Chương 227: Bách Biến Thần Công (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1843 chữ
- 2019-09-05 02:22:25
Ngô Lai, thật sự là chàng sao? Chàng dọa ta sợ đến chết mất.
Nhìn thấy Ngô Lai khôi phục lại diện mạo, Lương Mị nhịn không được, trong lòng đầy kinh ngạc và sợ hãi, vuốt vuốt ngực mình.
Ngô Lai nhẹ nhàng ôm Lương Mị trong lòng nói:
Mị nhi, lần sau ta sẽ không để nàng lo lắng nữa.
Lương Mị nhẹ nhàng gật đầu. Khi nhìn thấy biến hóa quỉ dị của Ngô Lai, trong lòng nàng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, nếu không phải là trên người Ngô Lai có khí tức quen thuộc, nàng thậm chí còn hoài nghi mình đang ôm một người lạ, không phải là hắn.
Ngô Lai, chuyện vừa rồi là sao vậy?
Đang trong lòng Ngô Lai, Lương Mị đột nhiên hỏi:
Khuôn mặt chàng sao có thể biến thành khuôn mặt của những người khác vậy, ta thiếu chút nữa là không nhận ra được chàng.
Nghe vậy, Ngô Lai cười nói:
Đây là một loại võ công kì quái, sau khi luyện thành có thể biến thành những khuôn mặt khác nhau, bất luận là già trẻ, nam nữ gì cũng đều được, lại còn có thể thay đổi cả thân hình.
Thật không?
Lương Mị càng thêm kì quái nói:
Đây là loại võ công gì vậy?
Ngô Lai nói:
Võ công này gọi là Bách Biến Thần công, còn sự lợi hại của nó thì ta cũng không biết.
Ngô Lai đích thực là không biết được sự lợi hại của Bách Biến Thần công. Bách Biến Thần công là do Ngô Lai vô tình tìm được ở Tử Thiên Động phủ, trên bìa da dê đã nát ghi là quyển thượng, có ghi tên của môn võ công và biến hóa của nó khi luyện đến cảnh giới tối cao. Ngô Lai cũng chỉ là tò mò mà luyện, đây cũng là lần đầu tiên sử dụng đến, ngay cả bản thân Ngô Lai cũng kinh ngạc vạn phần, thật khổng tưởng nổi Bách Biến Thần công lại thần kì như vậy.
Bách Biến Thần công chính là một loại võ công kì dị đã thất truyền trong giang hồ, Lương Mị đương nhiên chưa bao giờ nghe qua, ngay cả trên giang hồ bây giờ cũng không có được một người biết đến Bách Biến Thần công.
Bách Biến Thần công?
Lương Mị nghi hoặc hỏi lại:
Sao ta lại chưa từng nghe qua?
Nàng bây giờ không phải đã nghe qua rồi sao? Lại còn thấy qua nữa mà?
Ngô Lai nói, rồi không nhịn được hôn nhẹ lên mặt Lương Mị.
Ngô Lai, chàng có thể dạy Bách Biến Thần công cho ta được không?
Lương Mị nhìn Ngô Lai với vẻ ánh mắt đầy hy vọng, nói.
Ngô Lai gật đầu nói:
Được mà! Sau khi chúng ta đi tìm Sát Thủ minh về, ta sẽ truyền khẩu quyết cho nàng.
Lương Mị gật nhẹ đầu, lặng lẽ nằm im trong lòng Ngô Lai.
Mị nhi, chúng ta còn phải đi tìm người của Sát Thủ minh?
Ngừng một lát, Ngô Lai đột nhiên nói, rồi liền ôm Lương Mị hướng ra ngoài phòng, nhưng Lương Mị đã ngăn lại.
Phu quân, chàng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài. Trước tiên chàng hãy dùng Bách Biến Thần công thay đổi diện mạo một chút đi đã, đừng để người trong giang hồ nhận ra.
Ngô Lai tự vỗ lên đầu mình, cười nói:
Mị nhi mà không nhắc nhở phu quân, có lẽ phu quân đã quên mất.
