Chương 239: Trị độc


Trương Ngọc Oánh nhẹ nhàng vỗ lên vai Tuyết Nhi, an ủi: "Tuyết Nhi, yên tâm đi, Vô Lại không có việc gì đâu, chỉ là ngươi quá nhớ chàng nên mới nằm mơ thấy ác mộng vậy thôi."

Kỳ thật khi Trương Ngọc Oánh nghe thấy nội dung của giấc mơ thì trong lòng có một cảm thấy có một điềm xấu, nhưng nàng không muốn nghĩ tới, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì nàng chỉ muốn an ủi Tuyết Nhi.

"Không phải đâu, Vô Lại đại ca nhất định đã xảy ra chuyện." Nghe vậy Tuyết Nhi đang ở trong lòng Ngọc Oánh liên tục lắc đầu, vừa khóc vừa nói: "Mộng này thật quá chân thật, tựa như phát sinh ngay trước mắt ta, mà ta lại không thể trợ giúp Vô Lại đại ca, ta chưa bao giờ nằm ác mộng, đây là lần đầu tiên, nhất định là Vô Lại đại ca đã xảy ra chuyện."

Trương Ngọc Oánh nhìn về phía Lãnh Ngưng Vũ như muốn hỏi nàng. Lãnh Ngưng Vũ vội gật đầu nói: "Không sai, cho tới bây giờ Tuyết Nhi chưa từng nằm thấy ác mộng, đây là lần đầu tiên." Nói xong, đột nhiên lại nói: "Đại tỷ, Vô Lại thật sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Trong lòng ta tự dưng có một cảm giác bất an, dường như có chuyện gì không tốt đang xảy ra."

"Vậy hả?" Trương Ngọc Oánh cười khổ nói: "Đã như vậy thì chúng ta đi xem đi, nhưng các ngươi ngàn vạn lần không được rời khỏi Diệt Thần trận, ở bên ngoài đã có đánh nhau rất lâu rồi, thật không biết tình hình bây giờ ra sao."

"Dạ, đại tỷ!" Lãnh Ngưng Vũ gật đầu nói: "Đúng là hai phái đánh nhau chết sống thật thảm thiết, khẳng định đã có chuyện lớn xảy ra."

Nguyên lai hai người vì chuyện đánh nhau của Ngô Lai và những người khác bên ngoài mà tỉnh giấc, nhưng lại không biết bên ngoài xảy ra sự tình gì, cũng không dám đi ra ngoài. Bởi vì tình hình các nàng bây giờ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bây giờ rời khỏi Diệt Thần trận, tất sẽ trở thành đối tượng công kích của những người trong giang hồ.

Trương Ngọc Oánh nói: "Mặc kệ bên ngoài đã xảy ra sự tình gì, chúng ta đều không ra khỏi trận, trong lòng ta cứ cảm thấy có một điềm xấu." Nói xong mang theo hai người đi ra ngoài sân.

Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, khoảng cách trời hừng đông đã không còn bao nhiêu thời gian, ánh trăng trên bầu trời đã dần lui tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt, làm cảnh vật dưới đất như ẩn như hiện.

"Đại tỷ, ngươi xem nơi đây hình như có người." Vừa đi vào khoảng sân không xa, Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy được thân ảnh của Ngô Lai đang nằm, nhưng vì cảnh vật như ẩn như hiện nên làm cho nàng thấy trong Diệt Thần trận có người đang nằm nên không nhịn được nói. Nghe vậy Ngọc Oánh và Tuyết Nhi tò mò nhìn theo ánh mắt của Ngưng Vũ, quả nhiên nhìn thấy một cái bóng đang nằm trong trận không nhúc nhích. Trương Ngọc Oánh nhanh chóng vận tới toàn thân công lực, làm cho cảnh vật trong sân liền mở rộng trong mắt, biến ra rõ ràng. Đột nhiên toàn thân nàng rung mạnh, sắc mặt đại biến, cực kỳ khó coi.

"Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt đại biến của Ngọc Oánh, Ngưng Vũ vội vàng hỏi, mà cảm giác bất an trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt.

