Chương 266: Kim Cương Tửu Quái


Lão giả quái dị không nói chuyện nữa mà lẳng lặng uống rượu một mình. Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ còn những tiếng khà sảng khoái của lão khi nhấp xong từng hớp rượu.


Ngươi muốn ta làm giúp cho ngươi việc gì?


Dừng lại một lát, lão giả quái dị đột nhiên ngưng uống rượu, nhàn nhạt hướng Mộng Vũ Tâm hỏi.


Mặc kệ là sự việc gì, chỉ cần là việc của sư phụ ngươi, ta đều toàn lực trợ giúp.
Không đợi Mộng Vũ Tâm trả lời, lão giả lại nói.

Mộng Vũ Tâm hiển nhiên sớm đã biết lão giả tính tình quái dị, ngay lập tức nói: "Cám ơn tiền bối, ta muốn mời tiền bối giúp ta bảo vệ Tử Kiếm…" Nói chưa hết lời, Mộng Vũ Tâm đột nhiên dừng lại.


Tiền bối, có người đến, việc này khi có thời gian sẽ nói với tiền bối sau.
Lắng nghe một lát Mộng Vũ Tâm đột nhiên nói.

Trong mắt lão giả chợt lóe lên vẻ kinh ngạc vì công lực Mộng Vũ Tâm, bởi vì lão cũng vừa nghe được tiếng bước chân phía ngoài khách điếm khi Mộng Vũ Tâm dứt lời, cũng vì sư phụ cùng sư bá của Mộng Vũ Tâm là hai đại cao thủ đương thời trên giang hồ nên Mộng Vũ Tâm có công lực cao như vậy cũng là điều đương nhiên.

Ngay khi Mộng Vũ Tâm vừa dứt lời, ba người bóng đã tiến vào khách điếm. Ba người này đúng là nhóm người Vô Danh.

Khi ba người tiến vào trong khách điếm liền phát hiện Mộng Vũ Tâm cùng quái lão giả, đặc biệt là Vô Danh, ánh mắt hướng về phía Mộng Vũ Tâm thể hiện một sự ngạc nhiên rõ ràng.


Thiếu chủ, là lão quái nhân kìa


Lúc này, Lí Lương bên cạnh đang nhìn quái lão giả đang uống rượu, nhịn không được hướng Vô Danh nói lớn. Giang Chánh bên cạnh cũng thể hiện sự kinh ngạc nhìn quái lão giả, rõ ràng không nghĩ rằng sẽ gặp quái lão giả ở đây.


Hừ!


Khi Lí Lương vừa dứt lời, lão giả quái dị đột nhiên hừ lạnh một tiếng, mặc dù tiếng hừ lọt vào tai của Vô Danh, Mộng Vũ Tâm và Giang Chánh rất nhẹ, nhưng lọt vào tai của Lí Lương giống như một tiếng sấm sét, chấn động trong tai hắn gây ra đau nhức. Lí Lương vội vàng vận công ngăn cản, trong lòng cũng hoảng hốt, bất quá trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong ánh mắt vẻ kinh ngạc cũng chợt lóe lên.

Đang sóng vai đi cùng Lí Lương, Giang Chánh có vẻ mặt kỳ quái liếc mắt nhìn Lí Lương, bởi vì khi nghe lão giả quái dị hừ lạnh một tiếng, hắn cảm ứng được toàn thân Lí Lương chấn động, lại nhìn thấy lão giả kia cười lạnh, ngay lập tức hắn hiểu được là lão giả quái dị sử dụng nội lực cường đại giáo huấn Lí Lương về tội bất kính của hắn.

Trong khi Vô Danh đang nhìn Mộng Vũ Tâm, Mộng Vũ Tâm cũng nhìn phía Vô Danh, trong lòng hai người bất chợt nổi lên một thứ cảm giác như đã từng quen biết nhau, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua Vô Danh, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhìn hắn.

Sau khi quái lão giả hừ lạnh một tiếng liền uống một ngụm rượu, rồi cầm bình rượu nhắm thẳng hướng trên lầu mà đi, không thèm để ý người khác.

Nguyên lai, quái lão giả tính tình vô cùng cổ quái, ghét nhất là bị người ta nói là quái, mà mới đây khi Lí Lương tiến vào trong khách điếm thì đã khẽ kêu là quái lão giả, vừa đúng phạm vào kiêng kị của lão, cho nên lão mới tức khí lạnh một tiếng giáo huấn cho Lí Lương một trận.


Ba vị huynh đài, vô cùng xin lỗi, Lâm tiền bối tính tình có điểm kỳ quái, vừa rồi đã có chỗ đắc tội, xin được lượng thứ.


Nhìn biểu hiện trong đáy mắt của ba người, Mộng Vũ Tâm tự nhiên đã đoán được quái lão giả tức khí hừ lạnh một tiếng giáo huấn cho Lí Lương một trận, vì vậy liền vội hướng mấy người nói xin lỗi.