Ngô Lai nghe lời vội vận tâm pháp Bách Biến Thần công, lập tức thay đổi dung mạo của mình, biến thành một đại hán với thân thể uy mãnh.
Đôi chân không thô tráng lắm lúc này cũng đã thay đổi, vô cùng cường tráng, chỉ một lát đã biến thành một người khác, cho dù người thân cận nhất với Ngô Lai như Trương Ngọc Oánh chúng nữ cũng không thể nhận ra hắn được.
Lương Mị với vẻ mặt kinh ngạc nhìn người vô cùng thân thuộc trước mặt, đã biến thành một đại hán xa lạ, nếu không phải do chính mắt nàng nhìn thấy, nói gì nàng cũng sẽ không tin người trước mặt mình chính là Ngô Lai, cũng không thể tin nổi thế gian lại có một loại võ công quỷ dị như vậy.
Mị nhi, chúng ta đi được rồi?
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lương Mị, Ngô Lai không nhịn được cười nói, bất quá lúc này dung mạo của hắn đã thay đổi, khi cười lên thấy có chút cổ quái.
Sau khi tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của Ngô Lai, Lương Mị nhẹ nhàng nói:
Ngô Lai, Bách Biến Thần công này quả thật là bất khả tư nghị, làm ta bây giờ không dám nhận chàng.
Thật không? Khi nào chúng ta trở về ta sẽ dạy cho nàng khẩu quyết.
Ngô Lai nói:
Chúng ta trước tiên phải đi tìm người của Sát Thủ minh!
Lương Mị gật nhẹ đầu, hai người cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi Lương phủ.
Ngô Lai, Lương Mị hai người rời khỏi Lương phủ, nhằm địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh ở trong Lâm Châu thành phi hành đến.
Tuy nhiên địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh bên trong Lâm Châu thành, cách rất xa với Lương phủ, nhưng hai người đều là cao thủ, chỉ trong chốc lát hai người đã tới địa điểm liên lạc cũng là nơi tiếp nhận sinh ý của Sát Thủ minh.
Điểm liên lạc của Sát Thủ minh lại chính là ở Hỗn Hỗn nhai, nơi Ngô Lai sống từ nhỏ đến lớn. Nơi này vốn là ngư long hỗn tạp, ẩn dấu rất nhiều điều bí mật, nhiều thế lực thần bí. Ở nơi càng hỗn tạp thì càng dễ che dấu, chính vì thế nơi đây không biết có bao nhiêu thế lực ẩn tàng?.
Ngay khi Lương Mị dẫn theo Ngô Lai tiến đến Hỗn Hỗn nhai, Ngô Lai hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc và hoài nghi. Hắn không thể nào nghĩ được nơi tiếp nhận sinh ý của Sát Thủ minh lại nằm ở Hỗn Hỗn nhai. Đây là một nơi mà hầu như chỗ nào cũng đã từng có dấu chân của hắn, mặc dù cảm thấy một số người có chút quái dị, nhưng đều không làm người bình thường phải hoài nghi.
Lúc này đã là buổi tối, Hỗn Hỗn nhai đầy người đi lại, nhiệt náo cực kì. Lúc bình thường trên đường vốn đã có rất nhiều người, đều là bọn hỗn đản hoặc lưu manh, bây giờ thêm một số lớn người giang hồ gia nhập, càng làm tăng thêm sự nhiệt náo, ở đâu cũng toàn thấy bóng dáng người đi lại. Hai bên đường là các tửu lâu truyền lại thanh âm của những người giang hồ lớn tiếng đàm luận, ánh đèn rực sáng chiếu rọi khắp nơi.
Mị nhi, nàng đưa ta đến đây làm gì? Có phải địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh trong Lâm Châu thành ở đây không?
Ngô Lai nhìn lại con đường quen mà không quen này, vẻ mặt không chút tin tưởng. Hắn không thể nghĩ là địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh lại ở địa phương nơi mình đã từng sống.
Ân!
