Chương 211: Công Lực Đề Thăng (4)



Bá đạo?


Trương Ngọc Oánh bốn người gần như đồng thời kì quái nói, còn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai vội vàng giải thích:
Lực lượng của Tử Liên này vô cùng bá đạo, ta vận công lực toàn thân cũng vô pháp chống lại năng lượng của hai hạt Tử Liên này, cuối cùng bị chúng phá vỡ chân khí. Nếu không phải là trong đan điền của ta có một cỗ năng lượng thần bí đột nhiên xuất hiện, sợ rằng bây giờ ta đã bị năng lượng của hai hạt Tử Liên đó phá vỡ kinh mạch mà chết rồi không chừng.
Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ban nãy, trong lòng Ngô Lai cũng thấy sợ hãi một trận. Hắn thật không muốn rời bỏ mọi người như vậy.

Nghe vậy, mấy người đều biến sắc. Nếu Ngô Lai thật sự xảy ra chuyện gì, các nàng không biết sẽ phải làm sao.

.Thấy vẻ mặt mọi người đều không tốt, Ngô Lai vội nói đùa:
Các người không cần lo lắng, phu quân vĩ đại anh minh và lão đại của các người sao có thể xảy ra chuyện được! Ta còn chưa cưới các nàng mà. Hơn nữa mạng của phu quân và lão đại các người rất lớn, không thể chết. Nếu ta không muốn chết thì Diêm Vương gia cũng không có cách bắt ta.
.kien

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi phì cười, Đồng Cương càng dùng ánh mắt kính phục nhìn Ngô Lai, còn Trương Ngọc Oánh đưa đôi mắt dịu dàng như nước nhìn hắn, trong mắt có vô vàn nhu tình ái ý.


Đúng rồi, Vô Lại, cỗ năng lượng thần bí từ đan điền chàng đi ra là gì vậy?


Ngừng một chốc, Trương Ngọc Oánh nén không được hiếu kỳ trong lòng bèn hỏi.

Ngô Lai lắc đầu nói:
Ta cũng không rõ cỗ năng lượng thần bí đó là gì? Theo suy đoán của ta, năng lượng thần bí ẩn tàng trong cơ thể ta là năng lượng của Tử Kiếm chưa bị ta hấp thu, bởi vì khi cỗ năng lượng đó xuất hiện, năng lượng của Tử Liên phân thành hơn mười khối đó không đâm dọc xô ngang nữa, hơn nữa còn chủ động hướng đến gần cỗ năng lượng thần bí kia, tùy ý để nó hấp thu, dung hợp. Với lại ngay cả ta cũng có thể cảm thấy được một loại quan hệ thân thiết giữa hai bên, vì thế ta mới đoán cỗ năng lượng thần bí kia là năng lượng của Tử Kiếm còn lưu lại trong nội thể, chưa bị ta hấp thu.


Lão đại, nghe huynh nói công lực của huynh gia tăng rất nhiều, nhưng ta sao không cảm thấy được huynh có biến hóa gì?


Lúc này, Đồng Cương đột nhiên nói, đồng thời hai mắt cỗ quái chăm chú nhìn tới nhìn lui toàn thân Ngô Lai.


Thật thế không?


Ngô Lai đột nhiên đứng thẳng lên, chân khí nội thể tự nhiên lưu động, một cỗ khí thế cường đại phát ra, làm người ta có cảm giác muốn quỳ lạy. Mấy người đều kinh ngạc nhìn sự thay đổi đột ngột của Ngô Lai.


Hiện tại cảm thấy thế nào?
Khí thế Ngô Lai không đổi nói với Đồng Cương.

Nghe vậy, Đồng Cương vẻ mặt sùng bái nhìn Ngô Lai, kích động nói:
Lão đại đúng là lão đại, huynh càng lúc càng lợi hại. Lúc này nhìn thấy huynh, toàn thân không tự chủ được, chỉ muốn quỳ lạy.


