Chương 259: Tửu Lâu Chi Chiến (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1791 chữ
- 2020-09-20 02:26:38
"Đỗ huynh, không cần nghe chúng nói xằng. Nếu chúng không tin, ta cũng không cần làm cho chúng tin, không cần khách khí với chúng. Giang hồ vốn là nơi mạnh được yếu thua." Không đợi Đỗ Thành nói xong, Vạn Phù ở bên cạnh đã ngắt lời, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
"Mạnh được yếu thua? Hay cho câu mạnh được yếu thua" Quỷ Đao tâm hận miệng tiếu, nói: "Các ngươi đối với chúng ta không khách khí sao? Chúng ta mới là không khách khí với các ngươi. Thù mới hận cũ, hôm nay thanh toán cho xong đi."
Hắn hướng tới đồng bọn mà quát to "Động thủ, vì các huynh đệ đã chết, báo thù." Lời vứt dứt, toàn thân hắn đã như tia chớp đánh về phía Đỗ Thành.
Quỷ Đao động thủ, Tà Nhãn cũng lập tức xông tới, trong mắt chớp động tia yêu dị đánh về phía Vạn Phù. Nghe mệnh lệnh của Quỷ Đao, đệ tử của Quỷ Cốc Tà Điện đồng loạt đánh về phía người của Thiên Vương môn.
Thấy Quỷ Đao nhanh như chớp đánh về phía mình, khoảng cách còn không đến một thước, Đỗ Thành bất đắc dĩ lắc mình nghênh đón, mà bên cạnh y, Vạn Phù lại không chút do dự nghênh đón Tà Nhãn. Chỉ là, hắn không thể phát hiện ra ánh mắt quỷ dị của Tà Nhãn. Trong nháy mắt, hai bên đã xáp vào nhau, mở ra một hồi đại chiến. Bên cạnh, rất nhiều người giang hồ đang nghỉ chân xem náo nhiệt.
Những tiếng kêu thảm thiết khó hình dung vang lên. Rất nhiều kẻ đã ra khỏi tửu lâu để quan sát rõ hơn, số còn lại chỉ đứng từ cửa sổ để xem cuộc chiến giữa Quỷ Cốc Tà Điện và Thiên Vương môn.
Vô Danh và Lí Lương hai người nghe được tiếng kêu thảm thiết thì nhịn không được nhìn qua cửa sổ, mà nơi họ ngồi xảo hợp thay lại có thể thấy hết toàn cảnh đang diễn ra ở bên ngoài, những người bên cạnh bàn của họ cũng đứng hết lên để xem náo nhiệt.
Hôm nay, Quỷ cốc Tà Điện rốt cuộc cũng khai chiến với Thiên Vương môn. Mấy lần trước, Thiên Vương môn giết nhiều người của họ mà họ vẫn một mực nhẫn nhịn. Giờ đây, rốt cuộc họ đã nhịn không nổi nữa rồi. Xem ra, từ nay về sau, giang hồ cũng bắt đầu náo nhiệt rồi.
Nhìn dưới lầu đánh nhau một lát, nhi tử của Yến lão giả đột nhiên thở dài. Nghe thế, Yến lão giả chợt gật gật đầu không nói gì, chỉ là nhìn chăm chú vào cuộc chiến ở dưới lầu. Bên cạnh, Hoắc Minh, Hoắc Chấn cũng đồng thời gật đầu.
"A!A!A!" Đến lúc này thì đột nhiên có một người thoát ra từ trong đám người, nhanh như chớp đánh về phía người của Thiên Vương môn, trường kiếm trong tay mang theo hàn quang chém tới, trong nháy mắt đã thấy giết chết vài đệ tử, truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.
Người này toàn thân hắc y chỉ lộ ra hai mắt, không thể thấy diện mạo rõ ràng, tốc độ càng nhanh đến kinh người, từ lúc hắn xuất hiện cho tới lúc hắn giết chết vài đệ tử cũng chỉ là trong chớp mắt làm những người bên cạnh đều không kịp phản ứng.
