Chương 21:Tá tửu tiêu sầu



Bọn ngươi nghe đây, như quả huynh đệ ta thực sự nói là người của Long bang bọn ngươi giết, ta nhất định huyết tẩy Long bang, huyết tẩy Long bang!
Tiếng Ngô Lai vừa dứt, người đã phóng được 100 trượng, biến mất trước mắt bọn người Long bang.

Bọn người Long bang kinh hãi, không nghĩ được võ công của Ngô Lai cao cường kinh người như thế, mừng bản thân may mắn không rước lấy cơn giận của Ngô Lai.

Lúc này nội thương của Mã Điền và Nghiêm Bình đã tốt hơn, chỉ bất quá xương hai tay của Nghiêm Bình đều đã bị Ngô Lai đánh nát, nếu muốn khôi phục, đã là không có khả năng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể từ trong mắt đối phương thất được sự kinh hãi.

Hai người tới trước mặt Triệu Long, Mã Điền lên tiếng hỏi:
Bang chủ, người không việc gì chứ?


Lúc này nội thể của Triệu Long đã bức được lực lượng quái dị ngoài, đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

Nghe hỏi bèn trấn an:
Ta không sao, không ngờ tiểu tử này võ công cao như thế, thấy bọn ta nếu muốn báo cừu trân là rất khó.


Nghiêm Bình kích động hỏi:
Bang chủ, lẽ nào mối thù này chúng ta lại không báo sao? Huynh đệ tử nạn của chúng ta không lẽ lại hi sinh vô ích ư?


Triệu Long đáp:
Không phải là ta không muốn báo cừu, nhưng là đối phương võ công rất cao, dù là ba người chúng ta liên thủ cũng không thể địch lại một chiêu, làm sao để chúng ta báo cừu chứ? Nếu làm không tốt, Long bang chúng ta cơ nghiệp nhiều năm cũng sẽ bị hủy trong một sớm.


Nghiêm Bình để xuất:
Bang chủ, chúng ta có thể thỉnh một số cao thủ từ bên trên tới tương trợ chúng ta tiêu diệt tên tiểu tử này.


Triệu Long đáp:
Vô dụng bên trên sẽ không phái các người đó, vì sự việc nhỏ này, bọn họ khẳng định không muốn phái người tới, như quả bọn họ nếu biết Ngô Lai võ công cao cường như thế, bọn họ cũng không nguyện ý vì sự việc nhỏ của chúng ta mà rước lấy Ngô Lai dạng cao thủ này.


Nghiêm Bình tiếp tục:
Nhưng …


Triệu Long nói:
Nghiêm huynh đệ không cần phải nói thêm, mối cừu này chúng ta trước nên bỏ qua, đợi sau này hãy nói tiếp, nhiệm vụ chủ yếu hiện tại của chúng ta là tìm ra bọn hung thủ đó, bọn chúng mới là đại địch chân chính của Long bang chúng ta, lại nói lũ hung thủ này cũng chính là hung thủ gián tiếp sát hại nhiều huynh đệ của Long bang chúng ta, nếu không phải bọn chúng giá họa Long bang chúng ta, Ngô Lai căn bản không thể tìm Long bang chúng ta, ta và ngươi ba người không thể thụ thương, rất nhiều huynh đệ cũng không thể thảm tử, vì thế nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hiện tại là tìm ra hung thủ.


Nghiêm Bình muốn nói gì đấy, nhưng đều bị Mã Điền bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại.

Mã Điền nói:
Bang chủ nói phải, lũ hung thủ bí mật đó mới là địch nhân lớn nhất của Long bang chúng ta, tiểu tử Ngô Lai này cũng chỉ bất quá bị người khác lợi dụng mà thôi.
Dừng lại rồi tiếp:
Như quả muốn báo cừu, cũng tịnh không phải không có khả năng, hiện tại có một biện pháp tốt vô cùng.


Nghiêm Bình nóng nảy hỏi:
Biện pháp gì? Mau nói ra cho đệ nghe.