Nghe vậy, Ngô Lai ngẩn ra, nhìn về phía Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, thấy ba nàng gật đầu, hắn không khỏi cười khổ nói:
Không thể nào! Nếu như vậy, sau này ta quả thực không thể phát ra khí thế như vậy nữa, bằng không sẽ không nói chuyện được với mọi người như trước nữa.
Nói xong vội vàng thu lại khí thế vừa phát ra.

Trương Ngọc Oánh nghiêm chỉnh, chăm chú quan sát kỹ Ngô Lai, vẻ kinh ngạc trong mắt không giảm.

Thấy thế, Ngô Lai không khỏi cảm thấy kì quái, nói:
Oánh tỷ, gì vậy? Trên người ta có gì không ổn sao?


Trương Ngọc Oánh nghiêm túc nói:
Không có, thiếp phát hiện trên người chàng có thêm một thứ gì đó, một loại bá khí.



Thật sao? Tại sao ta lại không phát hiện được.
Ngô Lai bất giác tự nhìn xuống người mình, nói xong, nhìn về Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi bên cạnh, hai nàng cũng đồng cảm gật đầu.

Ngẩn ra nhìn bản thân cả buổi, Ngô Lai cũng không phát hiện trên người mình có biến hóa gì (đương nhiên, ngoại trừ việc công lực nâng cao), bèn nói:
Tốt rồi, không chuyện này nữa. Trước hết ta phải giúp mọi người đả thông nhâm đốc nhị mạch, nâng cao công lực rồi nói sau.


Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh bốn người gật đầu, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, không thể chậm trễ nữa.

Thấy bốn người gật đầu, Ngô Lai liền nói:
Năng lượng của Tử Liên này quá cường đại bá đạo, với công lực hiện tại của mọi người cũng chỉ có thể hấp thu được năng lượng của một hạt Tử Liên chứ không thể nhiều hơn, vì thế mọi người ăn một hạt trước đã! Đến khi mọi người đả thông được nhâm đốc nhị mạch, công lực nâng cao xong, mới có thể dùng thêm được.


Trương Ngọc Oánh bốn người gật đầu, sau đó dựa theo phương pháp Ngô Lai đã dạy, mỗi người nuốt một hạt Tử Liên, vận khởi nội công tâm pháp của bản thân, để hấp thu và dung hợp năng lượng của nó.

Đúng như Ngô Lai đã nói, bốn người vừa nuốt xong, Tử Liên liền hóa ra một cỗ kình khí cường đại đi vào thất kinh bát mạch trong cơ thể, bốn người vội vàng vận chân khí lên, cố toàn lực vây bọc lấy khối khí đó, thế nhưng bất kể bốn người dẫn dắt thế nào, cỗ kình khí đó đến đan điền liền nhanh chóng lùi trở ra, may mà có bài học của Ngô Lai trước đó, bốn người khi thấy kình khí đó quay ngược ra, liền triệt thoái đại bộ phận chân khí, thuận theo lưu động tự nhiên của nó, bằng không bốn người cũng sẽ gặp phải tình huống giống như Ngô Lai.

Thời gian trôi qua từng chút một, bốn người vẫn ngồi xếp bằng ở đó, không ngừng hấp thu và dung hợp năng lượng của Tử Liên, còn Ngô Lai vẫn yên lặng nhìn bọn họ. Trên mặt trên trán bốn người lúc này đã xuất hiện mồ hôi, hiển nhiên là đang toàn lực chống lại năng lượng của Tử Liên.

Vẻ mặt Ngô Lai khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Chỉ cần thân thể bất cứ ai trong bốn người phát sinh tình huống nguy hiểm, hắn đều sẽ lập tức ra tay, giúp bọn họ hấp thu năng lượng của Tử Liên, mặc dù làm như vậy không có lợi cho việc nâng cao công lực của bọn họ về sau, nhưng hắn nhất định phải làm thế, bởi vì hắn không muốn để bất kỳ ai trong bọn họ gặp nguy hiểm.