Đỗ Thành và Vạn Phù nghe được tiếng kêu thảm thiết thì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đệ tử của mình vừa ngã xuống thì nhất thời kinh hãi, mặt hiện lên vẻ giận dữ mà nhanh chóng công kích tới đối phương làm cho Quỷ Đao và Tà Nhãn đồng thời bị bức lui.
"Bóng xám"
"Quỷ Ảnh" Cơ hồ cùng một lúc cả hai tiếng kinh hô vang lên, một đến từ Đỗ Thành, một đến từ lầu ba tửu lâu Hoắc Danh, hai người kinh ngạc căng mắt nhìn hắc y nhân Quỷ Ảnh.
"Vạn huynh,chạy!"Khi nhìn thấy Quỷ đao, Tà nhãn và Quỷ ảnh cùng chuẩn bị hướng tới phía họ thì Đỗ Thành liền gọi Vạn Phù rồi phóng người chạy trước tiên. Vạn Phù nghe vậy thì ngẩn ngơ khoảnh khắc rồi cũng lập tức hướng ra ngoài phóng nhanh, đảo mắt nhìn thì đã cùng Đỗ Thành biến mất cuối quan đạo.
Quỷ đao, Tà Nhãn và Quỷ ảnh thoáng ngẩn người, muốn truy kích đã không còn kịp rồi.
"Quỷ Đao huynh, Tà Nhãn huynh, sự tình nơi này giao cho hai ngươi." Sau khi ngẩn ngơ, Quỷ Ảnh đột nhiên nói. Lời vứt dứt, hắn đã lắc mình bỏ đi. Bóng người đã không còn nhưng mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, tốc độ thật đáng sợ. Quỷ Đao và Tà Nhãn bất đắc dĩ phải thu dọn tàn cuộc mà những người giang hồ đang quan khán cũng đồng thời tản đi. Tại Như Ý tửu lâu người tuổi trẻ lãnh băng nhìn thấy Quỷ Ảnh rời đi thì cũng lặng lẽ đi xuống lầu.
"Quỷ Ảnh vừa rồi có phải là người của Quỷ Cốc không?" Lúc này Vô Danh đột nhiên hướng Lí Lương hỏi.
Nghe vậy Lí Lương thoáng ngẩn ngơ rồi đáp:"Không sai, Quỷ Ảnh đúng là người của Quỷ Cốc, hơn nữa lại là một trong tám đại hộ pháp, càng là một hộ pháp thần bí nhất trong đó, không có bao nhiêu người từng thấy qua diện mạo của hắn, hành tung của hắn càng mơ hồ hơn."
"Thiếu chủ, ngươi có phải muốn bồi dưỡng thêm thực lực chính mình?" Không đợi Vô Danh trả lời, Lí Lương đột ngột truyền âm gấp gáp.
Vô Danh nhìn Lí Lương nhẹ nhàng gật đầu.
"Thiếu chủ, mời theo ta đi gặp một người" Lí Lương vội vàng nói, đồng thời liền đứng dậy đi xuống dưới lầu. Nhìn hắn đi xuống dưới, lúc này Vô Danh mới vội đuổi theo làm mọi người xung quanh không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Lí huynh,ngươi đột nhiên kêu ta cùng xuống lầu không biết là có chuyện gì?" Một lát sau Vô Danh đã đuổi kịp Lí Lương, nhịn không được tò mò, đột nhiên truyền âm hỏi.
"Thiếu chủ,ngươi không phải muốn tìm thêm người để tăng thêm thực lực sao? Ta dẫn kiến một cao thủ, hy vọng thiếu chủ thu phục được hắn" Lí Lương đi nhanh về phía trước, đồng thời truyền âm nói với Vô Danh.
"Thu phục cao thủ?" Vô Danh kỳ quái truyền âm nói "Cao thủ nào?" đồng thời với tiếng truyền âm cũng yên lặng đi theo sau Lí Lương.
"Thiếu chủ,người tuổi trẻ lạnh như băng vừa rồi chẳng những võ công cao cường quỷ dị mà cũng là một quái nhân. Ta trên đường đến Lâm Châu đã từng nhìn thấy hắn giết vài ác nhân, thủ đoạn phi thường độc ác cho nên không nhịn được lòng hiếu kỳ mà vẫn theo dõi hắn, muốn biết rốt cuộc muc đích hắn là gì. Đương nhiên chúng ta cũng đã giao thủ, bất quá chúng ta không làm gì được đối phương nên mãi vẫn giằng co."