Mã Điền đáp:
Nghiêm huynh không nên nóng, kì thật phương pháp này mới rồi bang chủ cũng đã nói qua, đấy là bọn ta trước hết phải tìm cho hung thủ giết bọn người đó là ai, sau đó bí mật thông báo cho Ngô Lai, để hắn được rõ, khiến hắn tìm lũ người này báo thù.


Nghiêm Bình nói:
Nghiêm huynh 4(?), ý của huynh là khiến Ngô Lai cùng lũ người đó liều mạng người sống ta chết, chúng ta ngồi thu lợi ngư ông.


Mã Điền xác nhận:
Không sai, hiện tại cũng chỉ có là phương pháp này.


Nghiêm Bình suy nghĩ, cao hứng nói:
Mã huynh, biện pháp này cũa huynh không tệ, chúng ta phải nhanh chóng truy ra hung thủ, để cho Ngô Lai biết, khiến hắn cùng bọn chúng liều người sống ta chết được lắm.


Triệu Long cũng cảm thấy biện pháp này không dở, vì thế ra lệnh:
Bổn bang đệ tử nghe lệnh, lập tức toàn lực truy ra hung thủ sát hại bọn người đó, sau khi tra được lập tức quay về hồi báo.


Chúng nhân tề thanh đáp:
Vâng, bang chủ.


Triệu Long nói:
Tốt lắm, chuyện ngày hôm nay tất cả không được đề cập tới, hãy hậu táng huynh đệ tử nạn, tất cả quay về.




----



Lại nói Ngô Lai từ sau khi li khai Long bang, vật vờ không nhìn đi trên đường, lúc này trời đã sáng tỏ, trên đường người đi lại không ngừng.

Nhìn trước mắt đám đông qua lại không dứt, Ngô Lai không biết bản thân như thế nào cho tốt, nghĩ tới dĩ vãng các huynh đệ cùng mình vui đùa từ nhỏ từng người từng người rời mình đi xa, chỉ để lại bản thân mình, trong lòng bi thương thống khổ vô cùng.

Ngô Lai nhìn con đường quen thuộc, lại không thể nhìn được, không thể tìm ra những tiếng cười thân mật ngày trước, vui thích sung sướng ngày xưa.

Ngô Lai thầm nghĩ: Biển người mênh mông náy, để ta đi tới chỗ nào tìm ra hung thủ, vì Đại Hổ bọn họ đã chết báo thù, nếu như không thể vì họ báo cừu, ta làm sao nhìn họ, cũng như làm sao đối mặt với người đời, sao có thể đối diện với ân dưỡng dục của họ với ta. Như quả không có họ, ta đã sớm không thể sống trên cõi đời này, càng không thể có được những thứ hiện nay. Thay đổi ý niệm nghĩ: Không được, ta nhất định phải tìm ra hung thủ, dù là thiên nhai hải giác, ta cũng phải tra ra lũ hung thủ đó vì huynh đệ tử nạn báo thù.


Tránh đường, tránh đường.


Ngô Lai thực sự đang nghĩ xuất thần, đột nhiên có một thanh âm truyền lại, cắt đứt sự trầm tư của Ngô Lai.

Ngô Lai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán đang đẩy mộc xa nhanh chóng phóng tới, Ngô Lai vội vàng nghiêng người né qua.

Ngô Lai nhìn theo bóng lưng đại hán đã đi xa, lắc đầu cười khổ. Lại thấy tất cả cửa tiệm trên đường sớm đã mở hàng, lúc này mới nhớ bản thân đã một ngày không có ăn gì rồi, bởi vậy liền tiến tới một tửu lâu bên đường, chỉ thấy bên trên viết Xuân Phong tửu lâu bốn chữ lớn.

Khi Ngô Lai vào trong tửu lâu, tửu lâu khách nhân đã sớm đầy, chỉ có một bàn dựa cửa sổ là còn trống, vì thế liền hướng bàn đó đi tới.

Thấy Ngô Lai đi lại, điếm tiểu nhị vội vàng bước tới hỏi:
Khách quan, xin mời ngồi, ngài muốn dùng gì ạ?


