Chương 255: Quá quan, Thanh Suơng
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2230 chữ
- 2019-09-05 02:22:32
"Rốt cuộc, con đường nào mới là đường đi thông lên Ẩn Thiên lâu? Chẳng lẽ là con đường này sao?"
Nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra hai con đường đó có gì khác nhau, Hàn Lâm không khỏi cười khổ tự nói một mình. Chần chừ hết nửa ngày, cũng không thể phán đoán ra đâu mới là con đường thông thẳng tới Ẩn Thiên các, cuối cùng bất đắc dĩ hắn chọn con đường bên trái để đi.
Xem ra cái này mới đúng.
Do dự một lát, rốt cục Hàn Lâm cũng xác định thông đạo bên trái và nhắm thẳng con đường hướng bên này mà đi, trong nháy mắt đã biến mất trong thông đạo.
Ai!
Lúc này,ở tại một góc xa xa, Hàn Thiên Hành đang nhìn Hàn Lâm biến mất sau con đường bên trái, liền nhịn không được thở dài một tiếng, trên mặt xuất hiện một tia thất vọng, sau đó lắc mình theo. Mặc dù tiếng thở dài rất là nhỏ nhưng tại vì trong sơn động yên tĩnh nên âm vang lên cũng khá rõ, nên đã sớm đi rồi nhưng Hàn Lâm cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Hàn Lâm đã chọn sai con đường rồi, đã lựa chọn con đường có cơ quan trùng trùng, nơi nơi đều là độc vật sinh sống. Hàn Thiên Hành thật sự muốn ngăn cản Hàn Lâm, để tránh mất đi đứa con duy nhất chính mình.
Lại nói, sau khi Hàn Lâm đi được một đoạn thời gian, chung quy cũng cảm giác được có chút không đúng, bởi vì con đường mà hắn đang đi nơi nơi đều là đá vụn cát bụi, căn bản là dường như là không có người đi qua.
Chẳng lẽ con đường này không phải đường sinh lộ thông hướng đến Ẩn Thiên lâu?
Hàn Lâm dừng cước bộ, nhìn xung quanh đánh giá tình hình trong động, trên mặt xuất hiện nhiều biểu hiện nghi ngờ chần chừ không dám quyết.
Đột nhiên, trong đầu Hàn Lâm linh quang chợt lóe, giống như nhớ lại cái sự việc gì đó, vội vàng xoay người hướng lại nhằm thẳng cửa động mà thối lui, nhưng khi hắn xoay người không có chú ý đến phía trước có bóng người mờ như khói xanh phiêu diêu ra khỏi cửa động khẩu.
Hàn Lâm nhanh chóng đi ra ngoài, trong chốc lát đã tới cửa động, đưa mắt liếc nhìn cửa động ở phía bên phải, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn vào cái động khẩu vừa rồi tiến vào, trên mặt xuất hiện một nụ cười, trong miệng kinh hãi nói: "Quả nhiên là như thế, nguyên lai đây mới là sinh lộ thông đến Ẩn Thiên lâu." Ngay lập tức, Hàn Lâm mừng rỡ phóng người nhanh như tia chớp sang thông lộ bên phải của sơn động mà lao đi.
Hàn Thiên Hành đang ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó nhìn hướng của Hàn Lâm vừa đi qua, trên mặt xuất hiện nở nụ cười, sau đó cũng lắc mình bay theo sau.
Tốc độ của Hàn Lâm rất nhanh, có thể là vì nguyên nhân muốn vượt quá tam quan nhanh tới Ẩn Thiên các, cũng có thể là vì nguyên nhân hắn sắp tìm được phương pháp phá giải Diệt Thần trận kia. Trong chốc lát, hắn đã tới tận cùng của sơn động.
Hàn Lâm dừng bước, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn thẳng về phía trước. Ở phía trước thông đạo ngoằn ngoèo, có vô số các bậc thang, ánh mắt của Hàn Lâm cuối cùng dừng lại ở tại đỉnh núi xa xa nơi đó có một quần thể kiến trúc rất lớn.
Lâm nhi, ngươi rất là may mắn, đã quá quan được rồi. Kiến trúc phía trước mặt ngươi trên đỉnh núi đúng là Ẩn Thiên lâu, ngươi có thể tiến vào.
Trong khi Hàn Lâm đang ngơ ngác nhìn quần thể kiến trúc phía trước đỉnh núi, thì sau lưng hắn có thanh âm truyền đến. Không biết từ khi nào, Hàn Thiên Hành đã đứng phía sau lưng Hàn Lâm, mà hắn không hề có cảm giác.
Nghe vậy, Hàn Lâm chấn động, vội vàng xoay người, thấy Hàn Thiên Hành, ngay lập tức nói: "Cha, sao lại là người? Người sao lại đến đây?"
Cũng do mẹ ngươi quá lo lắng cho ngươi, bức bách ta đến xem.
Nhìn thấy sự vui mừng của đứa con mình, Hàn Thiên Hành cười khổ nói: "Nếu ngươi có gì thương tổn, mẹ ngươi không thể không giận ta."