.Một lúc sau, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ mở mắt ra sớm nhất, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng kinh ngạc vì hai người đã cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trong nội thể của mình, công lực đã nâng cao rất nhiều, ít nhất đã tăng thêm ba mươi năm công lực, đuổi kịp một cao thủ giang hồ hơn mình chí ít cũng hai mươi năm tu luyện, sao có thể không làm hai nàng cao hứng cho được.kien

Mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt quan tâm tha thiết của Ngô Lai, hai người nhịn không được yêu kiều liếc hắn. Công lực hai người đại tăng, nhâm đốc nhị mạch được đả thông, chuyện này đối với một người luyện võ mà nói, luôn là mong mỏi trong mơ, cũng luôn là mộng tưởng trước giờ của bọn họ. Hiện nay mộng tưởng nhờ Tử Liên mà dễ dàng thực hiện được, khiến hai người trong lòng cực kì sung sướng, lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm yêu mến của Ngô Lai, nhịn không được biểu hiện ra diện mạo nữ nhân câu hồn nhiếp phách.

Nhìn thấy Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ hai nàng liếc nhìn mình với dáng điệu động nhân đó khiến Ngô Lai không khỏi ngây ra, tiếp theo trên mặt xuất hiện nụ cười gian tà, thấy nhãn thần hai nàng cũng trở nên khác thường.


Xuỵt!


Ngay khi hai người đứng dậy, chuẩn bị nói ra vui sướng trong lòng với Ngô Lai, ở trước mặt hai người khẽ xuỵt một tiếng, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Tuyết Nhi và Đồng Cương ở bên cạnh đang hấp thu dung hợp năng lượng của Tử Liên, ý bảo hai người tạm thời không nên nói, để tránh quấy nhiễu bọn họ.

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ khẽ gật đầu, cũng giống Ngô Lai, nhìn chăm chú sự biến hóa của hai người.

Lại qua một lúc nữa, Đồng Cương cũng mở hai mắt ra, trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết nhìn Ngô Lai, vẻ mặt cảm kích không thể hình dung.

Không đợi Đồng Cương mở miệng nói, bên tai Đồng Cương vang lên truyền âm của Ngô Lai.


Không cần nói, để khỏi quấy nhiễu Tuyết Nhi.


Nghe vậy, Đồng Cương nhịn kích động và vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng đứng dậy, không dám nói chuyện.

Đột nhiên, Tuyết Nhi vốn vẫn bình tĩnh, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, hơn nữa dường như càng lúc càng đau đớn.

Lãnh Ngưng Vũ vội vã khẽ giọng nói:
Vô Lại , Tuyết Nhi sẽ không sao chứ?



Ta cũng không biết.
Ngô Lai cũng có chút lo lắng nói:
Tuyết Nhi tuy hấp thu, dung hợp năng lượng của Tử Liên, nhưng vì công lực bản thân Tuyết Nhi không đủ, lại muốn xung phá nhâm đốc nhị mạch, vì thế mới xuất hiện vẻ thống khổ như vậy.



Mọi người xem, Tuyết Nhi hình như đã không thống khổ nữa.


Ngay lúc này giọng nói Trương Ngọc Oánh đột nhiên vang lên, Ngô Lai ba người gần như đồng thời nhìn về phía Tuyết Nhi. Chỉ thấy hiện tại trên mặt Tuyết Nhi vẻ thống khổ quả nhiên không còn, mấy người như trút được lo lắng trong lòng.

Khoảnh khắc sau, Tuyết Nhi cũng mở mắt ra, trên mặt hiện ra vẻ bất mãn, miệng nhỏ nhắn khẽ lẩm bẩm.

Thấy vậy, Ngô Lai an ủi:
Tuyết Nhi, nhâm đốc nhị mạch chưa được đả thông bởi vì công lực của muội không đủ, đợi sau này nội lực của muội tăng cường, lại ăn thêm Tử Liên, nhâm đốc nhị mạch có thể dễ dàng đả thông, vả lại còn có chúng ta bao vệ muội mà!



Người ta không cần mọi người bảo vệ!
Tuyết Nhi không vui nói:
Người ta muốn tự bảo vệ được bản thân, hơn nữa còn muốn bảo vệ mọi người!


