Chương 219 : Phụ Tử Giao Dịch
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1976 chữ
- 2019-09-05 02:22:24
Trương phủ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Nam Cung Ngọc Khiết không nhìn Nam Cung Ngạo, lạnh lùng hỏi.
Nam Cung Ngạo nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút biểu tình của Nam Cung Ngọc Khiết, trong lòng thở dài, sau đó nói: "Tối hôm qua Độc môn phái người đến Trương phủ vì Nhị trưởng lão Tư Đồ Minh báo thù, Tư Đồ Minh bị Ngô Lai giết chết, vì Tư Đồ Minh là trưởng lão của Độc môn, bọn họ khẳng định sẽ đến báo thù. Đương nhiên, báo thù cũng chỉ là một phần trong đó, mục đích quan trọng nhất của bọn họ cũng là vì Tử Kiếm ở Trương phủ."
Dừng một chút, Nam Cung Ngạo tiếp tục nói: "Cũng không biết người của Độc môn dùng phương pháp gì đã tiến được vào trong Trương phủ, phá hủy đi cái trận pháp quỷ dị trong đó, lúc đó Ngô Lai lại không có ở trong phủ. Người của Độc môn nghĩ rằng muốn tìm được Tử Kiếm phải bắt bọn người Trương Ngọc Oánh, uy hiếp Ngô Lai giao ra Tử Kiếm, trong khi song phương đang ra tay toàn lực, sát thủ của Sát Thủ minh đột nhiên nhằm Trương Ngọc Oánh ra tay. Mà sát thủ này chính là sát thủ tối thần bí trong số muời sát thủ trẻ tuổi phi thường lợi hại của chốn giang hồ những năm gần đây của Sát Thủ minh: Vô Ảnh sát thủ.
Người trong Trương phủ có bị thương không?
Nam Cung Ngọc Khiết lạnh lùng thốt, trên khuôn mặt vốn lạnh như băng không ngừng che dấu vẻ lo lắng.
Có!
Nam Cung Ngạo trả lời: "Hai nha hoàn của Trương Ngọc Oánh là Xuân Nhi cùng Nguyệt Nhi đã chết. Mà Tứ đại trưởng lão của Độc môn cũng vì vậy bị Ngô Lai giận dữ chém giết, xương tan thịt nát."
Cái gì?
Nam Cung Ngọc Khiết không kìm nén được nỗi khiếp sợ trong lòng , kinh hô kêu lên, bởi vì nàng biết Xuân Nhi cùng Nguyệt Nhi mặc dù là nha hoàn của Trương Ngọc Oánh, nhưng ba người lại thân như tỷ muội, các nàng chết đi khẳng định sẽ làm Trương Ngọc Oánh rất thương tâm, đồng thời cũng hiểu được Ngô Lai vì sao đêm khuya tìm mình hỏi làm thế nào mới liên lạc với người của Sát Thủ minh.
Nam Cung Ngạo không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nữ nhi của mình, trong lòng hiện lên vô số ý niệm trong đầu.
Người của ngươi phái đi vì sao không ra tay cứu các nàng ấy?
Nam Cung Ngọc Khiết sau khi trầm mặc một lát đột nhiên lạnh lùng hướng Nam Cung Ngạo hỏi.
Nam Cung Ngạo nghe vậy ngẩn ngơ, hỏi lại: "Sao ngươi lại biết biết ta phái người giám thị bọn họ?"
Theo tính cách làm người của ngươi, ngươi sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào có lợi cho mình.
Nam Cung Ngọc Khiết cười lạnh nói: "Hơn nữa với sự hấp dẫn của Tử Kiếm, ngươi sẽ không thể không phái người đi.
Không sai, ta phái đi nhiều người, hơn nữa đều là tinh anh của Nam Cung gia.
Nam Cung ngạo nói: "Nhưng tinh anh của Nam Cung gia không nhất định vì bọn họ mà xuất lực. Bất luận là kẻ nào, chỉ cần không thể đem lại lợi ích cho Nam Cung gia, Nam Cung Ngạo ta sẽ không cho đệ tử của mình đi bán mạng."
Nghe vậy, Nam Cung Ngọc Khiết trong mắt chợt lóe lên thần sắc giận dữ, tiếp theo vẻ mặt biến thành càng thêm lạnh như băng, lạnh làm cho lòng người phát run, dường như nhiệt độ không gian chung quanh nàng đều giảm xuống rất nhiều.
Nhìn thấy biến hóa đột ngột của Nam Cung Ngọc Khiết, Nam Cung Ngạo trong lòng cả kinh. Lão chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt làm cho người ta thấy phát run như thế của Nam Cung Ngọc Khiết.
