Chương 214: Tá Đao Sát Nhân (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2495 chữ
- 2019-09-05 02:22:23
Hai người phía trước hình như cũng cảm ứng được phía sau có biến hóa, dường như đồng thời xoay người lại nói: "Tam trưởng lão…"
Hai người nói chưa dứt thì chợt ngừng lại bởi vì phía sau bọn họ không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một người mà bọn họ cũng không nhận ra, cũng không phải là người mà bọn họ trong miệng thường gọi là Tam trưởng lão.
Hai người ngây ngốc một chút đã bị người mới đến kia lắc mình một cái, điểm trúng hai huyệt đạo, khiến hai người chỉ có trừng mắt nhìn, người mới đến chính là Ngô Lai.
Ngô Lai lạnh lùng liếc qua hai người, uất hận nói: "Các ngươi hôm nay lẽ ra không nên tới nơi này, bởi vì hôm nay những người tới đây đều phải chết, hơn nữa ta còn muốn lợi dụng Thiên Vương môn các ngươi cùng Quỷ cốc và Tà điện trở thành kẻ địch, để cho các ngươi biết hại người sẽ không có kết quả tốt."
Hai người mặc dù không thể nhúc nhích, không thể phát ngôn, nhưng cũng là kẻ thông minh, vừa nghe nói xong, liền biết mục đích của Ngô Lai, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đồng thời con ngươi không ngừng chuyển động.
Thấy vậy, Ngô Lai không khỏi khẽ cười nói: "Các ngươi có phải rất muốn gọi Tam trưởng lão kia tới cứu đúng không, bất quá, ta nói cho các ngươi biết hôm nay không ai có thể cứu được các ngươi đâu. Hôm nay các ngươi chắc chắn phải chết."
Ngô Lai nhẹ nhàng nhìn lướt qua chỗ vừa rồi, sau đó nhấc hai người đi tựa như nhấc một vật không có sức nặng. Hắn lắc mình một cái, biến mất khỏi địa phương vừa rồi.
Tà Nhãn, Quỷ Đao hai người không ngừng tìm kiếm đường ra trận pháp. Đi tới, đi lui, sang phải, sang trái, hai người thử không biết bao nhiêu lần, nhưng hai người thủy chung không cách nào tìm được đường ra, cũng vô pháp rời khỏi phiến không gian này, cho dù tưởng nhiều lúc ra khỏi phiến không gian này rồi, chưa kịp vui mừng hay sợ hãi thì hai người đã trở lại chỗ cũ.
"Tà Nhãn huynh, đây là loại trận pháp gì vậy, thật sự là rất dị quỷ! Bất chấp chúng ta tìm cách thoát ra thế nào, đều không thể ra khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Lúc này, khi đã dùng hết không dưới trăm cách để thoát ra, Quỷ Đao vô lực không nhịn được nữa oán giận nói.
."Đúng thế! Lúc đầu Quỷ Tâm cùng Tà Tâm huynh đệ bọn chúng đã nói về trận pháp lợi hại này, lúc đó chúng ta không tin, xem ra lúc này chúng ta thực đã tin lời của bọn chúng". Ở bên cạnh Tà Nhãn nghe vậy, không khỏi cười khổ nói: "Xem ra hôm nay chúng ta khó thoát khỏi nơi đây rồi."
Hai người nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Đường đường là hai nhân vật nổi danh trong chốn giang hồ, không ngờ lại có ngày hôm nay, bị loại trận pháp này vây khốn.kien
"Cẩn thận!"
Bất chợt, Tà Nhãn đột nhiên quát to, cảnh báo Quỷ Đao bên cạnh, đồng thời xuất một chưởng toàn lực đánh thẳng về một đám bóng đen vừa thình lình xuất hiện.
Quỷ Đao vừa nghe được tiếng hét của Tà Nhãn, thì cảm giác từ phía sau lưng một đạo kình phong tiến tới, hắn xoay người, xuất đao vung ra, chỉ trong nháy mắt đã thực hiện xong.
"A...!"
"A...!"
