"Cái này ta cũng không biết. Sư phụ không nói với ta." Lãnh Ngưng Vũ nói:
Bất quá, ta cũng nghe sư phụ đề cập qua, trong giang hồ có rất nhiều thế lực, môn phái và cao thủ đều biết vị trí cụ thể của những tín sứ này, biết cách để liên lạc với họ, để bọn họ làm giùm một số nhiệm vụ. Ví dụ như có một số người mà bọn họ không tiện ra tay sát hại, mà những người bị giết cũng sẽ vĩnh viết không biết ai muốn giết bọn chúng.
Theo như nàng nói, chúng ta muốn tìm Sát Thủ minh vì Xuân Nhi báo thù thì rất khó.
Ngô Lai nghe xong bất đắc dĩ nói.
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Cũng không nhất định vậy, nếu ngươi của Sát Thủ minh đã xuất hiện ở Lâm Châu, vậy thì bên trong thành Lâm Châu cũng có tín sứ của chúng, huống chi Tử Kiếm và Hổ Phách Thần châu những tuyệt thế bảo vật này cũng xuất hiện ở đây, thì bọn sát thủ này, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đâu, chỉ cần về sau chúng ta tìm hiểu trong thành một phen, hoặc hỏi những cao thủ trong giang hồ, cũng có thể tìm được người của Sát Thủ minh.
Ngô Lai gật đầu nói:
Đã như vậy, có thời gian ta phải ra phủ dò xét một chút, thuận tiện thám thính luôn những động tĩnh trong giang hồ, diệt trừ những tên có ý nghĩ xấu với chúng ta. Ta không muốn để chúng uy hiếp tới an toàn của chúng ta, không để các nàng bị tổn thương gì nữa, nếu không ta sẽ hối hận cả đời mất, nhưng mà trước hết phải báo thù cho Xuân Nhi, chúng ta phải làm một chuyện trước đã.
Chuyện gì?
Ba người Trương Ngọc Oánh gần như cùng nhau thấy kỳ quái hỏi.
Ngô Lai nói:
Chúng ta hiện tại công lực còn quá thấp, muốn báo thù cho Xuân Nhi căn bản không có khả năng, huống chi lần này chúng ta phải đối mặt với những người muốn cướp Tử Kiếm và Hố Phách thần châu, cho nên ta quyết định trước hết phải đề cao công lực của mọi người, nếu không với công lực của chúng ta căn bản không thể đối phó nổi với địch nhân.
Tăng công lực? Làm sao mà tăng?
Trương Ngọc Oánh nghe thấy kỳ quái hỏi, mà Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi cũng thấy kỳ quái nhìn về Ngô Lai, từ lúc Xuân Nhi bị giết trước mặt các nàng, thì các nàng đã biết mình công lực không đủ, ngay cả tự bảo vệ cũng khó, nên họ đối với việc tăng công lực cũng rất mong muốn.
Ngô Lai nói:
Nếu muốn tăng công lực, phương pháp nhanh nhất chính là dùng linh đan diệu dược, đương nhiên còn có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch, mặc dù ta có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch cho các nàng, nhưng cũng sẽ hạn chế về việc tăng nội lực sau này. Nếu cho các nàng dùng linh đan diệu dược để tự đả thông nhâm đốc nhị mạch vậy thì kết quả sẽ khác, sau này nội lực của các nàng sẽ biến thành tiên thiên chân khí, cuồn cuộn không ngừng, công lực cũng được đề cao lên cực lớn, cho nên ta chuẩn bị dùng linh dược để giúp các nàng đả thông nhâm đốc nhị mạch, tăng công lực cho các nàng.