Vô Danh nghe vậy ngay lập tức nói: "Mộng… huynh đài đừng khách khí, là thuộc hạ của ta có lời bất kính, đắc tội với vị tiền bối vừa rồi."


Lâm tiền bối tính tình thật có điểm cổ quái, hy vọng ba vị huynh đài lúc gặp Lâm tiền bối thì bỏ quá cho.
Nói xong đột nhiên nghi hoặc nói: "Huynh đài xưng hô như thế nào? Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?"


Thật là không may, đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao có thể nói là đã gặp mặt. Chỉ có điều là ánh mắt thì rất giống hắn thôi.


Không đợi Lí Lương trả lời, Mộng Vũ Tâm ngay lập tức nói, khi tưởng tượng đến người kia, trong lòng nàng có chút rối loạn.


Huynh đài nói như vậy có phải là ta cùng vị bằng hữu kia của ngươi rất giống nhau phải không? Không biết vị bằng hữu đó là ai?


Vô Danh nghe vậy kỳ quái nói, trên mặt xuất hiện nụ cười trông rất cổ quái.


Nhãn thần của ngươi cùng nụ cười càng xem ra rất giống vị bằng hữu của ta, nhưng ta biết ngươi sẽ không phải là vị bằng hữu ấy, vì nhìn toàn diện ngươi thì không giống, có lẽ là đã rất lâu rồi ta không có nhìn thấy vị bằng hữu ấy nên có chút suy nghĩ đến hắn.


Mộng Vũ Tâm nhìn nụ cười trên mặt Vô Danh cùng ánh mắt có chút thân quen, không nhịn được nhẹ nhàng nói.


Ba vị đây cũng dừng chân tại khách điếm này à? Thời gian không còn sớm, ba vị cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tại hạ không quấy rầy ba vị nữa.


Không đợi Vô Danh ba người nói, Mộng Vũ Tâm lại nói tiếp, sau đó liền đứng dậy hướng trên lầu bỏ đi.


Huynh đài, Lâm tiền bối vừa rồi là ai? Có phải là người được giang hồ xưng tụng Kim Cương Tửu Quái: Lâm Thanh Vân: Lâm lão tiền bối không?


Khi Mộng Vũ Tâm mới vừa đi đến một nửa cầu thang của lầu một, Lí Lương đột nhiên hướng Mộng Vũ Tâm hỏi.

Mộng Vũ Tâm dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn ba người, lúc này mới nói: "Không sai! Ông ta đúng là Lâm tiền bối, tính tình hơi cổ quái, các người không nên chọc giận, bằng không ta không dám chắc bất cứ chuyện gì." Nói xong liền đi thẳng lên lầu.

Lí Lương cùng Giang Chánh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. Hiển nhiên thân phận của Kim Cương Tửu Quái làm cho bọn họ kinh ngạc, bất quá không chỉ là kinh ngạc, mà còn có điểm kinh hãi.

Nhìn sắc mặt biến đổi của hai người, Vô Danh kỳ quái nói: "Kim Cương Tửu Quỷ có phải là rất nổi tiếng trên giang hồ không, tại sao khiến cho các ngươi kinh ngạc như vậy?"


Thiếu chủ, người không biết thân phận Lâm tiền bối à?
Lí Lương có điểm kỳ quái nói: "Lâm tiền bối chẳng những tính tình cổ quái, mà công lực càng cao tuyệt, có lẽ hiện nay trên giang hồ không có vài người đấu võ công mà có thể thắng được lão. Chỉ cần là người trong giang hồ, nghe được tính danh của ông ấy đều ba phần kính nể, đều nghĩ biện pháp tránh né."

Dừng một chút, Lí Lương tiếp tục nói: "Lâm tiền bối chẳng những đao kiếm bất nhập, hơn nữa có thần lực kinh người, dù là tuyệt thế binh khí cũng đã vị tất có thể phá được kim cương thân của ông ấy. Vốn Lâm tiền bối trước đây rất ít uống rượu, nhưng lại không biết vì sao tại ba mươi năm sau đột nhiên yêu rượu hơn cả tính mệnh, tâm tính đại biến tính tình càng cổ quái, biến thành một tửu quái, hơn nữa càng không có người phá giải kim cương thân, vì vậy bị người giang hồ xưng tụng Kim Cương Tửu Quái. Vì sao ông ấy đột nhiên lại quý rượu hơn tính mệnh thì không người nào biết được. Có lời đồn đãi rằng đó là bị tình yêu làm ra như vậy, cũng có lời đồn đãi rằng ông ấy mất đi người yêu nhất, tâm tính đại biến cho nên biến thành bộ dạng như hiện tại, rốt cuộc nguyên nhân thực sự thế nào, có lẽ chỉ có một số ít người biết được."