Hai tiếng kêu thống thiết đồng thời vang lên.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Tà Nhãn hai người nhất thời liền biết được rằng những bóng đen đó là của hai người.
Sau khi bóng đen rơi xuống đất, Tà Nhãn cùng Quỷ Đao hai người liền tiến đến bên cạnh hai thi thể. Hai thi thể này đích thực là hai người của Thiên Vương môn bị Ngô Lai bắt được lúc trước. Một người trong bọn chúng thì đã dính một chưởng của Tà Nhãn dẫn đến vỡ tâm mạch mà chết, người còn lại bị đao của Quỷ Đao chém làm hai đoạn, máu tươi nhuốm đỏ cả thân đao.
Hai lão có điểm ngây ngốc nhìn biến hóa đột ngột này. Hai lão nguyên lai tưởng có ám khí tập kích, cho nên ra tay không lưu tình chút nào, nhưng lại không nghĩ đến hai người mạng lớn kia.
Khi hai lão vừa giết hai người kia xong, thì Ngô Lai, đứng cách hai lão không quá một trượng, đang cười lạnh quan sát. Tất cả biến hóa này đều là kiệt tác của hắn, cũng là tính toán của hắn.
Nguyên lai, Ngô Lai sau khi bắt được hai người, liền nắm lấy bọn họ, theo hướng Quỷ Đao và Tà Nhãn chạy đến. Thừa dịp bọn họ không chú ý, đột nhiên đẩy hai người về phía Quỷ Đao và Tà Nhãn. Hai lão, theo đúng sở liệu của Ngô Lai, đột nhiên bị tập kích, nhất thời toàn lực xuất chiêu, giết chết hai người bọn họ.
Bằng vào võ công của hai người Quỷ Đao và Tà Nhãn, hai lão muốn một chiêu giết chết bọn họ cũng không phải dễ dàng như vậy. Nhưng do hai người bị Ngô Lai chẳng những điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích, mà còn phong bế công lực, để bọn họ không có một chút năng lực chống cự người khác. Khi nén bọn họ, Ngô Lai cũng giải á huyệt của bọn họ, để bọn họ có cơ hội kêu la thảm thiết.
Khi tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tại khoảng cách hơn trượng với Quỷ Đao và Tà Nhãn, Vạn Phù sắc mặt nhất thời biến đổi, nhanh chóng lắc mình hướng tới nơi kêu la mà đánh tới. Bởi vì hắn đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết của hai tên thuộc hạ của mình.
Khoảng cách hơn trượng với Vạn Phù mà nói cũng không có khó khăn gì. Hắn lắc mình một cái là đã đến nơi. Hắn đột nhiên dừng cước bộ, nhưng không thể ngưng lại hoàn toàn, bởi vì phía trước có một bức tường chắn trước mặt hắn. Có điều tiếng kêu la thảm thiết chính là từ bên kia bức tường truyền đến.
Khi Vạn Phù có chút lo lắng, thì Ngô Lai ở xa xa bất ngờ nhẹ nhàng phát một chưởng vào bức tường che trước mặt Vạn Phù làm bức tường kia cũng đồng thời biến mất, Quỷ Đao và Tà Nhãn sau cái chết của hai tên đệ tử của Thiên Vương môn đã đột ngột xuất hiện trước mặt Vạn Phù.
Thấy vậy, sắc mặc Vạn Phù đại biến, lạnh lùng thốt:
Quỷ Đao, Tà Nhãn, không có nghĩ đến là các người. Các người mà cũng dám giết người của Thiên Vương môn.
Đột nhiên nhìn thấy Vạn Phù, Quỷ Đao cùng với Tà Nhãn hai người nhất thời ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt đại biến.
Tà Nhãn bước lến phía trước nói: "Vạn huynh, đó chỉ là hiểu lầm, thuần túy là hiểu lầm. Hai người chúng tôi vốn bị vây khốn ở đây không thể đi ra ngoài, ai ngờ hai vị thủ hạ của Thiên Vương môn đột nhiên hướng về bọn tôi chạy tới, chúng ta vô tình giết lầm, xin Vạn trưởng lão tha lỗi." Nói rồi, hướng về phía Vạn Phù thi lễ.