Ta muốn ngươi phái người bảo vệ thật tốt người trong Trương phủ, đừng cho bọn họ bị một chút thương tổn nào!
Ngừng lại một lát, Nam Cung Ngọc Khiết gần như dùng ngữ khí mệnh lệnh từng chữ từng chữ nói, hai mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo lúc này cũng giương mắt nhìn Nam Cung Ngọc Khiết lạnh như băng như sương, hai người như vậy lẳng lặng giương mắt nhìn đối phương, lẳng lặng đối mắt, không nói gì.
Để ta phái người bảo vệ bọn họ cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng cho ta một điều kiện.
Dừng một lát, rốt cục Nam Cung Ngạo cũng mở miệng nói, có lẽ trong lòng cũng áy náy với Nam Cung Ngọc Khiết, không dám đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo không thể lạnh lẽo hơn của Nam Cung Ngọc Khiết, khuôn mặt không có biểu tình gì.
Nam Cung Ngọc Khiết không nói gì, chỉ có khuôn mặt lạnh như băng có chút hòa hoãn.
Điều kiện này là ngươi giúp ta đoạt Tử Kiếm từ trong tay Ngô Lai. Ta có thể phái xuất tất cả tinh anh của Nam Cung gia dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho Trương Ngọc Oánh bọn họ.
Thấy Nam Cung Ngọc Khiết không nói gì, Nam Cung Ngạo tiếp.
Được, ta đáp ứng ngươi.
Trầm mặc một lúc, Nam Cung Ngọc Khiết lạnh lùng thốt:
Nhưng ngươi phải cam đoan là Trương Ngọc Oánh bọn họ một sợi tóc cũng không tổn hao gì, bằng không, ta dù tìm được Tử Kiếm cũng không giao cho ngươi.
Tốt, ta sẽ phái xuất Nam Cung gia hảo thủ tốt nhất dốc toàn lực bảo vệ bọn người Trương Ngọc Oánh an toàn, nhưng ngươi phải nhanh chóng lấy Tử Kiếm từ tay Ngô Lai, bằng không, ta không đảm bảo sự an toàn của bọn họ.
Nam Cung Ngạo mỉm cười nói, như là đã biết Nam Cung Ngọc Khiết sẽ đáp ứng.
Nam Cung Ngọc Khiết không nói gì, lạnh lùng liếc mắt Nam Cung Ngạo, xoay người li khai.
Nhìn bóng dáng Nam Cung Ngọc Khiết rời đi, Nam Cung Ngạo lộ vẻ tươi cười, có chút cười khổ, nhưng cũng có chút hưng phấn.
o0o
Tại nơi bí mật trong Lâm Châu thành của Thiên Vương môn, chỉ thấy Thượng Trung Dân với vẻ mặt háo sắc cùng hơn mười người ngồi trong phòng lớn.
Tại thời điểm này, một bóng người như tia chớp lao vào phòng lớn, cước bộ có chút bất ổn, chính là Vạn Phù.
Vạn huynh, ngươi bị làm sao vậy?
Vừa thấy cước bộ rơi xuống bất ổn của Vạn Phù, Thượng Trung Dân liền vội vàng bật dậy hỏi, mà những người khác thì kì quái nhìn Vạn Phù.
Ba người chúng ta bị Quỷ cốc và Tà điện công kích, hai người bọn họ đều đã chết.
Vạn Phù nói xong đột nhiên há mồm phun ra một bụm máu tươi lớn, sắc mặt cũng chuyển sang tái nhợt.
Vạn huynh, rốt cuộc là xảy ra sự tình gì?
Lúc này, Thiên Vương Nhị trưởng lão đứng bên cạnh vội hỏi.
Vạn huynh, trước tiên huynh mau chữa thương đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra sẽ nói sau.
Khi Vạn Phù định lên tiếng, Thượng Trung Dân nói.
Vạn Phù lắc lắc đầu:
Không cần lo, ta chỉ bị thương nhẹ, không có việc gì.
Không đợi mọi người giục, Vạn Phù nhanh chóng kể lại sự tình trong Diệt Thần trận, dĩ nhiên không khỏi có chút ngoa ngôn. Mọi người chăm chú nghe, sắc mặt có chút biến đổi.
Với lực lượng của Quỷ cốc và Tà điện, bọn họ sẽ không nhắm chúng ta mà công kích.