Lương Mị gật gật đầu nói:
Địa điểm liên lạc của Sát Thủ minh ở Lâm Châu thành thật sự là nằm trên con đường này. Trước đây khá lâu ta và cha đã đến đây một lần rồi.
Ngô Lai nghe vậy, gật nhẹ đầu, không nói gì, chỉ là hai mắt yên lặng đánh giá lại địa phương vừa quen vừa lạ này.
Ngô Lai, chúng ta đi.
Nhìn thấy vẻ yên lặng trầm tư của Ngô Lai, Lương Mị nói:
Ta dẫn chàng đi tìm người của Sát Thủ minh.
Mặc dù không nhìn thấu được tâm tư của Ngô Lai, nhưng Lương Mị có thể cảm giác được những đau thương trong lòng Ngô Lai.
Ngô Lai gật gật đầu, cùng với Lương Mị theo hướng Hỗn Hỗn nhai đi đến.
Lúc này Ngô Lai đã biến thành một đại hán khoảng ba mươi tuổi, không có một điểm anh tuấn nào, so với một phổ thông đại hán thì không có gì khác nhau. Lương Mị đã yêu cầu Ngô Lai bỏ những quần áo dạ hành đi, thay bằng những quần áo bình thường, đề phòng trên đường đi lộ ra các thói quen cũ.
Ngô Lai cùng Lương Mị thành một nhóm, tiến vào Hỗn Hỗn nhai khiến khiến cho mọi người ở đây đều chú ý. Dù sao thì một đại hán và một mĩ nữ ở cùng một chỗ, trông quan hệ của hai người rất thân mật, hơn nữa Lương Mị đích thực là một tuyệt thế mĩ nữ, có thể nào không dẫn đến sự chú ý của những người xung quanh, huống chi trên Hỗn Hỗn nhai đều là lưu manh cùng với người giang hồ, bọn họ đều chưa từng thấy qua mĩ nữ như thế.
Lương Mị mặc dù là một trong Lâm Châu tứ đại mĩ nhân, nhưng nàng lại rất ít xuất hiện trong thành, vì thế người được nhìn qua dung mạo của nàng rất ít. Đi cùng với Ngô Lai ở chỗ này, người đã nhìn thấy nàng cũng không thể nhớ ra thân phận của nàng được.
Từng bước đi của Ngô Lai và Lương Mị đều hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, tia tò mò trong mắt họ không hẹn mà cùng lóe lên, nhưng bọn họ cũng tự giác nhường đường cho hai người.
Mị nhi, xem ra sức hấp dẫn của nàng là vô cùng lớn, nên mới có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt của người đi đường như vậy.
Nhìn thấy mục quang của một người đầy háo sắc hướng tới Lương Mị, Ngô Lai không khỏi có chút hối hận khi để cho Lương Mị mặc đồ dạ hành mà đi, trong ngữ khí cũng đã có chút vị chua.
Đương nhiên rồi! Chàng quên mất ta vốn là một trong Lâm Châu tứ đại mĩ nhân à.
Không thèm để ý thần sắc tò mò kinh ngạc của mọi người, thậm chí cả những ánh mắt háo sắc, Lương Mị chun mũi, khả ái nói.
Sao mà thế được?
Ngô Lai nói nhỏ vào tai Lương Mị:
Phu quân sao có thể quên được nàng là một trong tứ đại mĩ nhân của Lâm Châu thành, chỉ là phu quân không vui khi thấy có quá nhiều người giương mắt nhìn nàng như vậy thôi.
Phu quân có phải đã ăn nhầm cái gì không?
Lương Mị buồn cười liếc nhìn Ngô Lai nói:
Thật không nghĩ đến phu quân cũng biết ghen tỵ, lần sau ra ngoài, Mị nhi sẽ lại mang diện sa, không để cho người ta nhìn, chỉ để cho mình phu quân nhìn thôi.
Chủ ý này cũng không tệ.
Nghe thấy vậy, Ngô Lai nghiêm chỉnh nói.
Hay lắm, đã đến rồi.