."Giết người phải đền mạng, còn nói đến hiểu lầm cái gì.
Vạn Phù cười lạnh nói: "Các ngươi giết người, không chỉ môn nhân của Thiên Vương môn, mà còn hướng về Thiên Vương Môn chúng ta thị uy, khiêu chiến danh tiếng Thiên Vương Môn. Các ngươi phải chết!
"Vậy sao?
Quỷ Đao bên cạnh đột nhiên cười lạnh nói: "Chỉ bằng một mình ngươi có thể giết được bọn ta sao? Ta chỉ thấy ngươi chỉ là người dựa vào thế lực sau lưng để diễu võ dương oai mà thôi.
.kien
Nghe vậy, Vạn Phù giận dữ nói: "Hôm nay ta cho các ngươi biết sự lợi hại của Vạn mỗ, cũng cho các ngươi biết uy danh của Thiên Vương Môn chúng ta không phải ai cũng có thể khiêu khích được, hơn nữa cho các ngươi thấy nhân tài như Vạn mỗ có thể đầu nhập vào Thiên Vương môn nhiều năm, được địa vị như thế này không phải là hư danh.
"Vạn huynh, Quỷ Đao huynh, các ngươi không nên kích động, làm tổn thương hòa khí.
Nhìn thấy không khí trở nên căng thẳng, Tà Nhãn bên cạnh vội vàng nói: "Tam phái mà nổi lên đấu tranh sẽ làm cho người giang hồ thừa dịp lợi dụng. Lần này chỉ là chuyện hiểu lầm, Tà điện và Quỷ cốc sẽ trả lại công đạo cho Thiên Vương môn các ngươi.
"Công đạo? Làm sao ta có thể tin các ngươi được?
Vạn Phù lạnh lùng thốt:
Mặc kệ là hiểu lầm hay không, các ngươi đã giết hai thuộc hạ của ta thì phải đền mạng.
Thấy giọng nói kiên quyết của Vạn Phù, Tà Nhãn và Quỷ Đao hai người biết khó có thể giải quyết. Hai người nhìn nhau, trong lòng cơ hồ đồng thời xuất hiện ý nghĩ giết người diệt khẩu, trong mắt cũng hiện lên một tia sát khí.
"Muốn giết ta diệt khẩu ư, không dễ dàng đâu.
Vạn Phù đột nhiên cười lạnh nói, đồng thời người như tia chớp đánh về phía Tà Nhãn. Sát khí trong mắt hai người vừa rồi làm sao dấu diếm được Vạn Phù, cho nên hắn mới nói để phá ý nghĩ trong lòng của hai người, làm cho hai người phân tâm, lợi dụng lúc đó để ra tay trước.
Tà Nhãn, Quỷ Đao hai người ngẩn ra, không nghĩ đến Vạn Phù đột nhiên ra tay. Trong nháy mắt công kích của Vạn Phù đã tới trước mặt, hai người không thể không vội vàng ra tay chống đỡ, ba người trong nháy mắt trở thành hỗn chiến.
Tà Nhãn và Quỷ Đao trong giang hồ danh tiếng không nhỏ, lại là Trưởng lão của Quỷ Cốc và Tà Điện, võ công tất nhiên không thể yếu kém, còn Vạn Phù chẳng những là một trong Thiên Vương môn tứ đại trưởng lão, mà còn xuất đạo sớm hơn hai người, công lực so với từng người cũng đều cao hơn không ít, hai người muốn thu thập Vạn Phù cũng không phải nhất thời đạt được, mà Vạn Phù muốn giết hai người cũng phi thường không dễ dàng, cho nên ba người mặc dù đánh nhau kịch liệt nhưng lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Đứng ở ngoài đại sảnh, nhìn kỹ động tĩnh của bốn người, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi cùng với Đồng Cương lúc này mới hiểu được mục đích đích thực của Ngô Lai, trong lòng kinh ngạc vạn phần, đồng thời cũng cảm động vạn phần. Nên biết Ngô Lai từ sau việc của Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi, tâm tính cũng đã thay đổi rất nhiều, trở nên độc đoạn tâm ngoan, không thể để bản thân hay người của mình phải chịu tổn thương gì.