Nghe vậy, Ngô Lai mấy người chỉ biết cười khổ, bởi vì bọn họ biết Tuyết Nhi tính tình tùy thích, mọi người an ủi thế nào, nàng cũng nghe không lọt.

Nghe một lát, Tuyết Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói:
Vô Lại đại ca, có phải là muội quá ngốc không? Tại sao muội không thể đả thông nhâm đốc nhị mạch chứ?



Sao có thể vậy được?
Ngô Lai an ủi nói:
Tuyết Nhi thông minh phi thường, trong lòng ta là thông minh nhất, chỉ là Tuyết Nhi tuổi còn nhỏ, công lực chưa đủ, đến khi muội đủ khả năng hấp thụ toàn bộ năng lượng của Tử Liên đó, nội lực Tuyết Nhi sẽ tăng cao, nhâm đốc nhị mạch sẽ dễ dàng bị muội đả thông, đợi một chút đại ca tìm vài võ công lợi hại cho muội gọi là bồi thường.



Thật không?
Nghe vậy, Tuyết Nhi vui mừng nói:
Người ta thật sự muốn tìm một vài võ công tốt để tu luyện, người ta không muốn lúc nào cũng bắt mọi người phải bảo hộ, người ta cũng có thể bảo vệ mọi người.


Biểu tình ngây thơ, lời nói chân thật, làm Ngô Lai mấy người nghe xong trong lòng đều cảm động hồi lâu.

Ngô Lai đưa ánh mắt yêu thương nhìn Tuyết Nhi, nói:
Thời gian không sớm, Oánh tỷ, chúng ta dẫn mọi người vào nội động xem thử trước.


Trương Ngọc Oánh gật đầu, liền cùng Ngô Lai đưa ba người đi vào trong một động khác.

Lúc này Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Đồng Cương ba người đều cao hứng vạn phần, công lực bọn họ gia tăng mấy chục năm, quan trọng nhất là nhâm đốc nhị mạch được đả thông, chỉ có Tuyết Nhi mới đầu không vui, được Ngô Lai an ủi dỗ dành nàng mới cao hứng theo bốn người vào trong động kia xem thử.

Ngô Lai đầu tiên dẫn Lãnh Ngưng Vũ ba người đến động binh khí. Ba người bị đủ các kiểu các dạng binh khí hiếm lạ, cỗ quái hấp dẫn, kinh ngạc đến mức không khép được miệng, mò trái nhìn phải quan sát không thôi. Bởi vì ba người đều đã có binh khí nên bọn họ không chọn bất cứ binh khí nào, mà bảo kiếm trong tay Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi là sư phụ các nàng tặng cho, hai người đương nhiên không thể dễ dàng vứt bỏ để đổi binh khí khác, còn Trương Ngọc Oánh vẫn chưa có binh khí, chọn một thanh kiếm nhìn khá xinh xắn, có điều đã qua lâu năm như vậy mà trên kiếm tịnh không có vết gỉ. Chính điều này làm Trương Ngọc Oánh chú ý, nên chọn thanh kiếm này.

Tiếp đó, Ngô Lai lại dẫn mấy người đến dược phòng. Ngoài gian phòng chứa kim ngân châu báu được cất giữ trong động thất, ba người đối với những dược vật hiếm lạ cổ quái tịnh không có hứng thú, chỉ tùy tiện lựa một vài dược vật liệu thương, để phòng khi cần tới. Đến gian phòng đặt châu báu đó, ba người thế nào cũng không thể li khai, bởi vì bọn họ đã bị kim ngân châu báu chồng chất như núi trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ra. Trước giờ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều châu báu như thế này, vẻ mặt không khỏi si ngốc nhìn đống kim ngân đó.

Sau cùng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi mỗi người chọn một vài món châu báu xong, mấy người mới li khai. Nữ nhân đối với châu báu trang sức từ lúc sinh ra đã yêu thích, nhìn thấy là muốn có được chúng.

Thấy số châu báu trang sức Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi cầm trong tay, Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, sau đó dẫn ba người đến thư phòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.