Làm sao lại như vậy? Mẹ con chỉ có thể nói vui mà thôi.
Hàn Lâm nói. "Sao mà con lại bị thương tổn?" Trong lòng sớm đã biết mẹ mình vô cùng quan tâm đến chính mình, nhưng lúc này nghe nói mẫu thân bức phụ thân đến bảo vệ chính mình, trong lòng không khỏi càng thêm cảm động.
Không có biện pháp, mặc dù cha đối con có lòng tin, nhưng bị mẹ ngươi áp bức nên không có biện pháp, đành phải đến đây.
Hàn Thiên Hành nói vậy cười khổ nói tiếp: "Lâm nhi, quả nhiên ngươi không hổ là Thiếu chủ Ẩn Thiên các, đúng là con của ta."
Vừa rồi, Lâm nhi, vừa rồi ngươi làm như thế nào mà phát hiện ra tử lộ kia? Làm cha ngươi sợ toát cả mồ hôi.
Không đợi Hàn Lâm nói, Hàn Thiên Hành có chút kỳ quái hỏi.
Nghe vậy, Hàn Lâm kể: "Lúc ấy, con cũng không dám xác định con đường nào là sinh lộ, con đường nào là tử lộ, đành phải tùy tiện lựa chọn một con đường để đi, thử xem vận khí thế nào, nếu có gì không đúng thì ta cũng có thể thối lui trở về, nhưng khi con tiến vào trong động thì gặp khắp nơi đây đầy đá vụn, chất đống các đụn trầm tích dài, điều đó căn bản cho thấy đã rất lâu rồi có không ai đi qua nơi này. Mà con còn nhớ rõ cách đây không lâu trước cha còn đã đi qua một lần, cho nên con đoán định rằng đây không phải sinh lộ, mà là tử lộ.
Hàn Thiên Hành gật gật đầu nói: "Không sai, Lâm nhi, con quan sát tốt lắm, tâm tư cũng đủ trầm tĩnh, hơn nữa lại thông minh tài trí, nên ta đã yên tâm cho ngươi tung hoành trong chốn giang hồ."
Dừng lại một chút, Hàn Thiên Hành tiếp tục nói:
Mỗi quan ải đúng là khảo nghiệm mức độ quan sát cùng tâm tư trầm tĩnh của ngươi. Dĩ nhiên ngươi đã trải qua từng quan ải một, ngươi có thể tiến vào tìm kiếm những gì ngươi muốn tìm! Ở chỗ đó có rất nhiều bộ sách, chỉ sợ ngươi nhất thời cũng không thể tìm được, có thể không cần gấp, từ từ chậm rãi mà tìm."
À, còn quái thú kia ngươi cũng không cần e ngại, đã từng trải qua một lần vượt quan, nó sẽ không tại ngăn cản ngươi nữa, với lại vạn tiễn trận là do con người thao túng, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng.
Không đợi Hàn Lâm mở miệng nói , Hàn Thiên Hành liền nói ngay.
Hàn Lâm gật gật đầu nói: "Phụ thân, hài tử biết rồi, bây giờ người…?"
Ta? Ta đương nhiên là mau trở về với mẫu thân ngươi hồi báo rằng ngươi đã an toàn.
Hàn Thiên Hành cười khổ nói: "Bằng không mẫu thân ngươi rất là lo lắng đến tình hình của ngươi, rồi lại trách cha ngươi không có kịp thời thông báo tình hình của ngươi nói cho mẹ ngươi biết. Tốt lắm, không nói nữa, ta mau trở về nói cho mẹ ngươi tin tức tốt này." Nói xong bóng người chợt lóe, biến mất ngay trước mặt Hàn Lâm.
Nhìn bóng dáng Hàn Thiên Hành biến mất, Hàn Lâm lắc lắc đầu, cũng xoay người hướng tới Ẩn Thiên lâu thẳng tới, bất quá vô số bậc thang kia cũng không đủ làm khó cho hắn.
Trải qua hai ngày tra cứu tìm kiếm, Hàn Lâm rốt cục tìm được ghi chép liên quan đến Diệt Thần trận, rồi trải qua hai ngày nghiên cứu, rốt cục nghiên cứu ra phương pháp phá giải Diệt Thần trận. Sau đó, mang theo kia Chu tổng quản ra ngoài Ẩn Thiên các, nhằm hướng Lâm Châu thành đi tới.
Tuyết Cung.
A!
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên, bóng người đang nằm trong phòng nội đột nhiên nhanh chóng ngồi dậy, nhất thời hoảng sợ, trên trán đang đổ rất nhiều mồ hôi, đó đúng là Trữ Thanh Sương, thời gian này đúng là lúc Ngô Lai bị thương hôn mê.
Sư tỷ, người làm sao vậy?
Lúc này, từ phòng bên cạnh truyền đến âm thanh rất dễ nghe của một nữ tử.
Trữ Thanh Sương lắc lắc đầu, hướng vào phòng nói: "Ảnh nhi, ta không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng."