Quả thật, từ cách làm cùng tâm trí của Ngô Lai, có thể biết Ngô Lai lúc này không còn là cái Ngô Lai lúc trước nữa, tuy bản tính Vô Lại không đổi nhưng tâm trí thì lại thay đổi, hình như đột nhiên được khai thông, trở nên thông minh lên rất nhiều.
Nhìn thấy Ngô Lai đi tới, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi cùng Đồng Cương bốn người đều kinh ngạc, ánh mắt có chút vui mừng lẫn sợ hãi nhìn lại Ngô Lai.
Ngô Lai nhìn thấy vẻ mặt mấy người, nhịn không được nói: "Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?
"Không có gì không đúng cả!
Lãnh Ngưng Vũ khẽ cười nói: "Phu quân chúng ta ngày càng thông minh, tâm kế cũng ngày càng thâm sâu, xem ra chúng ta sau này chính là phải cẩn thận một chút, không nên để cho phu quân có tiểu tâm qua mặt?
"Sao qua mặt được chứ?
Ngô Lai thâm tình nói:
Các nàng đều là những người thân cận với ta và người ta yêu thương nhất, ta sao có thể qua mặt các nàng được chứ!
Biết rõ Lãnh Ngưng Vũ đang nói giỡn, nhưng Ngô Lai vẫn không nhịn được mà nói ra chân tình. Hắn không muốn nghĩ đến việc phải cách xa người thân của mình, âm dương cách biệt.
Nghĩ đến Nguyệt Nhi và Xuân Nhi đã âm dương cách biệt, trên mặt Ngô Lai xuất hiện vẻ thương tâm không thể che dấu, trong mắt hiện lên nét tự trách bản thân. Những nét biến hóa trên mặt Ngô Lai không qua được ánh mắt của Trương Ngọc Oánh.
Vô Lại, ngươi lại nhớ đến Nguyệt Nhi và Xuân Nhi sao?
Trương Ngọc Oánh nhẹ nhàng nói:
Đừng quá đau khổ! Nguyệt Nhi và Xuân Nhi cũng không muốn thấy chúng ta vì các nàng mà đau khổ đâu.
Ngô Lai nhẹ nhàng gật đầu, nói:
Yên tâm đi, ta không sao đâu, sau này ta tuyệt sẽ không để cho các nàng bị thương tổn gì.
Vừa nói, tình ý trong mắt càng nồng nàn, lần lượt nhìn Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và cùng Tuyết Nhi ba người.
Lão đại, các ngươi xem, trận đánh của bọn họ sắp kết thúc rồi.
Lúc này, thanh âm không đúng lúc của Đồng Cương phá vỡ sự trao đổi bằng ánh mắt của bốn người, làm bọn họ thay đổi sự chú ý.
Chỉ thấy lúc này ba người đánh nhau đã chậm dần, mà cước bộ cũng không ổn định, khóe miệng còn có một tia máu, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã bị thương.
Thình lình Quỷ Đao cùng Tà Nhãn nhìn nhau, dường như đồng thời nhanh như chớp đánh về phía Vạn Phù bước chân đã loạng choạng không yên. Mắt Tà Nhãn giờ phút này thay đổi càng thêm phần tà dị, còn đao trong tay Quỷ Đao đột nhiên biến hóa trở nên kỳ dị, trong không trung không ngừng lưu lại tàn ảnh, mục tiêu chính là Vạn Phù, ánh đao qua lại quá nhanh khiến cho người ta không thể nhìn ra lộ tuyến tấn công.
Trước công kích có chút quỷ dị của hai người, Vạn Phù sắc mặt đại biến, không thể phá vỡ hợp kích của chúng được nữa, chỉ có thể dùng toàn lực né tránh đao của Quỷ Đao, dùng bả vai nhận lấy một chưởng của Tà Nhãn.
"Oánh tỷ, hãy nghĩ biện pháp cứu Tam trưởng lão của Thiên Vương môn từ trong tay hai người đó, rồi thả hắn khỏi trận."