Vô Danh gật đầu, không nói gì.
Bên kia, người tuổi trẻ lạnh băng vừa đi khỏi tửu lâu, vẫn theo hướng ngã tư đường đi tới, đột nhiên hắn xoay người hướng vào một ngõ hẻm đi vào.
"Xuất hiện đi, đã theo dõi lâu như vậy, ngươi không mệt nhưng ta cũng thấy mệt đấy" Vừa tiến nhập vào đường nhỏ, hắn đột nhiên lạnh lùng thốt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía sau.
"Huynh đài quả nhiên công lực kinh người,không nghĩ đến khoảng cách như vậy mà ngươi cũng phát hiện ra" Theo tiếng nói, có hai người đã xuất hiện phía sau hắn, đúng là Vô Danh và Lí Lương. Người vừa nói chính là Lí Lương.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Lí Lương rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vô Danh, lúc này hắn mới lạnh lùng thốt:"Lí huynh, ngươi đã theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không mệt sao? Vô Danh huynh, chẳng lẽ ngươi lại trợ giúp Lí Lương đối phó với ta à?" Không đợi Lí Lương nói chuyện, hắn quay nhìn Vô Danh hỏi.
Vô Danh còn chưa kịp trả lời thì Lí Lương đã nói:"Dĩ nhiên là mệt chứ, Lí Lương ta không có ý định đối phó với ngươi, chỉ là đối với thân phận, võ công và mục đích của huynh có chút tò mò, nhịn không được muốn tra rõ ràng."
Nghe vậy hắn ngẩn ngơ một hồi, đoạn lạnh lùng thốt:"Đây điều là chuyện riêng tư của ta, ta nghĩ không cần nói cho Lí huynh biết, phải không?"
"Đó là đương nhiên, đây đều là chuyện riêng của huynh, Lí mỗ cũng không nhất định phải biết" Lí Lương cười nói. "Nhưng Lí mỗ có lòng hiếu kỳ phi thường, một khi gặp được vấn đề không thể hiểu được thì nhất định muốn tìm kết quả, bằng không Lí mỗ thật sự không thể chịu được."
"Vậy à? Sự tình này của ngươi đối với ta không có quan hệ" Người tuổi trẻ lạnh lùng thốt: "Nếu ngươi muốn biết, muốn tự mình tra ra thì cứ làm, mời ngươi từ nay về sau đừng đi theo ta nữa."
"Chẳng lẽ Vô Danh huynh cũng tò mò thân phận, võ công và mục đích của ta nên theo dõi ta? Ta nghĩ với võ công và tính cách của huynh cũng sẽ không làm những việc nhàm chán này, phải không?" Không đợi Lí Lương mở miệng nói, hắn đột nhiên hướng tới Vô Danh hỏi.
Vô Danh mỉm cười nói:"Đương nhiên không phải."
"Ta cũng tin rằng Vô Danh huynh không phải loại người đi làm những chuyện nhàm chán này, quản những chuyện không nên quản." Hắn gật đầu nói "Nhưng Vô Danh huynh không biết theo ta có chuyện gì?"
Vô Danh đáp: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nhờ huynh giúp đỡ."
"Giúp đỡ?" Người tuổi trẻ kỳ quái nói. "Với võ công và công lực của huynh, chẳng lẽ còn có sự tình gì không giải quyết được sao? Nếu như vậy thì tại hạ còn có thể giúp được gì cho huynh chứ?"
"Không sai, quả thật ta có một việc muốn nhờ huynh giúp đỡ."
Nhìn Vô Danh chăm chú, hắn hỏi: "Huynh có việc gì nhờ ta giúp đỡ?"
Vô Danh mỉm cười nói: "Cũng không có chuyện gì đại sự, chỉ là muốn mời huynh làm việc cho ta vài năm thôi."
"Làm việc cho huynh vài năm thôi? Hahaha...hahaha..." Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười vậy.