Ác mộng? Đó chỉ là do người suy nghĩ quá nhiều? Không có việc gì là tốt rồi, sư tỷ người nên sớm nghỉ ngơi một chút đi! Nếu không thì trời sắp sáng rồi đó.
Lúc này, người con gái ở phòng bên cạnh nói xong rốt cuộc không có lên tiếng nữa, hiển nhiên là đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Trữ Thanh Sương không ngủ tiếp, mà là lẳng lặng ngồi ở trên giường, suy nghĩ về sự việc xảy ra trong ác mộng vừa rồi thấy quá giống như thật, mọi thứ dường như đang phát sinh ngay trước mắt nàng. Lúc này, trong lòng nàng bỗng cảm thấy rất đau đớn khó tả, khiến cho nội tâm của nàng xao động, cơn buồn ngủ tiêu tán hoàn toàn.
Khó khăn trằn trọc vì không ngủ được, Trữ Thanh Sương vất vả đợi cho trời hừng sáng, liền mặc quần áo ra khỏi phòng.
Sư tỷ, ngày hôm qua người làm sao vậy? Gặp ác mộng thế nào mà kêu la lớn tiếng vậy?
Khi Trữ thanh Sương vừa ra khỏi phòng, thì cửa phòng bên cạnh cũng mở, cùng lúc đó vang lên một giọng nói ngọt ngào thật dễ ngh, đúng là âm thanh của người tối qua phát ra. Người này đúng là sư muội của Trữ thanh Sương tên là Nhạc Ảnh.
Không có gì, có thể là một bằng hữu của ta đã xảy ra chuyện gì đó, ta phải nhanh chóng đến xem xem.
Trữ thanh Sương nhìn đã ra biết đó là sư muội tinh nghịch , phá phách nên không có tức giận nói.
Có phải là người con trai đã đưa người trở về đó không?
Nhạc Ảnh bất ngờ giật mình hiểu ra và nói: "Khẳng định là sư tỷ đang nghĩ tới hắn, muốn tìm cho mình một lý do để đi tìm hắn."
Tiểu nha đầu, ngươi thành quỷ ky linh lúc nào vậy?
Trữ Thanh Sương đi đến trước mặt của Nhạc Ảnh, gõ nhẹ vào cái mũi của cô nàng một cái và nhẹ nhàng quát khẽ.
Ảnh nhi, có phải ngươi cũng thật sự đang nhớ tới hắn không? Không biết tại sao lại bị trong thương?
Đột nhiên, Trữ Thanh Sương chăm chú nói.
Ta nhìn thấy…
Nhạc Ảnh chăm chú nhìn Trữ Thanh Sương đáp, vẻ mặt còn nở nụ cười quái dị khi nhìn Trữ thanh Sương.
Trữ Thanh Sương trừng mắt nhìn Nhạc Ảnh , không có chú ý hắn, tiếp tục nói: "Ta thật sự cảm giác được hắn giống như đã xảy ra chuyện gì, bởi vì ác mộng kia thật là chân thực rõ ràng, chân thật đến mức ta không thể không tin."
Nhạc Ảnh nhìn Trữ Thanh Sương liếc mắt, gật đầu nói: "Xem ra quả thật là có chút vấn đề, bằng không chúng ta cùng đi nhau đi coi xem vị bằng hữu của sư tỷ bị thế nào? Có phải là thật sự bị thương?"
Trữ Thanh Sương gật đầu nói: "Ta cũng đang có ý định này." Đột nhiên Trữ Thanh Sương đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Nhạc Ảnh nói: "Ngươi có phải là muốn lừa gạt ta, cùng ngươi đi ra chơi vui đúng không?."
Đâu có đâu?
Nhạc Ảnh nhí nhảnh trả lời: "Nếu người không tin cũng được, dù sao sư phụ cùng sư thúc bọn họ còn vài ngày nữa là xuất quan rồi, đến lúc đó chúng ta mới cùng đi nhé!"
Không được.
Trữ Thanh Sương khẽ quát: "Ta cần phải lập tức đi ngay, ta sợ rằng hắn đã thật sự đã xảy ra sự tình gì rồi?"
sư tỷ, người không cần phải gấp vậy chứ?
Nhạc Ảnh đột nhiên nói: "Cho dù người bây giờ đi cũng không làm được việc gì cả, cũng không giúp đỡ được gì, còn bằng không hãy đợi đến khi sư phụ, sư thúc bọn họ xuất quan, chúng ta cùng nhau đi đến đó, cũng có thêm người giúp đỡ."
Sau nửa ngày Trữ thanh Sương nhìn ngắm Nhạc Ảnh, cuối cùng cũng gật gật đầu. Kỳ thật trong lòng nàng cũng hiểu được, nếu Ngô Lai thật sự đã xảy ra sự việc gì, thì nàng bây giờ có muốn giúp cũng không được, chỉ tại vì trong lòng muốn sớm thấy Ngô Lai bình an vô sự.