Ngô Lai trả lời:
Cho ta hai cân hảo tửu, hai cân thịt bò.
Nói xong liền ngồi xuống.

Điếm tiểu nhị đáp:
Được ạ, xin khách quan chờ một chút, sẽ tới ngay thôi.


Một lúc sau, điếm tiểu nhị mang rượu và thịt bò tới trước mặt Ngô Lai nói:
Khách quan, ngài thong thả dùng.


Ngô Lai để điếm tiểu nhị đi bản thân ở đấy uống rượu buồn.

Ngô Lai nghĩ bản thân khi không có một thân võ công cao nhưng không thể bảo vệ tốt mạng của các thân nhân mình, không thể tra được hung thủ vì thân nhân chết đi báo cừu, càng nghĩ càng nóng giận, không khỏi mất tực chủ nốc mạnh liệt tửu trên bàn, hai cân liệt tửu không qua một lúc đã bị uống cạn.

Ngô Lai tuy thường cùng các huynh đệ của mình uống rượu, nhưng tịnh chưa bao giờ uống nhiều, như giờ hai cân liệt tửu xuống bụng, Ngô Lai đã có chút tửu ý.

Ngô Lai nâng ấm rượu lên, hướng vào trong chén rót, đổ cả một lúc, mới phát hiện trong ấm không còn rượu, bởi vậy lớn tiếng quát:
Tiểu nhi, tiểu nhi.


Điếm tiểu nhị chính đang ở chỗ xa mời gọi khách nhân lập tức vội vàng chạy tới hỏi:
Khách quan, ngài có gì dặn bảo ạ?


Ngô Lai ra lệnh:
Đi, mang cho ta hai cân hảo tửu nữa.


Điếm tiểu nhị thấy Ngô Lai đã có chút say, trên người tuy ăn mặc hoa lệ, nhưng thực sự không biết có tiền hay không, bèn nói:
Khách quan, người đã say rồi, cũng không nên uống nữa.


Dạng việc này Ngô Lai đã thấy nhiều, đương nhiên hiểu điếm tiểu nhị là sợ mình không có tiền. Ngô Lai nói:
Không phải lo lắng (?), hãy mang rượu lại.


Thấy tiểu nhị còn nghi ngờ, Ngô Lai từ trên người lấy ra một đỉnh ngân tử quăng lên trên bàn.

Điếm tiểu nhị thấy Ngô Lai xuất ra ngân tử, con mắt sáng rỡ, vội vàng đưa tay lấy ngân tử đó, cúi mình nói:
Khách quan xin đợi một tí, sẽ mang lại ngay.


Điếm tiểu nhĩ trong lòng vui sướng muốn lật trời, đỉnh ngân tử này nói ít nhất cũng có 5 lượng, Ngô Lai bữa ăn này cũng bất quá chỉ ăn 1 lượng mà thôi, làm sao có thể không kêu điếm tiểu nhị cao hứng được chứ?

Sau khi rượu mang lên, Ngô Lai tiếp tục một mình uống rượu sầu, đột nhiên một thanh âm truyền lại.


Vị huynh đài này, không biết tại hạ có thể ngồi không?
Người nói là một bạch y nhân, tay cầm bảo kiếm, diện mão tuấn mĩ phi thường, không, nói là tuấn mĩ cũng không phải, phải nói mĩ lệ cũng không có gì quá.

Ngô Lai cũng không ngẩng đầu lên nói:
Cứ tự nhiên.
Nói xong lại tiếp tục một mình uống rượu buồn.

Bạch y nhân ngồi đối diện Ngô Lai, thấy hắn tiếp tục uống rược, bởi vậy nói:
Huynh đài, huynh không nên có chuyện gì không vui, lại mượn rượu mới có thể tiêu sầu.


Ngô Lai nghe được góc cạnh nói:
Mượn rượu giài sầu? Không sai, ta chính là mượn rượu giải sầu.
Nói xong lại tiếp tục một mình uống rượu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.