"Là Vô Lại!" Thanh âm Ngọc Oánh run rẩy nói: "Vô Lại đã xảy ra chuyện." Khuôn mặt nàng đã chuyển thành bi thương, nước mắt đã trào ra, cố nén không rơi xuống. Trong mắt nàng đã hoàn toàn thấy rõ, thấy hết thân ảnh quen thuộc mà nàng đang lo lắng, chính là Ngô Lai.

"Cái gì? Là Vô Lại? Sẽ không đâu, không phải Vô Lại đâu." Nghe vậy Ngưng Vũ cả kinh kêu lên, trong lòng không hề tin, mà bên cạnh trên mặt Tuyết Nhi nước mắt đã chảy xuống, bởi vì nàng cảm giác được Ngô Lai đã xảy ra chuyện, cái ác mộng kia như là một điềm báo trước, nàng cảm giác được ác mộng kia chính là sự thật. Đến khi ánh mắt nàng nhìn thấy được thân ảnh của người kia thì trong lòng đột nhiên đau xót, một màn cảnh tượng trong ác mộng lại hiện rõ trong đầu. Trương Ngọc Oánh tịnh không nói gì, vì khi thanh âm của Ngưng Vũ vừa dứt thì bóng nàng đã như tia chớp phóng về phía Ngô Lai. Khi Ngọc Oánh phóng về phía Ngô Lai thì đồng thời Ngưng Vũ và Tuyết Nhi cũng nhanh như chớp phóng vào trong Diệt Thần trận, người nằm kia chính là thân ảnh quen thuộc họ mơ tưởng, không phải Ngô Lai thì là ai.

Lúc này trên mặt của Ngô Lai không những đỏ hồng như ngọn lửa, đúng là toàn thân đã biến thành màu đỏ trong suốt, chỉ có cánh tay phải nắm Tử Kiếm là không có biến hồng, trên cánh tay phải đúng là đang có hai loại lực lượng đang tranh đấu lẫn nhau, hiển nhiên chính là lực lượng của Tử Kiếm đã tiến vào trong hộ chủ, còn một loại là độc khí của Hồng Nhãn Ngũ Bộ xà.

"Vô Lại!"

"Vô Lại đại ca!"

Nhìn thân ảnh nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích của Ngô Lai, cả Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi đồng thời kêu lên một tiếng bi thiết, nhào đến trên người Ngô Lai, nước mắt rơi xuống như mưa. Ngọc Oánh bên cạnh cố nén không rơi lệ, nước mắt lưng tròng không chảy xuống, chỉ yên lặng nhìn đăm đăm vào thân thể không nhúc nhích của Ngô Lai.

"Vũ Nhi, Tuyết Nhi, đừng khóc nữa, nhanh mau đưa Vô Lại vào trong phòng chữa thương." Đột nhiên Ngọc Oánh xoay qua hai thiếu nữ đang khóc nói, đồng thời hai tay đã đỡ thân thể Ngô Lai lên. Nghe vậy cả hai nàng vội vàng giúp Ngọc Oánh đỡ thân thể Ngô Lai, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