Thượng Trung Dân nghe xong Vạn Phù kể lại, nghi hoặc nói:
Với giang hồ hiện nay, nếu không có tình huống vi diệu, bọn người Quỷ cốc, Tà điện sẽ không làm như vậy mà không có mục tiêu nào đó.
Đúng vậy!
Đỗ Thành cũng nói:
Quỷ cốc, Tà điện sẽ không dễ dàng hướng chúng ta mà công kích, với lực lượng bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của Thiên Vương môn chúng ta, huống chi bọn họ cũng biết chúng ta muốn thôn tính bọn họ, nên sẽ không dễ dàng tạo cơ hội cho chúng ta có lý do như thế.
Vạn Phù nhìn hai người, trong lòng giận dữ nói:
Hai lão bất tử các ngươi không tin lời ta.
Vì vậy nói:
Có lẽ lực lượng của bọn họ đột nhiên gia tăng, hoặc chúng ta không biết có lực lượng nào đằng sau, giúp đỡ bọn họ?
Nghe vậy, Thượng Trung Dân, Đỗ Thành sắc mặt đại biến.
Không có khả năng. Nếu Quỷ cốc liên kết với Tà điện thì Thiên Vương môn chúng ta không thể không biết.
Thượng Trung Dân đột nhiên nói:
Trừ khi có người ly gián hòa bình của ba phái chúng ta, nhân cơ hội ngư ông đắc lợi.
Ly gián?
Mọi người nghe vậy đều lo lắng nhìn Thượng Trung Dân, nhưng Vạn Phù trong lòng cả kinh, không nghĩ đến Thượng Trung Dân đột nhiên lại nghĩ vậy, trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng vẻ mặt lại tràn ngập vẻ nghi hoặc giống như những người khác.
Đúng rồi!
Thượng Trung Dân nói:
Ta hoài nghi có thế lực mượn Thiên Vương môn chúng ta đánh nhau sống chết với Quỷ cốc và Tà điện, khiến lực lượng ba phái yếu đi, sau đó thôn tính cả ba phái. Nếu đúng là như vậy, chúng ta có khả năng không dễ dàng ứng phó với thế lực kinh khủng kia.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác.
Không đợi mọi người nói, Thượng Trung Dân tiếp tục.
Khả năng gì ?
Vạn Phù không khỏi kỳ quái hỏi lại, trong khi Đỗ Thành cùng mọi người cũng tò mò nhìn Thượng Trung Dân.
Thượng Trung Dân trong mắt chớp hiện quang mang khác thường nói:
Có thể Trương phủ không dễ lợi dụng như chúng ta tưởng. Bọn họ chẳng những có thể mượn đao giết người, có thể làm trệch hướng mục tiêu của ba phái chúng ta. Nếu như ba phái quyết đấu sinh tử sẽ đồng thời thu hút tầm mắt của nhiều người trong giang hồ.
Nghe vậy, Vạn Phù nói:
Khả năng này tựa hồ rất nhỏ, cho dù bọn người Ngô Lai có thông minh, thì cũng còn quá trẻ, không thể nghĩ sâu xa như vậy được.
Nghe vậy, bọn người Độ Trừng đều gật đầu, bởi vì bọn họ cùng không tin rằng bọn người Ngô Lai có thề nghĩ xa như vậy.
Có lẽ ta đã quá đa nghi.
Thượng Trung Dân thấy mọi người không tin tưởng mình, cũng đã bắt đầu giao động.
Vạn huynh, huynh đã xem xét nguyên nhân cái chết của hai thuộc hạ chưa?
Đỗ Thành đột nhiên nói:
Bọn họ trước khi chết có dấu hiệu bị phong ấn công lực hay không?
Với võ công của hai người đó, Đỗ Thành sẽ không dễ dàng tin rằng hai người chưa kịp hoàn thủ đã bị Quỷ Đao và Tà Nhãn sát tử.
Không có.
Vạn Phù nói:
Ta mặc dù chưa xem xét thi thể họ, nhưng ta cũng tự mắt thấy hai người chết dưới tay Tà Nhãn và Quỷ Đao.
Nghe vậy mọi người đếu trầm tư.
Một lúc sau, Đỗ Thành nói:
Xem ra chúng ta cần phải đi hỏi ý kiến của Môn chủ.
Thượng Trung nói:
Không sai, sự việc đã có Môn chủ tự thân định đoạt.
Sau đó quay sang Vạn Phù nói:
Vạn huynh, huynh đã bị thương cũng nên về trước dưỡng thương đi! Mối thù này Thiên Vương môn chúng ta nhất định sẽ trả thù.
Vạn Phù gật đầu, xoay người ra khỏi đại sảnh.