Chẳng những như thế, mỗi lần ông ấy uống rượu đều bị một số người xuất ngôn bất kính, lập tức bị ông ấy giáo huấn, do đó tính tình cũng càng ngày càng cổ quái, cho nên người giang hồ nhìn thấy ông ấy đều muốn tránh lui, không dám nhiều chuyện, sợ nói năng không cẩn thận, chọc giận Lâm tiền bối.


Lí Lương vừa dứt lời, thấy Giang Chánh ở bên cạnh không có nói gì thì đột nhiên tiếp tục nói, trong mắt thể hiện một sự tôn kính cùng bội phục.

Nghe vậy, Vô Danh giật mình hiểu ra.


Thiếu chủ, nếu chúng ta có thể mời được Lâm tiền bối tham gia cùng, thì đối với kế hoạch của chúng ta từ nay về sau vô cùng có lợi. Bất quá Lâm tiền bối tính tình cổ quái, chúng ta muốn mời ông ấy gia nhập sẽ vô cùng khó khăn.


Lúc này, Lí Lương đột nhiên hướng Vô Danh nói.

Vô Danh gật gật đầu nói: "Không sai, nếu chúng ta có thể mời Lâm tiền bối trợ giúp, thì với đối chúng ta quả thật phi thường có lợi. Ông ấy thích rượu, đương nhiên chúng ta cũng sẽ có biện pháp làm cho ông ấy nhận hảo ý của chúng ta, cao nhân tiền bối như ông ấy sẽ tự nhiên không muốn thiếu ân tình của chúng ta, đến lúc đó nhất định vì ân tình của chúng ta mà đáp ứng điều kiện."


Thiếu chủ, đó một ý hay.
Lí Lương tán dương: "Chúng ta có thể dùng rượu mà mua chuộc." Giang Chánh ở bên cạnh mặc dù không nói gì nhưng trên mặt cũng lộ ra vẽ mặt tán thưởng.


Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng lên lầu nghỉ ngơi đi! Sự việc này để ngày mai nói sau.
Liếc mắt nhìn hai người, Vô Danh lại nói, sau đó liền hướng trên lầu đi thẳng.

Lí Lương cùng Giang Chánh nhìn nhau, đi theo sau Vô Danh mà lên lầu.

Khi Vô Danh vừa rời đi, thì gã chưởng quầy cũng đứng dậy nhìn cửa trước, trong tay cầm một ngọn đèn bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tất cả đều là quái nhân, mặc dù đều có điểm quái, nhưng đối khách điếm vắng lặng này của ta cuối cùng cũng tăng thêm chút sinh ý."


Két!


Khi Vô Danh ba người vừa lên lầu, đi đến trước một gian phòng, thì cửa sổ của gian khách phòng này đột nhiên mở, có một bóng người xuất hiện tại song cửa, trong tay đang cầm bình rượu vừa uống vừa nhìn vào Vô Danh ba người. Người này đúng là người được xưng tụng Kim Cương Tửu Quái, quái lão giả Lâm Thanh Vân.

Nghe được tiếng động, Vô Danh ba người không tự chủ được nhìn về phía đó.


Người trẻ tuổi, vừa rồi ở tửu lâu, cám ơn ngươi đã mời rượu, bất quá ta không có bạc trả lại ngươi, đương nhiên, ta cũng sẽ không lĩnh ân tình của ngươi, sẽ không nợ ngươi cái gì cả.


Không đợi Vô Danh ba người kinh ngạc nói, Lâm Thanh Vân đột nhiên hướng Vô Danh nói trước, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc rồi mau chóng biến mất, nói xong tiếp tục đưa bình rượu tiếp tục uống.

Vô Danh ba người nghe vậy đều ngẩn ngơ.

Sau khi hết ngơ ngác, Vô Danh ngay lập tức nói: "Lâm tiền bối đừng khách khí, chỉ là vài vò rượu thôi mà, nếu tiền bối muốn uống, vãn bối có thể tùy ý thỉnh mời tiền bối, đương nhiên, tại hạ và tiền bối chỉ là bình thủy tương phùng, tiền bối sao mà thiếu nợ ân tình được."


Các ngươi đã biết thân phận của ta, cũng nên rõ ràng tính tình của ta nữa.
Lâm Thanh Vân lạnh lùng nói: "Mặc kệ là dùng bao nhiêu rượu, muốn dùng rượu mà lấy lòng ta thì ta đều không thiếu nợ ân tình của ngươi, cũng sẽ không đáp ứng những việc mà các ngươi muốn nhờ."


Tiền bối cứ đùa.
Vô Danh nói: "Tiền bối không chê rượu của vãn bối thì đã là vinh hạnh của vãn bối rồi, sao mà vãn bối dám có mục đích gì khác?"

Lâm Thanh Vân lạnh lùng nói: "Biết như vậy là tốt." Nói xong vung tay lên, nguyên lai cánh cửa sổ kia đang mở liền đóng sập lại.

Vô Danh ba người nhìn nhau, lắc lắc đầu, đều hướng về phòng mình đi vào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.