"Tuyết Nhi, không cần cầm Tử Kiếm của Vô Lại." Khi Tuyết Nhi định cầm lấy Tử Kiếm trong tay Ngô Lai thì Ngọc Oánh vội ngăn cản: "Tử Kiếm có thể giúp trị liệu thương thế của Vô Lại, vô cùng hữu dụng." Không đợi hai người nói chuyện, Ngọc Oánh vội vàng giải thích, đồng thời cùng Lãnh Ngưng Vũ đưa Ngô Lai đang hôn mê bất tỉnh đi nhanh vào phòng. Ở trong phòng, nửa thân trên của Ngô Lai đã xích lõa ngồi trên giường, ở sau lưng và phía trước là Ngọc Oánh và Ngưng Vũ đang chia ra ngồi, hai người lúc này song chưởng đang dán vào trước ngực và sau lưng Ngô Lai, không ngừng đưa chân khí vào thân thể Ngô Lai, muốn bức độc khí trong thân hắn ra ngoài, bên cạnh là Tuyết Nhi đang đứng với vẻ mặt sợ hãi, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, bên ngoài trời đã sáng bạch, đã cách khoảng hừng đông không còn bao nhiêu nữa. Ngọc Oánh và Ngưng Vũ vẫn không ngừng truyền chân khí vào thân thể Ngô Lai, nhưng thương thế trong cơ thể hắn vẫn không hề biến chuyển tốt hơn, mà lại càng có vẻ nghiêm trọng, nếu không phải tay phải hắn vẫn cầm Tử Kiếm, nhờ lực lượng của Tử Kiếm trợ lực thì độc khí của Hồng Nhãn Ngũ Bộ xà đã lan khắp toàn thân. Bên ngoài phòng, một cao thủ thân hình cường tráng đang không ngừng đi lại, đại chùy trong tay hắn không ngừng vung vẩy, người này chính là Đồng Cương. Hai mắt hắn chớp động quang mang lạnh lùng sát khí nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng lại xuyên cửa sổ nhìn vào trong phòng, ánh mắt vốn lạnh lùng sát khí làm cho người ta sợ hãi lại chuyển thành vẻ lo lắng quan tâm. Khi Trương Ngọc Oánh ba người đưa Ngô Lai về phòng thì Đồng Cương đã chạy tới, nhìn thấy Ngô Lai bị trọng thương hôn mê thì gương mặt kinh hãi thất sắc, không đợi hắn nói gì thì Ngọc Oánh đã dặn hắn ở ngoài cửa hộ pháp.

Sau một lúc lâu, bên ngoài trời đã sáng hẳn, Ngọc Oánh và Ngưng Vũ vẫn không ngừng trút chân khí vào người Ngô Lai, trên đỉnh đầu ba người bốc lên cỗ nhiệt khí, mồ hôi toát đầy trên mặt, đặc biệt là Ngọc Oánh và Ngưng Vũ đã ướt đẫm toàn thân, nhìn càng thêm mê người. Làm cho hai nàng phi thường kỳ quái là cho dù hai nàng trút vào bao nhiêu chân khí, thương thế Ngô Lai vẫn không chuyển biến chút nào, toàn thân càng lúc càng hồng, màu hồng làm người ta sợ hãi, mà chân khí của hai nàng truyền vào như đá trút xuống biển, không thể đem độc khí của Hồng Nhãn Ngũ Bộ xà bức được ra ngoài.

"Vũ Nhi muội, cứ tiếp tục như vậy không được, cứ như vậy chẳng những chúng ta không thể bức độc khí trong người Vô Lại ra ngoài mà còn làm chân khí trong người chúng ta khô kiệt mà không thể tiếp tục chữa thương cho hắn." Lúc này thì bên tai Ngưng Vũ truyền đến tiếng Ngọc Oánh truyền âm.

"Dạ, đại tỷ!" Ngưng Vũ cũng truyền âm đáp: "Chân khí của chúng ta truyền vào người Vô Lại như đá chìm xuống biển, bị nhốt trong kinh mạch của hắn, căn bản không thể khu trục được độc khí, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm biện pháp thay đổi tình trạng này."

"Muội muội, ngươi mau đem chân khí mạnh mẽ truyền vào nơi tay phải cầm Tử Kiếm của hắn, nơi này là nơi duy nhất không bị độc thương, cũng là biện pháp duy nhất bây giờ, khi chân khí của ngươi cùng lực lượng của Tử Kiếm tiếp xúc thì nhanh chóng mượn lực lượng của Tử Kiếm, chậm rãi khu trục độc khí trong cơ thể hắn, còn ta đưa chân khí vào trong đan điền áp chế cỗ lực lượng quái dị trong đó, không tin là không thể bức ra độc khí quái dị này." Trầm mặc một lát, Trương Ngọc Oánh đột nhiên nói.

"Được, đại tỷ, chúng ta dùng biện pháp của ngươi thử xem sao." Lãnh Ngưng Vũ cũng truyền âm nói.

Cơ hồ đồng thời hai người vận chân khí hướng vào cơ thể Ngô Lai, lần này chân khí so với khi nãy hùng hậu hơn rất nhiều, mặc dù chân khí hùng hậu hơn khi nãy nhưng vẫn không thể phá được tầng độc khí trong đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.